Hai người Kỳ Phi sau khi ra khỏi trấn nhỏ kia thì đã là buổi tối. Cả hai dừng lại tại một khúc đường mòn, một bên là rừng cây, bên còn lại là một dòng sông rộng, chính giữa cắm hai lá cờ khác nhau, có dây thừng cố định kéo dài qua hai bờ. Xem ra đây chính là nơi chia cắt lãnh thổ của hai quốc gia.
Âu Dương Kỳ đỡ Diệp Nhược Phi đứng vững, đưa mắt nhìn xung quanh, ban đêm chẳng có chiếc thuyền nào, bến sông vắng vẻ vô cùng. Y bèn đưa hắn tới một gốc cây tương đối an toàn, nhỏ giọng nói: "Ngươi ở đây chờ một lát. Chúng ta đến bờ sông rồi, ta đi tìm xem có chiếc thuyền nào hay không."
Dòng sông này rất lớn, lại không có điểm tựa
Diệp Nhược Phi hơi níu ống tay áo y, giọng nói thấp thỏm: "Bây giờ là lúc nào rồi?"
"Đang là buổi tối, ngươi đừng sợ, ta sẽ không đi xa." Y nói như trấn an.
"... Được." Diệp Nhược Phi chần chừ một chút mới gật đầu.
Âu Dương Kỳ nhẹ xoa đầu hắn, sau đó đứng dậy men theo đường mòn đi tìm kiếm gần đó.
Ban đêm là thời điểm gió lạnh tràn về, hơn nữa lại còn gần sông, không khí vô cùng lạnh lẽo ẩm thấp. Diệp Nhược Phi co người bó gối ngồi im tại chỗ không dám thở mạnh, lắng tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh, chờ Âu Dương Kỳ nhanh nhanh trở về.
Trước mắt tối đen như mực, thực ra thì trong lòng sợ hãi cũng một phần là do đôi mắt đã không còn nữa.
"Phù..." Hắn hít sâu rồi thở ra thật khẽ, muốn làm dịu cảm giác bất an trống trải của mình.
Lúc này, ở đằng xa vang lên tiếng người đang đi tới, còn có tiếng người nói chuyện.
"Chết tiệt. Tên ranh con lúc sáng đúng là không biết nặng nhẹ gì cả. Lần sau gặp lại lão tử thề phải lột da hắn!"
"Đại ca đi chậm thôi, huynh đang bị thương đấy."
"Câm miệng!"
Một giọng nói trong đó nghe rất quen tai, chính là của gã cầm đầu bọn du côn mà lúc sáng hai người Diệp Nhược Phi đã gặp ở khách điếm.
Gã cầm đầu vẫn là một bộ dáng hầm hố tay xách đại đao, có điều sắc mặt không tốt lắm, đi đứng cũng hơi loạng choạng, một tay khác còn đang ôm bụng, đằng sau là một đám tiểu đệ vừa xách đuốc soi đường vừa nói chuyện.
Rất nhanh bọn chúng đã đến gần bờ sông.
Mà xui xẻo thay, vị trí mà Âu Dương Kỳ cứ nghĩ là khá an toàn thực tế lại đối diện với với bọn chúng. Vì thế chúng vừa tới gần liền có thể trông thấy Diệp Nhược Phi một thân một mình lẻ loi ngồi đó.
"Đại ca đại ca, nhìn xem kìa." Một tên tiểu đệ lanh mắt vội kéo tay gã cầm đầu.
"Hả?! Có chuyện gì?!" Gã gắt gỏng quay đầu lại.
Tiểu đệ ra dấu chỉ tay về phía Diệp Nhược Phi, giọng hơi nghi hoặc: "Tên kia hình như có chút quen mắt thì phải."
"Ai?" Gã cầm đầu nhíu mày nhìn theo, ngay khi trông thấy người trước mặt là ai, không khỏi nhướng cao lông mày.
Một tên tiểu đệ khác như nghĩ tới chuyện gì, vỗ tay chát một cái, nói: "Phải rồi! Đây chính là người đi bên cạnh cái tên đã đánh đại ca đó."
"Chẳng trách quen như vậy." Tên khác nói.
Gã cầm đầu xoa cằm, suy tính chốc lát, hỏi: "Các ngươi chắc chắn là hắn chứ?"
"Chắc chắn!" Tiểu đệ nói.
Nghe vậy, gã càng nhướng cao lông mày, nở ra nụ cười không mấy đứng đắn: "Nếu vậy thì tốt, vừa hay có thể dùng hắn trả thù."
Mấy tên tiểu đệ nhìn nhau, rất nhanh đã minh bạch ý đồ của đại ca chúng, cả bọn nhất tề xoa tay chuẩn bị làm chuyện xấu.
Âu Dương Kỳ chẳng biết đã đi đến chỗ nào, cũng đã qua được một khắc mà vẫn chưa trở lại, không khí ngày càng lạnh hơn. Diệp Nhược Phi chà xát hai bàn tay vào nhau, lòng thầm nói mau về đi.
Nụ cười chưa kịp thành hính của Diệp Nhược Phi chợt khựng lại, cứng đờ trên khuôn mặt. Không phải giọng của vương gia.
"Đứa nhỏ này trông đẹp mắt quá nhỉ?"
Tiếng nói đùa cợt của đám người mỗi lúc một gần, hắn co rụt thân thể, nép sát vào gốc cây, ánh mắt toát lên vẻ lo sợ.
Đừng đến đây!
Mãi cho đến khi cằm bị người thô bạo nắm lấy, Diệp Nhược Phi triệt để phát run.
"Tiểu mỹ nhân sao lại ở đây một mình vậy?" Gã cầm đầu thèm thuồng nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn, "Không bằng nhân lúc trăng thanh gió mát, đi vui vẻ với đại ca một lúc."
"Các ngươi... tránh ra." Diệp Nhược Phi không biết lấy đâu ra sức lực, gạt phăng bàn tay của gã ra khỏi mặt mình, loạng choạng đứng lên.
Nhìn hắn mò mẫm vịnh gốc cây muốn đi, gã cầm đầu chớp thời cơ đưa tay kéo một cái, một mảng y phục liền bị xé rách, lộ ra bờ vai gầy gò.
Mấy tên tiểu đệ theo đó huýt sáo liên tục, ánh mắt gã cầm đầu trầm xuống, liếm môi, thầm nghĩ phen này tóm được mồi ngon rồi.
Diệp Nhược Phi tái mét cả mặt, liền bất chấp mọi thứ muốn chạy đi, không màng tới bản thân vốn chẳng có khả năng thoát được. Bước chân xiêu vẹo, hắn theo bản năng nheo mắt muốn thấy rõ đường, nhưng chỉ vô dụng, con đường mòn này có rất nhiều rễ cây cổ thụ trồi lên, lại thêm trơn trượt, còn chưa đi được mấy bước đã vấp ngã.
Gã cầm đầu rốt cuộc phát ra tiếng cười tục tĩu, một tay mạnh mẽ kéo Diệp Nhược Phi dậy, ghì sát hắn vào người mình, nhìn một chút, không khỏi ồ lên: "Hóa ra đây là một tiểu mỹ nhân mù nha!"
"Người mù à?" Mấy tiên tiểu đệ chen tới nhìn, nói, "Chẳng trách tên kia bảo vệ kỹ tới vậy. Trông yếu ớt như thế, lần này bị đại ca bắt đi làm nhục, chắc sẽ phát điên lên luôn cho xem!"
Nói xong còn cười ha hả.
Diệp Nhược Phi nghe bọn chúng nói muốn làm nhục mình, mặt cắt không còn một giọt máu, mấp máy môi nói: "Các ngươi không thể... ta là... nam nhân."
Gã cầm đầu vuốt ve bả vai lộ ra của hắn, cười đê tiện: "Nam nhân? Xem da thịt mịn màng thế này, có phải nam nhân hay không cởi ra mới biết được."
Thân thể phát run, rốt cuộc bị nỗi sợ hãi lấn át, nước mắt Diệp Nhược Phi rơi xuống, lớn tiếng gọi: "Vương gia! Vương gia!!!"
Gã cầm đầu sợ hắn la như thế sẽ kinh động những nhà dân cách đó không xa, vì thế bèn bịt kín miệng hắn lại, gằn giọng: "Mỹ nhân thì chỉ nên ngoan ngoãn im lặng thôi!"
Diệp Nhược Phi giãy giụa không được, bi thống nhắm lại hốc mắt đau xót.
Bỗng nhiên bên tai chợt lạnh, một cơn gió thổi ngang qua, sau đó sức lực của gã cầm đầu buông lỏng dần.
"Thả hắn ra."
Âu Dương Kỳ sầm mặt phẫn nộ đứng ở đối diện, tay nắm chặt thanh kiếm, hàn quang từ lưỡi kiếm phát ra dưới ánh trăng càng khiến thân hình y thêm âm trầm như quỷ mị.
Mà Diệp Nhược Phi khoảnh khắc nghe được thanh âm quen thuộc đã mừng như điên, vội vàng muốn tránh thoát đám người phía sau.
"Vương gia!"
"Ngươi chạy đi đâu?!" Gã cầm đầu mới vừa rồi bị tấn công bất ngờ thoáng thất thần, lúc này tỉnh lại liền siết chặt vòng tay, đưa đại đao kề lên cổ Diệp Nhược Phi.
"Tên khốn kiếp dám làm lão tử bị thương, coi ta trả thù ngươi thế nào!"
Tính mạng người thương bị đe dọa khiến Âu Dương Kỳ phút chốc chần chừ, ánh mắt nhìn gã lại lạnh đi vài phần.
"Lúc sáng nói ngươi chó hoang cắn càng, xem ra đúng thật là chó." Y nói.
Gã cầm đầu nghe vậy trán nổi gân xanh, gầm lên: "Con mẹ nó! Ngươi nói lại lần nữa!!"
Đúng lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên phía sau gã.
"Nói ngươi là chó còn không nhận, có con người nào ban đêm thích sủa ầm ĩ như ngươi không?"
Gã chỉ nghe thấy như thế đã ngay lập tức ngã quỵ, thậm chí chưa kịp quay đầu.
Bóng dáng cao lớn đổ xuống, lộ ra người đứng sau kia, không ngờ lại chính là thư sinh áo vải mắc bệnh mù đường.
Sức lực kiềm kẹp Diệp Nhược Phi mất đi khiến hắn mất thăng bằng muốn ngã, thư sinh nọ bước lên một bước, thế nhưng chưa kịp đỡ lấy đã phải nghiêng người tránh đi kiếm khí sắc bén thình lình quét đến.
Trong nháy mắt, Âu Dương Kỳ đã mang Diệp Nhược Phi trở lại bên người.
Cúi đầu nhìn người vẫn còn chưa hết sợ hãi, y không khỏi đau lòng đỡ hắn ngồi xuống, sau đó cởϊ áσ ngoài đắp lên cho. Rồi nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, dỗ dành: "Xin lỗi, bổn vương về trễ. Xin lỗi."
Diệp Nhược Phi run rẩy ôm chặt lấy y như phao cứu mệnh.
Thư sinh cầm đèn lồng đến gần hai người, bị Âu Dương Kỳ giơ kiếm chặng lại, mặt không cảm xúc nói: "Ta giúp hai vị một chút thôi."
Giữa đêm hôm khuya vắng, người đáng lẽ phải đang trên đường đến kinh thành dự thi đột nhiên xuất hiện ở nơi này, lại còn không ai phát giác, nhìn ở góc độ nào cũng đáng nghi ngờ. Thế nhưng khi ánh đèn lồng le lói chiếu đến khuôn mặt Diệp Nhược Phi, cả hai người đều giật thót.
Thư sinh là ngạc nhiên, còn Âu Dương Kỳ là hốt hoảng.
Nước mắt màu đỏ phủ đầy hai gò má tái nhợt của hắn, trong đôi mắt mở to giăng kín tia máu, Diệp Nhược Phi nhíu mày thống khổ.
Đau.
Đầu Âu Dương Kỳ nổ ầm một tiếng. Y nhớ trước khi lên đường một ngày Âu Dương Mặc đã truyền lại lời căn dặn của Đoạn gia, không được để Diệp Nhược Phi khóc. Vậy mà bây giờ...
"Huyết lệ này sẽ không gây hại gì chứ?" Thư sinh ngay lập tức lo lắng hỏi.
Âu Dương Kỳ kịp thời hồi thần, bây giờ không phải thời gian để tự trách, cần phải đưa hắn đến chỗ đại phu.
"Đi thôi, ta biết gần đây có một hiệu thuốc." Thư sinh như nhìn thấu suy nghĩ của y, dẫn đầu bảo.
Âu Dương Kỳ nhìn cậu nghi ngờ, thư sinh lần đầu tiên thể hiện biểu cảm, mất kiên nhẫn nói: "Nhanh lên lỡ không kịp."
Không thể suy nghĩ nhiều nữa, y đành cắn răng bế Diệp Nhược Phi đi theo sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT