Cửa phòng mở ra, ánh sáng chói lọi chiếu vào bên trong u ám, một nam nhân tuấn mỹ bước vào, trên mặt là nụ cười dịu dàng hết mực.
Y cất tiếng: "Bảo bối, anh về rồi đây."
Vừa dứt lời, liền thấy bên trong phòng có người chạy ra.
"Anh về rồi!"
Đó là một thiếu niên, hoặc nên nói là vẻ ngoài trông rất giống một thiếu niên. Khoác trên người một cái áo sơ mi trắng chỉ dài tới đùi, cặp chân thon thả trắng nõn lộ ra ngoài tựa như đang câu dẫn người khác. Khuôn mặt nhỏ tròn tròn, hai mắt híp lại thành hình bán nguyệt, thiếu niên cười thật vui vẻ và đáng yêu. Hắn níu lấy tay nam nhân lắc lắc:
"Anh có mua quà cho Thiên Thiên không?"
Nam nhân nhẹ nhàng xoa đầu hắn, giọng nói trầm thấp quyến rũ mang theo vô vàn ôn nhu: "Có chứ. Vào trong đi, anh lấy cho bảo bối xem."
"Được!" Hắn vui vẻ kéo tay nam nhân nhanh bước vào phòng.
"Woa!! Là bánh hạnh nhân!"
Vừa mở nắp của chiếc hộp ra, hai mắt hắn liền sáng rực. Cầm lấy cái bánh cắn một miếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng vì hạnh phúc. Hắn chồm tới ôm cổ nam nhân, nói: "Anh, Thiên Thiên vui lắm!"
Nam nhân cũng ôm lại hắn, đáp: "Nếu thích, ngày nào anh cũng sẽ mua. Có chịu không?"
"Chịu chứ!" Gật đầu một cái, hắn lại tiếp tục nhai bánh của mình.
Nhìn hắn ăn một lúc, nam nhân đứng dậy chỉnh lại quần áo của mình rồi hướng đầu hắn mà xoa xoa: "Tối nay anh phải gặp đối tác, sẽ về rất trễ, bảo bối nhớ ngủ sớm nhé."
Nghe thế, hắn liền buông bánh ra, hai tay níu lấy góc áo y, đôi mắt rưng rưng nước: "Dạo này anh thật bận rộn, Thiên Thiên ở nhà một mình rất cô đơn."
Nam nhân nhìn khuôn mặt của người yêu, không kiềm được cúi đầu hôn lên cánh môi mỏng, lại dỗ dành: "Ngoan, sẽ lại về với bảo bối mà, nha."
Nói xong liền đi ra ngoài, xuống lầu, lên xe chạy đi.
Nhìn theo bóng chiếc xe qua cửa sổ. Lúc này, trong đôi mắt thiếu niên nào có còn vẻ hoạt bát đáng yêu nữa, mà chất chứa đầy bi thương cùng vô vọng.
Hắn không phải là Thiên Thiên, cũng không phải người mà nam nhân kia yêu, tên của hắn là Diệp Nhược Phi, là hắn yêu nam nhân kia mới đúng. Yêu nhiều đến nỗi vứt bỏ tôn nghiêm, vứt bỏ xấu hổ. Yêu nhiều đến nỗi... chấp nhận làm một kẻ thay thế.
Ở bên cạnh nhau ba năm, hết lần này tới lần khác vì nam nhân kia mà bỏ đi tên cùng nhân cách của chính mình, vì y mà ăn mặc thật hở hang thật câu dẫn, vì y mà chấp nhận ăn những thứ cả đời cũng không muốn động vào. Cũng vì y... mà gắng gượng nuốt hết nỗi đau vào lòng, trưng ra nụ cười vô lo vô nghĩ... nhưng cũng vô cùng giả dối.
Suốt ba năm, nam nhân hắn yêu nhìn hắn rồi gọi tên một kẻ khác không biết bao nhiêu lần. Lần nào hắn nghe cũng cảm thấy như dao cứa vào ngực, rằng người ở trước mặt y vĩnh viễn cũng chẳng phải hắn. Hắn chỉ là một thế phẩm mà thôi, không có can đảm, càng không có tư cách cùng y nói lời yêu chân thành.
Nhưng vì yêu, hắn lại có thể kiên cường mà chống chọi lâu tới vậy.
Sắm vai người khác liên tục nhiều năm như vậy, hắn nghĩ có khi ngay cả ảnh đế cũng không bằng mình.