Mất nửa nén nhang để tìm đến hiệu thuốc còn mở cửa gần đấy, may mắn đại phu là một người có tâm, vừa trông thấy thảm trạng của Diệp Nhược Phi liền ngay lập tức cho bọn họ vào, xắn tay chữa trị.
Âu Dương Kỳ căng mặt đứng bên cạnh trông chừng, nhìn đại phu lau sạch sẽ huyết lệ, bắt mạch bôi thuốc, rồi băng lại cho hắn, một loạt động tác nước chảy mây trôi chỉ mấy chưa đầy hai khắc. Xong xuôi mới thở ra một hơi.
"Người này làm sao mà ra nông nổi này?" Đại phu vừa lau tay vừa hỏi.
Âu Dương Kỳ đơn giản thuật lại sự tình, nghe xong, đại phu thở dài lắc đầu: "Đúng là số khổ. May mà đến đây kịp thời."
Nói xong dừng một chút, liếc mắt nhìn Diệp Nhược Phi ngồi bên giường, hai mắt được băng một vòng vải trắng, nói: "Hai mắt người này xem chừng là mới mù gần đây, có điều bị tổn thương khá nghiêm trọng, nếu còn để huyết lệ xuất hiện thêm lần nữa sợ là không có cách nào khôi phục."
Âu Dương Kỳ quai hàm căng chặt, lúc sau mới lên tiếng: "Ta đã biết, đa tạ."
"Ngài còn đau không?" Thư sinh ngồi bên cạnh hỏi han Diệp Nhược Phi.
Lúc này tâm trạng Diệp Nhược Phi đã khá hơn, khuôn mặt cũng không còn tái mét nữa, mới chú ý tới người đột nhiên xuất hiện này, không khỏi nghi hoặc: "Ngươi là người bị lạc đường sáng nay? Sao ngươi lại ở đây?"
"Ta..." Thư sinh còn chưa kịp nói thì nhìn thấy Âu Dương Kỳ đi tới gần, bèn gật đầu một cái.
Âu Dương Kỳ không có hảo ý nhìn cậu, nói: "Ngươi không phải là thư sinh, ngươi cũng không lạc đường. Lúc sáng ta đã nhìn ra, bước chân của ngươi khi đi rất có quy luật, là biểu hiện của kẻ luyện võ, hơn nữa bước đi không có tiếng động, thủ pháp đánh người âm thầm có bài bản. Có thể nhìn ra võ công tuy không cao, nhưng đủ để làm mưa làm gió một vùng."
Y híp mắt, như một con sói đang canh chừng, chỉ cần người trước mặt làm ra hành động bất thường sẽ ngay lập tức đón đầu tấn công.
"Ngươi đang theo dấu bọn ta. Ngươi là ai?"
Đại phu đã rời đi từ sớm, lúc này trong phòng chỉ còn ba người. Diệp Nhược Phi có chút ngơ ngác không hiểu vương gia đang nói gì, chỉ mơ hồ cảm giác được bầu không khí dần trở nên căng thẳng.
Thư sinh nhìn Âu Dương Kỳ đầy vẻ đề phòng quan sát mình, rốt cuộc không giấu giếm nữa, nói: "Hai vị biết Đoạn gia không?"
Âu Dương Kỳ nhíu mày: "Cái gì?"
Thư sinh tiếp tục: "Đoạn gia xem như là bằng hữu của cha ta, mấy hôm trước vừa gửi thư đến nhờ chúng ta đi đón hai vị."
Nghe đến đây, Diệp Nhược Phi liền ù ù cạc cạc. Sao hắn không biết chuyện này?
"Cha của ta tuổi đã cao không tiện đi xa, cho nên cử ta một mình đến." Thư sinh bảo.
Âu Dương Kỳ vẫn nhíu mày: "Có gì để chứng minh?"
"Ta biết ngài sẽ hỏi như vậy." Thư sinh lấy ra một lá thư gấp gọn trong ngực áo, "Ngài đọc đi."
Âu Dương Kỳ tiếp nhận lá thư, mở ra. Sau khi đọc, tuy trên khuôn mặt vẫn có chút khó chịu, thế nhưng nghi ngờ trong mắt đã tan đi phân nửa. Giọng điệu trong thư rất giống cách Đoạn gia nói chuyện trong ấn tượng của y.
Một lúc sau, y hỏi: "Giao không phải là họ thật của ngươi phải không?"
Thư sinh gật đầu: "Đúng vậy, ta họ Tôn."
Âu Dương Kỳ liếc thấy Diệp Nhược Phi đã gật gù muốn ngủ, liền để hắn tựa vào vai, gấp là thư lại hỏi: "Làm sao ngươi biết là bọn ta?"
Thư sinh đáp: "Lúc ngài nói ra họ của mình ta đã biết rồi. Ngài là Âu Dương Kỳ, Âu Dương vương gia đúng chứ?"
Ở trong thư, Đoạn gia đã có đề cập đến.
Âu Dương Kỳ gật đầu, nếu đã là người Đoạn gia nhờ vả, vậy thì y cũng không thể cứ khó dễ người ta nữa.
"Nếu không có gì gấp thì trước tiên hai vị cứ nghỉ ngơi tạm ở đây một đêm đã, nơi này buổi tối chẳng có thuyền nào để sang sông đâu." Thư sinh đứng dậy, vén rèm cửa lên đi ra ngoài.
Không gian dần im ắng lại, bên tai chỉ còn tiếng thở đều đều của Diệp Nhược Phi. Âu Dương Kỳ cúi đầu chăm chú nhìn một hồi, mới nhẹ nhàng đặt lên trán hắn một nụ hôn ngắn ngủi, sau đó cầm lấy trường kiếm, cũng ra khỏi phòng.
Thư sinh đang đợi sẵn.
Y nhìn hắn, trong mắt hiện lên câu hỏi "sao vẫn còn đứng đây?"
"Ta biết ngài trong lòng vẫn còn khó chịu." Cậu nói, "Cách đây một con phố có một ngôi nhà hoang, ngài cứ đến đó đợi, ta mang bọn chúng tới cho ngài."
"Không cần đâu." Âu Dương Kỳ không chớp mắt đi thẳng ra khỏi hiệu thuốc.
Thư sinh nhìn theo, gãi gãi đầu.
Tờ mờ sáng ngày hôm sau, những người dân dậy sớm chuẩn bị ra ruộng nghe thấy từ ngay chỗ bờ sông phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết. Ai nấy đều giật mình, nhưng cũng chỉ nghĩ rằng chắc là bọn du côn lại kéo tới đánh nhau, dù sao thì hôm nào chả vậy.
Đến hơn canh năm, Âu Dương Kỳ mang một thân gió lạnh trở về. Đại phu đã sớm ra ngoài chữa bệnh, thư sinh thì không thấy đâu, Diệp Nhược Phi vẫn còn đang ngủ.
Y đặt thanh kiếm ở góc tường, sau khi dùng nội lực làm ấm thân thể rồi, mới vén chăn nhẹ nhàng leo lên giường, ôm người đi ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT