Sau khi Âu Dương Kỳ từ Thanh Dương thành trở về lại hoàng cung, hai ngày sau Âu Dương Mặc và y liền bắt đầu thúc ngựa đến sa mạc phía Đông Nam để trông coi duyệt binh.
Sa mạc này năm xưa được chính tiên đế chọn làm doanh trại đóng quân chính thức của phần lớn quân đội triều đình bởi vì vị trí địa hình rộng lớn và hoàn cảnh khắc nghiệt, những thanh niên đủ điều kiện nhập ngũ trong cả nước đều sẽ đến nơi này rèn luyện.
Lần này đi không thể kinh động bách tính, vì thế cho nên cả hai người đều thay ra triều phục, khoác vào trên mình bộ y phục tối giản gọn gàng dễ hoạt động, âm thầm xuất cung mấy ngày.
Còn chuyện bên trong hoàng cung vẫn còn lão cáo già Quốc sư Kỳ Nam Quốc kia, Âu Dương Mặc đã sớm sai người theo dõi động tĩnh của lão, còn căn dặn Chu công công tạm thời quản lý chuyện triều chính, tránh để lão ăn không ngồi rồi làm chuyện xằng bậy trong nhà mình.
Sa mạc Đông Nam cách kinh thành có hơn chục dặm, hai người cưỡi ngựa chạy một mạch, trong một buổi sáng đã chạy đến nơi.
Lúc đến trước cổng doanh trại, đón tiếp họ chính là đại tướng quân Trịnh Chu. Trịnh Chu là võ tướng trung niên, năm nay đã ngoài bốn mươi, trước đây từng xông pha chiến trận cùng với hai huynh đệ Âu Dương nhiều lần, hơn nữa còn lập nhiều công lao, lại hết mực trung thành với triều đình, cho nên khi Âu Dương Mặc lên ngôi, niệm thâm tình, đã cho ông nắm quyền điều động ba trăm ngàn binh lính, trước nay vẫn luôn đóng ở nơi này, rất ít khi vào kinh.
Vừa nhìn thấy hai người bọn họ từ phía xa chạy tới, Trịnh Chu đã nghiêm cẩn bước lên quỳ một gối: "Thần tham kiến bệ hạ, tham kiến vương gia! Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Giọng nói của người luyện võ thường rất lớn, hai câu này của Trịnh Chu vừa cất, âm thanh liền vang vọng một hồi, vừa uy nghiêm vừa tôn kính.
Âu Dương Mặc cho bình thân, sau đó cùng Âu Dương Kỳ dắt ngựa vào trong.
Bởi vì hai người lên đường từ tờ mờ sáng cho nên lúc này mặt trời vẫn còn chưa lên quá cao, các binh sĩ cũng chỉ đang làm một chút khởi động hằng ngày. Hai người đi vào, liền tiếp đón thêm một tràng bái kiến hùng hồn nữa.
Ở nơi này có rất nhiều binh sĩ trẻ tuổi từ nhỏ đã được quân đội nuôi dưỡng, cũng có nhiều người là xuất thân nông dân, nói chung phần lớn đều chưa từng được thấy người trong cung lần nào, quan thần duy nhất mà họ biết cũng chỉ có một đại tướng quân Trịnh Chu mà thôi. Lần này được trực tiếp gặp mặt vương gia và cả hoàng đế bệ hạ, không khỏi kinh hỷ trong lòng, ai cũng mang tâm trạng tò mò muốn quan sát thật kỹ dung mạo của bậc thiên tử, thế nhưng vì phép tắc trong quân, chỉ có thể đứng nghiêm nhìn thẳng, không dám liếc lung tung.
Sau màn chào hỏi xong, Âu Dương Mặc đứng trước trăm ngàn binh sĩ hít một hơi, lại vận một chút nội lực, khi giọng nói phát ra tất cả mọi người đều nghe thấy.
"Chắc các khanh cũng đã biết nguyên nhân trẫm triệu tập nhiều binh sĩ như vậy rồi. Hiện tại Kỳ Nam Quốc đang có mưu đồ muốn xâm lược nước ta, theo thông tin mà trẫm đang nắm giữ, có thể đối phương muốn tấn công từ phía Tây Nam, nơi phòng thủ yếu ớt nhất. Vì thế cho nên, gấp rút trong vòng một tuần, chúng ta phải thực hiện xong nghi thức duyệt binh và duyệt trận, sau đó đưa quân sang yểm trợ. Trẫm biết là đường đột, nhưng nếu chiến tranh xảy ra, Trịnh tướng quân và Âu Dương vương gia sẽ lãnh đạo các khanh. Nhất quyết không được để Thiên Quốc rơi vào tay kẻ khác, có nghe rõ không?!"
"RÕ!!!" Các binh sĩ hào hùng hô lớn.
"Trẫm tin tưởng các khanh." Âu Dương Mặc lại nói thêm một câu, sau đó im lặng.
