Lão Quốc sư đang uống trà trong căn phòng mà bản thân được sắp xếp, sắc mặt lão có chút thất thần, ngón trỏ miết nhẹ lên miệng chén trà, trầm ngâm.
Có tiếng gõ cửa vang lên, Lam Lăng Nguyệt trong bộ dáng cung nhân từ bên ngoài đi vào, trên tay mang theo một mâm trái cây đủ màu sắc.
"Quốc sư, Chu công công đặc biệt chọn ra một số loại trái cây đặc sản, mời ngài dùng thử."
Lão Quốc sư hồi thần, nhẹ gật đầu, sau đó khóe mắt liếc nhanh ra bên ngoài cửa chưa đóng, thấy không có ai liền ngoắc ngoắc ngón tay.
Nàng khom người tới gần.
Lão Quốc sư cất giọng lười nhác: "Xem thời gian thì chắc quân của Quốc vương đã đến nơi rồi, tối nay hành động đi."
Ánh mắt Lam Lăng Nguyệt chợt lóe lên: "... Vâng."
Xong chuyện, Lão Quốc sư phất tay ý bảo đối phương có thể ra ngoài, sau đó tiếp tục thất thần suy nghĩ.
Lam Lăng Nguyệt nhẹ chân bước ra khỏi phòng, cẩn thận đóng lại cửa.
Sau khi ra khỏi phạm vi lão Quốc sư có thể nghe thấy, nàng liền đảo ánh mắt, nhìn xung quanh, nhanh chóng tìm thấy ám vệ đang núp trong bóng tối.
"Ra đây, bản cung có chuyện cần nói."
Ám vệ vẻ mặt cảnh giác, nhưng vì đã sớm được hoàng thượng căn dặn cho nên âm thầm rời khỏi vị trí, giữ khoảng cách tiến đến bên cạnh người nọ.
Lam Lăng Nguyệt ghé tai hắn thì thầm một lúc, ám vệ khẽ biến sắc mặt, nhìn nàng bằng ánh mắt nghi ngờ.
"Đừng nhìn bản cung như thế, nếu ngươi không nhanh thì không kịp đâu." Nàng cười nói.
Ám vệ liếc nàng một cái, nhún gót chân phóng đi mất.
.
Tối hôm đó, khi đêm đã khuya, cả hoàng cung đã có nhiều nơi tắt nến tối om, mọi người đều đã ngủ thì trên hành lang, có một bóng người thoắt qua.
Lão Quốc sư ung dung cất bước, trên khuôn mặt là một vẻ đắc ý cùng kiêu ngạo. Theo như kế hoạch đã đề ra, lão đã sớm biết được Âu Dương Mặc và Âu Dương Kỳ sẽ rời đi mấy ngày, trong khoảng thời gian này, chỉ cần chờ đợi thời cơ đúng lúc, lão sẽ cho người của mình bao vây gϊếŧ sạch người trong cung, đoạt lấy ngọc tỷ rồi đập nát. Đến khi hai người kia trở về nhìn thấy ngọc tỷ bị hủy, hạ nhân đều chết hết, chắc chắn sẽ hoảng loạn, nếu không cẩn thận truyền ra ngoài, người dân sẽ còn loạn hơn nữa. Còn lão sau đó chỉ cần phối hợp với quân đội bên ngoài đánh úp một trận, Thiên Quốc sẽ không ngóc đầu lên nổi nữa.
Nếu chuyện này thành công, lão sẽ càng được Quốc vương coi trọng hơn, còn sẽ được trọng thưởng rất nhiều. Nghĩ vậy, lão không thể giấu được sự ác liệt cùng tham lam trong đáy mắt.
Bây giờ chắc hẳn người của lão đã bắt đầu tiến hành chém gϊếŧ rồi, bản thân cũng nên thực hiện việc của mình.
Hành lang này là đường dẫn đến thư phòng của hoàng đế, đám cung nhân đã điều tra được tên công công kia đến buổi tối sẽ để thị vệ canh gác nơi này, như vậy có thể không cần lo bị hắn ta làm ầm ĩ.
Rất nhanh lão Quốc sư đã đến nơi, nhưng kỳ quái là không có bất kỳ ai canh gác cả, trước cửa thư phòng không một bóng người, lão nhìn xung quanh cũng không thấy ám vệ. Trong lòng thầm kêu kỳ lạ, thế nhưng lão vẫn bình tĩnh bước tới đẩy cửa ra.
Ngọc tỷ chắc hẳn được cất ở bên trong.
Cánh cửa "két" một tiếng được đẩy ra, lão Quốc sư đôi mắt lóe lên tia sáng, nhanh chóng bước vào.
Đi thẳng một mạch đến trước bàn làm việc, quả nhiên thấy được khối ngọc tỷ màu xanh ngọc bích được đặt ngay ngắn bên cạnh nghiêng mực, lão đưa tay cầm lấy.
Không ngờ tên hoàng đế này lại bất cẩn như vậy, vật quý thế này lại có thể đặt ở nơi liếc mắt là thấy ngay, đúng là người trẻ tuổi thường ngu dốt.
"Vận mệnh Thiên Quốc rốt cuộc sắp tàn rồi." Lão thì thầm tự mãn.
Nhét khối ngọc tỷ vào trong ngực áo, lão xoay người ra ngoài.
Thế nhưng, khi chân lão vừa mới bước ra khỏi bậc cửa thì đã vội khựng lại.
Trước mặt lão Quốc sư lúc này chính là Chu công công, mà sau lưng hắn là cả một đội thị vệ tay cầm vũ khí đồng loạt giương về phía lão.
"Ngươi... Các ngươi..." Lão trợn to mắt, không thể nào, không phải lão đã cho người đi ám sát hết thảy rồi hay sao.
"Quốc sư Kỳ Nam Quốc, xem ra chúng ta vẫn chưa tiếp đón ngài chu đáo, để ngài nửa đêm chạy đến chỗ của bệ hạ." Chu công công lạnh mặt nói.
Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy dọc thái dương lão Quốc sư, xem ra lần này không thoát được rồi.
"Ngọc tỷ đang ở trong tay ta, tốt nhất các ngươi nên lui lại." Hết cách, lão đành đưa ra lời hăm dọa.
Thế nhưng sắc mặt người trước mắt hầu như chẳng có chút biến đổi nào, giống như việc ngọc tỷ bị lấy chẳng phải gì to tát.
Chu công công nói: "Thật ngại quá, ngọc tỷ của bệ hạ được đặt trong mật thất. Cái ngài đang cầm chỉ là đồ giả thôi."
Ngọc tỷ Thiên Quốc, không phải muốn là có thể lấy được.
"Cái gì?!" Lão Quốc sư nghe vậy kinh hãi không thôi, vội vàng lấy thứ trong ngực ra nhìn kỹ, thứ này thế nhưng chỉ là đồ giả.
Chẳng trách vì sao lúc nãy cửa thư phòng không ai canh gác, ngọc tỷ quý giá vì sao lại đặt ở nơi dễ thấy như vậy. Hóa ra tất cả đều chỉ là cái bẫy để nhử lão.
Thế mà lão cũng mắc phải, chỉ vì mãi đắm chìm trong mơ tưởng.
Lão Quốc sư lúc này quá đỗi hoang mang, lại bất chợt nở nụ cười ác liệt: "Các ngươi chớ vội mừng, cho dù các ngươi có bắt được ta cũng không thể cứu được người trong cung đâu. Chắc chắn chúng đã bị gϊếŧ hết rồi!"
Đây là con át chủ bài của lão, kế hoạch này được thực hiện trong lặng lẽ, chắc chắn bọn chúng không lường trước được. Hoàng cung Thiên Quốc chắc chắn sẽ bị huyết tẩy, chết không còn một ai!
Nhưng mà không để lão đắc ý quá lâu, một giọng nữ lại vang lên đánh gãy hết thảy.
"Cực cho ngươi rồi, hoàng cung chẳng ai chết cả."
Nghe thấy giọng nói này, con ngươi lão Quốc sư co rút dữ dội, ngay cả thanh âm cũng run rẩy: "Qu... Quận chúa điện hạ..."
Lam Lăng Nguyệt từ trong đám thị vệ bước ra, nhìn Chu công công nói: "Đều đã bắt hết, còn lại giao cho các người xử lý."
Chu công công gật đầu: "Đa tạ."
"Quận chúa, người làm phản!!!" Lão Quốc sư hét lên, "Người là quận chúa của Kỳ Nam Quốc!!!!"
Chuyện đến nước này, lão đã không còn đủ tỉnh táo để nghi vấn việc tại sao Lam Lăng Nguyệt lại ở đây, bước chân lão chỉ không ngừng lui lại.
Lam Lăng Nguyệt làm bộ ngoáy lỗ tai, khóe môi nhếch lên cao: "Ừ, bản cung phản rồi."
"Bắt lại đi." Chu công công nói.
Dứt lời, liền thấy lão Quốc sư quay đầu bỏ chạy, thế nhưng vì không có võ công nên rất nhanh đã bị thị vệ đuổi theo bắt lại ấn xuống đất trói chặt.
Lúc áp giải đi, từ đằng xa vẫn có thể nghe thấy âm thanh chửi bới vang vọng.
Chu công công quay người đối với Lam Lăng Nguyệt khom lưng: "Đa tạ quận chúa vất vả, nếu không không biết đêm nay hoàng cung phải trải qua như thế nào."
Mặc dù người trước mặt là quận chúa Kỳ Nam Quốc, đáng lý phải xem như địch nhân, thế nhưng đối phương đã chủ động cầu hòa, ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng có lời căn dặn, cho nên hiện tại Chu công công thái độ cũng không quá cảnh giác.
Lam Lăng Nguyệt phẩy tay: "Không cần khách sáo."
Nói xong liền quay lưng rời khỏi.
---oOo---oOo---
"Rầm!!!"
Âu Dương Kỳ đứng bật dậy, cái ghế phía sau mất khống chế ngã rầm một tiếng. Hai mắt y trừng lớn, khuôn mặt tái mét dọa người, hai bàn tay siết chặt.
"Đệ bình tĩnh một chút." Trạng thái của Âu Dương Mặc cũng không khá hơn chút nào, nhưng chí ít còn giữ được chút lý trí khuyên bảo đệ đệ mình.
"Dẫn quân đi, dẫn quân ngay lập tức!" Giọng Âu Dương Kỳ run rẩy.
Thị vệ truyền tin thân thuộc của Âu Dương Mặc quỳ gối bên dưới im lặng cúi đầu.
Trịnh Chu gấp bản đồ lại, nói: "Bệ hạ, phải dẫn quân rồi."
"Ừ." Âu Dương Mặc nhắm mắt điều chỉnh lại trạng thái, "Dẫn hai ngàn quân, đi Tây Nam."
"Đệ cũng đi." Âu Dương Kỳ nói.
Âu Dương Mặc gật đầu: "Trẫm sẽ tiếp tục ở lại duyệt binh, đệ đi viện trợ, sẵn xem tình hình có nghiêm trọng hay không. Nhanh chóng trở về."
Âu Dương Kỳ cũng gật đầu, cầm theo trường kiếm xốc màn lều ra ngoài, Trịnh Chu đứng lên đi theo.
Âu Dương Mặc vuốt mặt một cái, thở dài.
Thị vệ truyền tin nói, Tây Nam thành Phong Châu bị tấn công, toàn bộ thành dân đều thiệt mạng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT