Lương tiên sinh hiện giờ đang cần gấp một bộ quần áo, bây giờ người còn đang ở phim trường cởi quần áo trong đau đớn.

Buổi sáng thì dây thép, buổi chiều lại có mấy cảnh văn võ kết hợp. Trang phục rườm rà, cởi ra mặc vào ít nhất cũng phải một giờ, quan trọng là vai diễn này quan trọng, toàn bộ đoàn phim không thể chỉ vì chờ một mình cậu mà dừng lại được.

Lương Tiêu xuống một mạch, mãi đến một lúc sau cũng xong, lúc này mới thay ra bộ áo gấm tay lụa rộng dài bạc.

Dây thép kéo xước da để lại vài vết thương, vì từ đầu đến cuối vẫn chưa xử lý nên máu thấm ra.

Lương Tiêu không đi ra mà là bị Đoàn Minh túm vào phòng tắm để nghỉ ngơi.

“Đừng nhúc nhích.” Đoàn Minh nhíu chặt mi, giúp cậu từng chút từng chút một gỡ vải dính trên miệng vết thương ra, “Nhịn đi nhịn đi, kiên trì một chút thôi ——”

Đoàn Minh nhịn không được nữa, buông tay ngẩng đầu: “Cậu có thể hợp tác với tôi một chút được không?”

Lương Tiêu tru tru cái miệng nhỏ: “Hợp tác như thế nào mới được?”

“Sao cũng được, cậu thích làm thế nào thì nó là thế ấy.” Đoàn Minh nhìn cậu đang ôm tay ở ngực, “Nói cái gì mà nói, làm như thể là tôi có mưu đồ quấy rồi cậu không bằng ấy.”

Lương Tiêu do do dự dự, buông tay xuống: “Đoàn ca, anh nhẹ một chút đi.”

Đoàn Minh: “……”

Lương Tiêu: “QA——”

Đoàn Minh day day trán, không uổng cho những gì đã làm, túm lấy quần áo của cậu dùng sức kéo xuống.

Trước mắt Lương Tiêu tối sầm lại, còn chưa kịp kêu lên tiếng đã đau đến hoàn toàn không phát ra được bất cứ âm thanh nào nữa cả.

Một chút xé ra thôi cũng thêm đau như bị tra tấn vậy, nhưng đau dài không bằng đau ngắn. Lòng Đoàn Minh mềm xuống, cầm lấy bông băng thấm oxi già lên, thành thục ấn ấn trên miệng vết thương: “Cậu còn sống không đấy?”

“Còn sống mà như đã chết.”

Lương Tiêu nằm liệt trên sô pha lẩm bẩm: “Hai loại trạng thái tồn tại đồng thời chồng chéo lên nhau, chỉ có lúc mà ngươi quan sát thì mới có thể đưa nó về cùng một loại*……”

* Thực tế thì đây là điều rút ra từ một trong những thí nghiệm tưởng tượng nổi tiếng nhất trong cơ học lượng tử được gọi là “Con mèo của Schrodinger” nhưng ở đây được nói theo cách nói của Lương Tiêu. Thí nghiệm này mình thấy khá thú vị, ai muốn biết nhiều hơn thì có thể tự tìm hiểu thêm.

“Cái gì cơ.” Đoàn Minh không thể hiểu được, “Ai nói đấy?”

Lương Tiêu hơi thở đã như thoi thóp, nói: “Schrodinger.”

Đoàn Minh không biết nên cũng không quản nhiều nữa, giúp cậu bôi thuốc lên vết thương rồi dán mấy cái băng keo cá nhân lên.

Cái này tật xấu này của Lương Tiêu đã không phải là một ngày hai ngày nữa, cũng không nhiều lắm những lúc làm ầm ĩ hết cả lên, thật sự vô cùng không thoải mái, ngược lại trạng thái bình thường hơi thở ổn định, cũng không chịu nói cho ai, cứ một mực khẳng định chắc chắn mình không có vấn đề gì.

Đoàn Minh mỗi lần thấy Lương Tiêu yên lặng thì đều thấy lo lắng không thôi, thấy cậu bây giờ vẫn nhe răng trợn mắt tinh thần mười trên mười, ngược lại còn thấy yên tâm nhiều hơn: “Được rồi, cậu mặc vào đi.”

Lương Tiêu nhanh chóng thay quần áo: “Quay về sao?”

“Tôi đi hỏi một chút xem, chắc là có thể về rồi.”

Đoàn Minh nhìn thời gian một chút: “Trở về thì nói với Hoắc tổng một tiếng để lúc tắm rửa thì anh ta che miệng vết thương lại giúp cậu.”

Lương Tiêu đang thu dọn đồ đạc, nghe thấy vậy đột nhiên không kịp phòng bị: “……”

Đoàn Minh: “Ta lại nói gì sai à?”

Lương Tiêu mạnh miệng đáp: “Không có, không có gì hết.”

Đoàn Minh nhìn cậu đầy nghi ngờ.

Lương Tiêu đã mặc qua áo sơ mi của Hoắc tổng, cậu để tay lên ngực tự hỏi, tin tưởng chắc chắn rằng việc tắm rửa cùng nhau cũng chỉ là một bước nhỏ bé không đáng kể mà thôi.

Lương Tiêu bình tĩnh lại, cố gắng làm giọng nói của mình được tự nhiên nhất có thể: “Biết rồi…… Đêm nay tôi sẽ nói với Hoắc tổng, được chưa.”

Đoàn Minh nhắc nhở cậu: “Đỏ đến tận cổ rồi kia kìa.”

Lương Tiêu như thể Schrodinger mà không chịu thừa nhận, vai lưng thẳng lên mắt nhìn thẳng, khoác áo khoác lên, bước đi bình tĩnh vững vàng mà mở cửa đi ra.

-

Khi về đến khách sạn vẫn còn chưa đến lúc gặp nhau nói chuyện đề án hoa diệp.

Toàn bộ phòng xép đều bị Hoắc tổng bọn họ bao phủ trong trạng thái công việc, nhân viên đều im lặng mà đi lại, không ai nói lấy một lời, tay chân nhẹ nhàng mà dọn dẹp phòng.

Lương Tiêu không gọi người đến quấy rầy Hoắc Lan, cậu gia nhập vào bầu không khí ấy, thả nhẹ động tác đi vào trắc ngọa*, nằm trên giường.

*Trắc ngọa: dạng như phòng ngủ phụ, cạnh phòng ngủ chính.

Cả ngày đều đi diễn, nói không mệt thì chính là nói dối.

Lương Tiêu toàn thân đều đau nhức, đã nằm xuống thì không muốn động đậy, giơ kịch bản lên lật qua lật lại được hai trang, cánh tay đã không chống cự được nữa nên đành mặc kệ kịch bản úp ngay trên mặt.

Lương Tiêu không quan tâm kịch bản nữa, ngáp một cái.

“Đã mệt đến thế này rồi.”

Đoàn Minh nhìn thấy thì nhíu mày, đi qua cầm kịch bản ra, đưa phân vai cho cậu: “Cường độ như vậy lẽ ra cũng đã đủ rồi …… Cậu còn ước được huấn luyện lại sao?”

Lương Tiêu mơ hồ nói: “Không giống nhau.”

Đóng phim là đóng phim, huấn luyện là huấn luyện. Treo dây thép trừ bỏ phí thể lực rồi phí eo, những cái khác dường đều chưa luyện được.

Cận đạo đối với cậu mà nói tiêu chuẩn kịch võ là ấn lịch sử chính kịch, so với động tác đánh võ tiên hiệp yêu cầu phiêu dật linh hoạt hơn, sức lực, tính dễ nổ đều phải phô ra không ít, vừa đúng lúc Lương Tiêu lại yếu.

“Đến nửa sau ấy à, tôi còn phải mặc mảnh vải vào.”

Lương Tiêu mơ mơ màng màng: “Dựa theo tính tình của Cận đạo thì tôi ít nhất cũng phải luyện cho ra ít nhất là có thể thấy được cơ bắp đường cong để cho ông ấy xem……”

Trong lòng Đoàn Minh cũng biết rất rõ, đơn giản chỉ là thấy vất vả thay cho cậu mà thôi, anh ta thở dài thỏa hiệp: “Được rồi.”

Tinh Quan cung cấp cho nghệ sĩ toàn bộ trang bị phụ trợ tài nguyên, có đoàn đội chuyên môn phụ trách huấn luyện, ngược lại cũng không cần phải mất nhiều tiền ra bên ngoài.

Đoàn Minh lấy ra tư liệu lật xem qua: “Ước chừng mấy hạng mục? Tim phổi, cân bằng, tăng thể lực, nắn hình tăng cơ……”

Lương Tiêu giúp anh ta nghĩ một chút: “Trung tâm lực lượng.”

Đoàn Minh vừa dứt câu: “Xem ra tổn thương dự phòng cùng thả lỏng kéo duỗi đi?”

Lương Tiêu gật gật đầu, thấy anh ta cầm một tờ huấn luyện xẹt nhanh qua thì trong lòng nổi lên tò mò: “Là cái gì thế?”

Đoàn Minh đẩy đầu cậu ra: “Cái này cậu không dùng được đâu.”

“Không nhất định là thế.” Càng không cho xem Lương Tiêu lại càng muốn xem, cậu cố gắng nhìn vào, rất nhẹ nhàng, “Diễn viên không phải chính là như vậy sao, vì màn ảnh mà dâng hiến hết bản thân mình, không muốn cái gì cũng có thể yêu cầu……”

Đoàn Minh kéo ý nghĩ của cậu quay trở về: “Nắn hông dựa trên cơ sở khung hình đã có, nhờ đó làm mông vểnh lên tạo thành mông hình trái đào.”

Lương Tiêu: “……”

Đoàn Minh là có lòng tốt lo lắng cậu sẽ bị nấu đến chín mất, nếu như Lương Tiêu không biết tự yêu quý lấy bản thân mình, vậy thì không có biện pháp nào cả: “Nhập môn squat, người tập cần khả năng tập cơ chân ở mức sơ cấp, mông và chân kéo duỗi…… Còn cần nữa không?”

Lương Tiêu thẹn quá hóa giận: “Tôi từ bỏ.”

Đoàn Minh: “Diễn viên chính là như vậy, vì màn ảnh mà dâng hiến bản thân……”

Lương Tiêu muốn tập kích anh ta nhưng eo thật sự không có tí sức lực nào, giãy giụa cả nửa ngày rồi cũng chỉ mắc kẹt thành một đống với đống chăn mà thôi.

Đoàn Minh nhìn không nổi nữa, cứu cậu ra: “Nghỉ ngơi đi, tôi đi hẹn cho cậu.”

“Không có việc gì thì tôi đi trước đây.”

Đoàn Minh nhìn ra được Lương Tiêu thật sự đã rất mệt rồi, không muốn dày vò cậu thêm nữa, chỉ giúp cậu cất đồ cẩn thận: “Cậu yên tâm nghỉ ngơi đi, bên phía đoàn phim có việc gì thì tôi sẽ nói lại cho cậu.”

Lương Tiêu khó mà chối từ: “Đoàn ca, anh cùng với Tiểu Cung cũng đi nghỉ ngơi một lát đi ——”

Đoàn Minh ấn cậu về lại giường: “Cậu mau nghỉ ngơi đi, không cần phải lo lắng cho chúng tôi.”

Đoàn Minh nhìn nhìn kịch bản bên cạnh người của cậu, đột nhiên lại nghĩ ra việc gì, đưa cây bút huỳnh quang cho cậu.

Lương Tiêu ngẩn người: “Anh muốn tôi vẽ mèo trên mặt Hoắc tổng à hay gì?”

“……” Đoàn Minh: “Tôi muốn cậu viết lời thoại ra.”

Tiến độ quay chụp đã công bố, trong suốt buổi diễn sẽ có những việc quấy rầy xen vào, mỗi một lần đều phải ghi thêm vào phần cốt truyện những điểm cần chú ý. Cho nên theo lẽ thường thì càng về sau kịch bản sẽ càng đề cập nhiều đến giải thích thuyết minh.

Đối với tài năng ghi nhớ của Lương Tiêu, Đoàn Minh thật sự vô cùng lo lắng rằng cậu sẽ vinh dự chiến thắng danh hiệu diễn viên đoản mệnh vì kịch bản.

Đoàn Minh cũng đoán được cậu lười động đậy nên cất bút huỳnh quang đi: “Có vài kiểu, cậu tự chọn lấy một kiểu đi.”

Lương Tiêu có chút tiếc nuối, cất tiếng.

“Còn có cả bịt mắt hơi nước nữa.” Đoàn Minh tìm tìm, “Làm nóng lên, sau đó đắp lên mắt là được.”

Lương Tiêu không khống chế được sức tưởng tượng của mình: “ Hoắc tổng không phải là vẫn luôn mang theo đấy chứ……”

Nóng lạnh gặp nhau ngưng tụ thành hơi nước.

Từ đây biến thành một đám mây phiêu du.

Đoàn Minh nhìn cậu nửa ngày, thở sâu day day trán.

Đoàn Minh không nói được cậu nữa: “Nếu như cậu thật sự là nhớ Hoắc tổng thì cũng đừng có nằm ở đây nữa, mau đi tìm anh ta đi.”

Lương Tiêu nghĩ nghĩ, nhưng bây giờ vẫn còn sớm, chỉ sợ Hoắc tổng còn đang làm việc: “Sợ rằng Hoắc tổng sẽ ấn tôi lên sô pha, sau đó đánh mông tôi……”

Đoàn Minh ngạc nhiên: “Vậy cậu còn không mau đi đi?”

Lương Tiêu: “……”

Lương Tiêu động lòng, nghiêm túc suy xét nửa ngày cuối cùng bò dậy ngồi ở mép giường.

Đoàn Minh nhìn thấu phong tình, mở cửa giúp cậu: “Cậu có đi hay là không?”

Lương Tiêu nhụt chí nằm trở về: “Tôi xem đã.”

Đoàn Minh ngạc nhiên nói: “Vì sao?”

Lương Tiêu: “Ban ngày ban mặt…… Không thích hợp.”

Lương Tiêu quay cuồng vài vòng trên giường, sờ qua bút huỳnh quang, giở kịch bản ra vẽ vài nét.

Hoắc tổng sẽ ra sao, Lương Tiêu thật ra cũng không chắc cho lắm.

Nhưng nếu như cậu thật sự bị ấn ở trên sô pha rồi bị đánh mông, lúc ấy thì đừng có nghĩ đến kịch bản ngày mai nữa làm gì.

Lương Tiêu không bình tĩnh lại được, quay sang khiển trách người đại diện: “Đoàn ca, anh không thể luôn muốn như thế được.”

“……” Đoàn Minh đang sống sờ sờ lại bất ngờ chết oan: “Là do tôi muốn như thế chắc?”

Lương Tiêu thu lại ý nghĩ của mình, cầm lấy di động, chia sẻ cho anh ta bài hát đơn ca.

Đoàn Minh nhìn bìa bài hát trên di động mà chết lặng đi《 Phạn Âm Phật Khúc · Diệu Vận Phật Tâm 》: “……”

Đoàn Minh thanh tâm quả dục, mở đèn trên đầu giường lên, cầm kịch bản đặt trên đỉnh đầu, xoay người đi ra ngoài.

-

Lương Tiêu không chăm chú được bao nhiêu cả.

Dậy sớm, một ngày này lại là ngày vất vả, Lương Tiêu ngáp tận mười mấy cái, mắt nặng như chì.

Lương Tiêu nắm chặt bút huỳnh quang, khó khăn lắm mới dịch được chữ, dưới ngòi bút xiêu xiêu vẹo vẹo vẽ vài đường uốn lượn, sức lực rốt cuộc cũng hoàn toàn khô cạn, ngã gục xuống kịch bản.

Cậu đã mệt lắm rồi, ngủ một giấc mà ngủ đến thiên hôn địa ám, ngủ say như chết, đến cả một tiếng động cũng không phát ra.

Khi thức dậy thì trời đã tối mịt cả rồi.

Khép màn lại, ánh đèn bàn sáng ấm áp, phủ lên đồ vật trong phòng một chiếc áo mỏng dịu dàng.

Lương Tiêu trợn tròn mắt, nhìn trần nhà sửng sốt mất ba giây, bỗng nhiên tỉnh táo lại, cậu vội cầm lấy di động.

Thời gian gặp Ly Hoa Diệp đã muộn tầm hai mươi phút.

Lương Tiêu đau lòng đến hít cả khí lạnh vào người, cậu nhảy lên muốn ra ngoài, eo không kịp phòng bị nên nhức một hồi, cả người mềm oặt ngã lên gối đầu.

Lương Tiêu bóp cổ tay thở dài: “Trời cũng muốn diệt ta ——”

Phòng tắm phát ra tiếng động, Hoắc Lan lần theo tiếng động ấy bước nhanh đến, trầm giọng: “Ai?”

“……” Lương Tiêu ngơ ngác nhìn: “Là tôi.”

Hoắc Lan đi từ phòng tắm ra, Lương Tiêu ngẩn ra một lúc lâu, không nhịn được mà nhìn nhìn xem có phải là mình còn đang nằm trên giường hay không.

Chấp niệm quá lớn, nửa đêm rồi mà vẫn còn nghĩ đến.

Lương Tiêu vuốt vuốt nhân hạch đào dưới gối đầu, nhẹ nhàng thở ra, chống tay ngồi dậy.

Hoắc Lan bước nhanh đến: “Đừng động đậy.”

Hoắc Lan đến gần, Lương Tiêu mới thấy túi thuốc trong tay anh, sửng sốt rồi lại cười cười: “Không có việc gì đâu……”

Hoắc Lan rũ mắt, không thể không động lòng.

Cũng không phải là vết thương nghiêm trọng gì, hơn nữa cũng đã xử lý qua rồi, mỗi một chỗ đều dán băng keo cá nhân lên.

Lương Tiêu không để bụng, một ngày sau rốt cuộc cũng thấy người, cậu rất muốn nói chuyện cùng Hoắc Lan, lên tinh thần ngồi dậy: “Anh làm việc xong rồi à? Hôm nay phim trường rất đông vui, Cận đạo nói ——”

Lương Tiêu ngưng lại, thấy tay Hoắc Lan đang che ở cổ áo cái tay kia, Cận đạo nói cái gì thì cậu cũng đã quên sạch rồi.

Lương Tiêu có chút nóng, yết hầu lên lên xuống xuống: “Hoắc tổng?”

Hoắc Lan bế cậu lên, tự mình ngồi ở đầu giường, để Lương Tiêu dựa ngồi trên người mình.

Khi Lương Tiêu đến kỳ động dục thì thể lực cậu rất kém, không ít lần bị anh ôm vào trong lòng ngực như thế, thích ứng cũng không đến nỗi nào, khụ một tiếng: “Hoắc Lan.”

“Bị thương ——” Hoắc Lan trầm mặc, “Thì cũng nên nói cho tôi một tiếng.”

Hoắc tổng bọn họ nói thật chắc chắn, Lương Tiêu đối với điều này đã quá quen thuộc, cất lời dỗ người ta, không kìm được mà nghĩ xem nếu như cách nhau một cánh cửa thì phải liên lạc như thế nào.

Rốt cuộc cũng không giống như lúc trước phân cách ra hai nơi, gọi điện thoại gửi tin nhắn…… Giống như làm gì cũng đều trở nên thừa.

Cách một cánh cửa gõ ám hiệu, cũng không thích hợp.

Lương Tiêu không nhịn nữa, lẩm bẩm: “Truyền giấy sao……”

Bị thương rồi thì dùng máu viết thư, sau đó nhét qua khe cửa gửi cho Hoắc tổng chắc.

Hoắc Lan nhíu mày: “Cái gì cơ?”

Lương Tiêu bình thường trở lại: “Không có việc gì cả.”

Cậu thật sự không muốn để mấy vết thương nhỏ này làm ầm lên, cảm thấy đây thật sự không phải là chuyện to tát gì cả, cười ngăn tay Hoắc Lan: “Cũng chỉ là xước chút da thôi, biết muộn một chút chắc cũng——”

Hoắc Lan nghiêng đầu, hôn nhẹ lên thái dương của cậu.

Lương Tiêu: “…… Được rồi.”

Không biết có phải do ban ngày không tìm được lý do nên Hoắc tổng bọn họ mỗi đêm đều sẽ như là mở ra cái chốt trong người vậy.

Hôn một nụ hôn phá lệ nhẹ nhàng, có thể thấy được dòng khí mà Hoắc Lan thở ra, xen lẫn cùng với hơi thở trắng trong vắt, tất cả như thể bọc lấy cậu.

Lương Tiêu hé miệng, không phát ra tiếng, mặc cho Hoắc Lan cởi áo sơ mi của mình.

Hoắc Lan tháo băng keo cá nhân xuống, vết thương biến trắng do thấm mồ hôi lạnh lộ ra.

Lương Tiêu vẫn còn rất mệt, cả người như thể không cảm nhận được gì nữa, mệt đến cực độ, thân thể phản ứng lại là điều không thể tránh khỏi.

Hoắc Lan nhắm mắt, ôm cậu vào lòng ngực.

Lương Tiêu còn chưa kịp đi nắn hình luyện cơ, so ra có chút tiếc hận, cố gắng che vạt áo đi: “Tiến độ này —— nhưng quá khứ……”

Chờ khi đoàn đội chuyên nghiệp đến đây thì dinh dưỡng cũng đã đáp ứng được huấn luyện, ít nhất cũng đã luyện ra chút cơ bắp, từ thị giác đến tay đều có thể khẳng định rằng so với bây giờ thì tốt hơn khá nhiều.

Lương Tiêu tự mình tưởng tượng đến long trời lở đất, khụ khụ hai tiếng: “Hoắc Lan ——”

Hoắc Lan: “Tôi đây.”

Hoắc Lan ôm lấy vai Lương Tiêu, bảo cậu thả lỏng lại, nằm lên bụng trong lòng mình.

Lương Tiêu gối lên khuỷu tay anh, trong lòng dâng lên cảm giác thoải mái, theo bản năng mà nắm lấy vạt áo Hoắc Lan, nín thở ngẩng đầu.

Hoắc Lan sờ sờ tóc của cậu sau đó cúi người hợp lại làm một với Lương Tiêu, nhẹ nhàng thổi thổi trên miệng vết thương của cậu.

Hoắc Lan: “Không đau, không đau.”

Lương Tiêu ngẩn ngơ, ý nghĩ lung tung rối loạn bỗng chốc tan biến hết.

Lương Tiêu nhắm mắt, giật nhẹ khóe miệng: “Vốn dĩ đã không đau, anh không cần như vậy đâu……”

Lương Tiêu không nói được nữa, thở sâu, nghiêng đi mặt, vùi vào áo ngủ mềm mại bằng vải dệt của Hoắc Lan.

Hoắc Lan nghiêm túc giúp cậu xử lý miệng vết thương, dùng tăm bông chấm oxi già, từng chút từng chút một làm sạch vết thương từ trong ra ngoài rồi mới bôi thuốc một lần nữa.

Mỗi một bước xử lý đều phá lệ cẩn thận mà dừng lại, cẩn thận thổi thổi hai hơi.

Lương Tiêu nhắm mắt lại, cả người run run, lại bị Hoắc Lan nắm lấy: “Đau sao?”

“Đau.” Lương Tiêu cười cười nũng nịu, “Đau chết mất.”

Hoắc Lan im lặng một lát rồi ôm lấy gối cậu đặt lên ngực, cúi đầu nhẹ nhàng nhìn vào đôi mắt cậu.

Hoắc Lan từ trước đến nay không thông □□, đối với việc này toàn không có tí kinh nghiệm nào, hôn môi vuốt ve vẫn vụng về như cũ, song lại nghiêm túc trịnh trọng không chút cẩu thả nào.

Nhẹ nhàng chậm chạp đến gần rồi cách mí mắt nóng bỏng nhẹ nhàng hôn xuống.

Lương Tiêu nhắm chặt mắt, chờ cho đến khi nhiệt ý nơi đáy mắt cùng hơi lạnh trong hơi thở dần dần bình thường trở lại mới hít thở, giật nhẹ khóe miệng: “Khi còn nhỏ…… Tôi vậy mà lại hâm mộ việc này.”

Hoắc Lan khép mắt lại, ôm cậu vào lòng ngực.

“Thật sự là rất thần kỳ.” Lương Tiêu vùi vào người anh, cười cười, “Tôi còn không tin được rằng, thì ra thật sự thổi một chút thôi là sẽ không đau nữa, sau này tôi bị thương nhất định sẽ tìm ngài thổi trước tiên……”

Hoắc Lan: “Được.”

Giọng nói Lương Tiêu rất khàn, nói không ra lời nữa.

Lương Tiêu cọ lung tung trên áo ngủ của Hoắc tổng, thở sâu, nắm chặt lấy vạt áo của Hoắc Lan rồi kéo xuống.

Hoắc Lan đang muốn tiếp tục giúp cậu xử lý miệng vết thương, cảm thấy có lực kéo thì cúi người: “Cậu muốn cái gì?”

Lương Tiêu một lòng một dạ kéo xuống, trong tay đã nắm được hơn phân nửa vạt áo ngủ, chờ cho đến khi khoảng cách phù hợp thì ngửa đầu hôn lên.

Hơi thở Hoắc Lan như ngừng lại.

Ngực Lương Tiêu phập phồng, chạm chạm cánh môi anh rồi muốn tách cánh môi ấy của Hoắc Lan ra.

Tuy rằng không có kinh nghiệm thực tiễn như nhau nhưng Lương Tiêu rốt cuộc cũng có một cái G lý luận tri thức căn bản, tự giác có nghĩa vụ gánh vác dẫn hai người đến con đường địa vị, khiến cho Hoắc tổng bọn họ ngay lúc này phải hé miệng.

Lương Tiêu chợp mắt, hơi thở nghẹn lại, véo gân khuỷu tay của Hoắc Lan một cái.

Hoắc Lan bị đau, theo bản năng kêu lên thành tiếng: “Lương ——”

Lương Tiêu nhân cơ hội theo vào đi, chạm chạm đầu lưỡi Hoắc Lan.

Hoắc Lan chưa từng tìm hiểu qua cái này, đột nhiên bị vọt lên khiến bản thân động tình đến mất cả hình tượng, vai lưng bỗng nhiên giật mình, mở mắt ra nhìn cậu.

Lương Tiêu nào dám nhìn lại, cậu nhắm mắt lại niệm thanh tâm chú, run rẩy liếm cánh môi anh.

……

Hoắc tổng động tình, thật ra cũng sẽ không làm Omega người ta đến nỗi chết trên giường.

Tin tức tố che trời lấp đất cũng không đáng sợ lắm, càng giống như tuyết đầu sau nắng, ánh sáng ánh mặt trời sáng ngời khi mở cửa, bị gió đón lấy cùng với ánh mặt trời thổi cuốn lên viên tuyết mát lạnh.

Cái lạnh bị nhiệt độ cơ thể tỏa ra làm cho mất đi, cách lồng ngực trái tim đang đập lên từng nhịp, ấn xuống dừng lại kề sát một lồng ngực khác.

Hoắc Lan lót tay sau đầu Lương Tiêu, che chở Lương Tiêu, không để cậu đụng phải miệng vết thương, nhẹ đặt cậu lên trên giường, hôn sâu.

Năng lực của Alpha đứng đầu quả thật mạnh đến đáng sợ.

Lương Tiêu chỉ chiếm thế thượng phong được có một lần, bây giờ đã hoàn toàn mất đi thế chủ động, bị Hoắc Lan hôn đến trầm mê, khoảng không trước mắt dường như tối lại.

Lương Tiêu hoảng hốt trợn mắt lên, lại thấy thấp thoáng gió tuyết mới về sau sáng trong ánh nắng nhẹ nhàng.

Hậu quả của việc bùng nổ tin tức tố vô cùng phiền phức, huống hồ hệ hô hấp của Lương Tiêu còn có vết thương cũ, không bao lâu sau đã không chịu đựng nổi nữa, hô hấp hoàn toàn rối loạn, trước mắt đã hoàn toàn biến thành một mảng tuyết.

Hoắc Lan nắm lấy cổ tay cậu, thấy nhịp tim Lương Tiêu có chút không đúng thì nhanh chóng ngưng lại, nhìn cậu.

“Không có việc gì cả đâu.” Lương Tiêu thấy Hoắc tổng bọn họ hít thở không được bình thường thì khụ khụ hai tiếng, nghiêng người cố hết sức thở hổn hển lấy mấy, “Tôi khỏe lắm đấy.”

Tiêu chuẩn khỏe mạnh của cậu thật sự quá rộng, Hoắc Lan không yên tâm chút nào, mi tâm vẫn nhíu chặt như cũ, cẩn thận đỡ Lương Tiêu ngồi dậy rồi giúp cậu hít thở.

Lương Tiêu dựa vào ngực anh, chờ cho đến khi bông tuyết trước mắt trở về hình dáng ban đầu.

……

Tuy rằng đã lỗi thời, nhưng ở trong trường hợp đầy loại trân quý này, anh để lộ ra cảm xúc của mình, ấy thế nhưng nó lại chứng minh được rằng bọn họ có thể.

Lương Tiêu không được mà tự trách bản thân, cậu muốn áp suy nghĩ của mình xuống, ngẩng đầu muốn nói gì đó rồi lại phát hiện Hoắc tổng đang gửi tin nhắn cho quản gia.

Lương Tiêu: “……”

Lương Tiêu nhanh chóng lấy di động ra, gửi cho Đoàn Minh vũ điệu kim xà.

Hoắc Lan không yên tâm về sức khỏe của Lương Tiêu, đợi cho quản gia cùng với bác sĩ xác nhận rằng không có vấn đề gì mới buông di động xuống, đỡ Lương Tiêu ngồi dậy, kê cho cậu mấy cái gối đầu ở sau người.

Lương Tiêu lo lắng rằng Hoắc tổng lại hôn tiếp nên phải chạy ngay, tay mắt lanh lẹ, bỏ di động xuống túm chặt lấy anh: “Hoắc tổng ——”

Hoắc Lan không dám tranh giành gì cùng với cậu nên bị túm lại, đón lấy ánh mắt nghi hoặc của Lương Tiêu: “……”

Hoắc Lan ôm lấy cậu, cẩn thận đặt cậu về giường, nhẹ giọng: “Tôi đi dùng thuốc ức chế.”

Lương Tiêu sửng sốt: “Không cắn tôi được sao?”

…… Hay là Hoắc tổng khi đối diện với loại chuyện này cũng có cách riêng để khắc chế.

Mỗi ngày một lần, chỉ có thể dùng miệng chạm vào.

Một khi bọn họ hôn môi thì sẽ dùng hết số lần định mức của ngày hôm nay, vậy nên không thể cắn cổ cậu được.

Lương Tiêu có chút buồn rầu: “Đằng nào cũng không cần lắm……”

Hoắc Lan không biết cậu đang nghĩ cái gì, nhắm mắt lại, ngực phập phồng: “Cậu sẽ không chịu được.”

Bây giờ Lương Tiêu dường như đã không còn cảm nhận được gì, tuyến thể đã bị tin tức tố của anh làm cho vô cùng mẫn cảm, nếu như lúc này làm đánh dấu tạm thời thì rất có thể sẽ phản ứng lại tạo ra sự mẫn cảm của kỳ động dục.

Dựa theo trạng thái về kỳ động dục của Lương Tiêu, nói không chừng thật sự là muốn ở trong phòng mà đánh dấu tạm thời cậu, bác sĩ ở bên ngoài khiêng dụng cụ CPR chuẩn bị cứu giúp.

Hoắc Lan cố gắng mãi mới áp chế được cơn động tình của mình, bị tin tức tố làm cho có chút đau đầu, sợ Lương Tiêu nên thấp giọng giải thích: “Ít nhất…… Điều trị xong cũng phải nửa năm.”

Hoắc Lan bảo đảm: “Nghỉ ngơi thật tốt, nhất định sẽ khỏe lên.”

Lương Tiêu hậu tri hậu giác nhớ đến, có chút tiếc nuối: “Anh nhớ phải uống thuốc đấy.”

Hoắc Lan đối với tác dụng phụ của thuốc ức chế sớm đã quen rồi, nếu như ngày nào đó tỉnh lại mà lại thấy thoải mái thì lại thấy không thích hợp.

Số lần Hoắc Lan dùng thuốc ức chế không nhiều, tác dụng phụ cũng đã ít đi không ít.

Dược nghiệp Phi Dương vẫn luôn ở căn cứ vào trạng thái của anh mà điều chỉnh lượng thuốc, mãi cho đến bây giờ mới dừng lại, đã sửa lại một chút để giảm bớt đi tác dụng phụ của thuốc chức năng, sử dụng kết hợp với nhau sẽ có hiệu quả đáng kể.

Tầm mắt Hoắc Lan tầm mắt dừng trên người cậu, đáy mắt đầy dịu dàng: “Được, nhất định.”

Lương Tiêu nhọc lòng: “Nhớ phải ăn kẹo đấy.”

Hoắc Lan nhấp nhấp khóe môi, nhẹ giọng: “Được.”

Tai Lương Tiêu nóng lên: “Hôn xong thì nhớ phải ăn kẹo ——”

Lương Tiêu khụ khụ một tiếng, tim đập loạn lên, khó lắm mới nói xong câu: “Hôn, tôi.”

Hoắc Lan ngưng lại động tác, lẳng lặng nhìn cậu một lúc lâu, không phát ra tiếng.

Khó mới có được một lần cơ hội như này, Lương Tiêu quyết tâm nhất định dù nhiều dù ít cũng phải kéo được quan niệm của Hoắc tổng sang, đánh liều một tiếng trống để lên tinh thần: “Chuyện này…… Không thể coi thường được.”

Lương Tiêu nóng đến chín cả người, theo gối đầu chảy xuống chảy: “Chúng ta —— chúng ta không chỉ là người nhà, chúng ta còn là người thích……”

Lương Tiêu hôm nay đã dùng hết toàn bộ trí óc rồi, nằm lên gối đầu, nuốt xuống: “Thích người ta rồi, có phải hay không?”

Hoắc Lan rũ mắt, lẳng lặng nghe, mím môi: “Phải.”

Lương Tiêu: “Anh có biết là nếu như thích người ta rồi thì phải làm gì không?”

Hoắc Lan nhẹ giọng: “Không biết.”

Lương Tiêu ngẩn người, ngực bỗng nhiên đau lên.

Hoắc Lan…… Thật sự không biết.

Lương Tiêu nhìn anh lẳng lặng đứng cuối nơi ánh sáng, không nhịn được ngã phịch xuống giường.

Chân cậu vẫn còn mềm đến đứng cũng không vững, đi chưa được vài bước, cũng không ngẩng đầu nhìn lên, vậy nên không cẩn thận đâm ngay vào ngực Hoắc Lan.

Lương Tiêu được Hoắc Lan vững vàng ôm lấy, nhờ vào chút sức lực còn sót lại để cả tay chân sử dụng cùng lúc ôm lấy anh, Hoắc Lan cúi đầu ấn xuống trán cậu lẩm bẩm: “Sẽ là như vậy thôi.”

Hoắc Lan ngơ ngẩn nhìn cậu, cánh tay che sau lưng Lương Tiêu.

Lần đầu tiên anh phá lệ lâu như vậy, lâu đến nỗi ngay cả Lương Tiêu cũng đã không nhịn được nữa mà lay lay tay trước mặt anh, rốt cuộc cũng hoàn hồn trở lại, gật gật đầu với Lương Tiêu.

Hoắc Lan ôm lấy cậu, nhẹ giọng nói: “Được rồi……”

Hoắc Lan đáy mắt yên tĩnh, như nước tuyết thủy hóa thành hồ sâu xanh mát: “Chờ tôi, cậu đừng chạy loạn.”

Lương Tiêu vốn dĩ cũng không tính chạy loạn đi đâu cả, thoải mái thả lỏng, bị anh trả về giường: “Anh muốn đi đâu thế?”

Đoàn đội chuẩn bị sửa lễ phục cho Lương tiên sinh, Hoắc Lan ngoại trừ dùng thuốc ức chế còn còn lên cả lịch trình, khuyên Lương Tiêu để các nhà thiết kế hỗ trợ việc lấy số đo.

Nhưng bây giờ bỗng nhiên không muốn nói nhiều nữa.

Hoắc Lan nghiêm túc nghĩ lại, học theo dáng vẻ của Lương Tiêu, nở một nụ cười thật tươi với cậu.

Hoắc Lan cúi người, hôn mi tâm cậu: “Tôi đi ăn kẹo bây giờ đây.”

TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play