Trịnh Chu tướng quân ra một lệnh tự tập luyện, sau đó mới cùng hai người sau đi vào lều bàn bạc công việc.
"Bệ hạ, đây là bản đồ lối đánh mà thần đã suy tính mấy hôm trước." Vừa mới ngồi xuống, Trịnh Chu liền mở ra một tấm bản đồ Thiên Quốc.
Này phải nói đến một chuyện, mấy hôm trước sau khi Âu Dương Kỳ vừa khởi hành trở về Thanh Dương thành, Âu Dương Mặc đã liền âm thầm triệu Trịnh đại tướng quân vào cung. Sau khi ở trong thư phòng của bệ hạ nói chuyện một ngày, khi trở về ông liền vạch ra một chút chiến thuật nho nhỏ.
Hai huynh đệ Âu Dương cúi đầu nhìn tấm bản đồ được chỉ điểm bằng một vài mũi tên màu đỏ, hẳn chính là những đường dẫn quân phỏng đoán.
Trịnh Chu chỉ tay vào vị trí biên giới Tây Nam, nói: "Nếu như Kỳ Nam Quốc muốn đánh vào nơi này trước tiên, vậy thì có thể phái hai ngàn quân gấp rút đi đến chi viện cho tiểu đội hộ tống Quốc sư, đồng thời bảo vệ bách tính nơi này."
"Thành Phong Châu ở nơi đó gần ngay sát khu rừng giáp lãnh thổ Miêu Cương, nếu cần thiết cũng có thể nhờ Miêu Cương trợ giúp."
Âu Dương Kỳ cất tiếng: "Không phải trước đây đã điều tra ra Miêu Cương có mưu đồ cấu kết với Kỳ Nam Quốc làm phản hay sao?"
Trịnh Chu nghe vậy giật mình: "Thần không hề nghe về chuyện này."
Vì vậy, Âu Dương Kỳ liền kể lại đại khái: "Trước đây trong triều Lý thừa tướng bị bắt giam vì buôn lậu và tàng trữ cấm vật, chắc tướng quân cũng có nghe nói đến cách đây không lâu Quốc sư đại nhân bị trúng độc?"
Trịnh Chu gật đầu: "Có nghe."
Âu Dương Kỳ nói tiếp: "Thương nhân cùng với Lý thừa tướng giao dịch buôn lâu kia là người Miêu Cương. Trước đây Quốc sư đại nhân trúng phải kịch độc gọi là Nhuyễn Cân Tán, chúng ta vẫn luôn nghi ngờ có lẽ độc này là do người Miêu Cương tạo ra."
"Nhuyễn Cân Tán?" Trịnh Chu xoa cằm.
Âu Dương Mặc lên tiếng hỏi: "Khanh biết gì à?"
Trịnh Chu làm ra vẻ nhớ lại, nói: "Trước đây thần có biết một chuyện trúng độc khá là li kỳ."
Năm xưa khi Trịnh Chu còn chưa vào cung có quen biết với một gia đình thương nhân, gia đình nọ làm sinh ý rất tốt, thường xuyên có người đi xa rồi mang rất nhiều tiền trở về. Thế nhưng có một ngày nọ, gia chủ nhà đó vừa trở về sau chuyến đi vào Miêu Cương trao đổi mua bán liền lăn đùng ra bất tỉnh. Phu nhân cùng con cái cho mời rất nhiều đại phu, chỉ là ai bắt mạch xong cũng bó tay, nói rằng bị trúng độc rất nặng, không thể trị khỏi. Từ đó gia chủ kia cứ mê mang suốt, có đôi khi lại lên cơn đau đớn ho ra máu, cơ thể dần dần suy nhược, không quá mười ngày liền chết mất.
"Nghe nói sau này nhi tử nhà đó tìm thấy trong đống đồ sinh ý cha hắn đem về có một hộp gỗ, bên trong chứa thứ bột lạ, khi cho vào nước liền tan, không màu, không mùi, không vị. Nhi tử kia cảm thấy tò mò nên uống vào, sau đó kết cục giống y hệt người trước. Phu nhân nhà nọ sốc quá độ nên đã cho ném hết tất cả đồ đạc của gia chủ đi."
"Đã nhiều năm lắm rồi, nếu thứ độc mà Quốc sư đại nhân trúng phải có đặc tính giống như vậy, thì chắc là nó không sai."
Nghe xong câu chuyện của Trịnh tướng quân, Âu Dương Kỳ và Âu Dương Mặc không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
"Giống y hệt." Âu Dương Kỳ nói.
Y đã từng nếm qua uy lực của thứ độc Nhuyễn Cân Tán kia rồi, cảm giác sức lực cùng võ công bị mài mòn dần không dễ chịu gì.
Âu Dương Mặc cũng gật đầu, nói: "Thì ra thật sự là do Miêu Cương."
"Có điều..." Trịnh Chu vuốt cằm hỏi, "Lần đó làm sao Quốc sư đại nhân vượt qua được?"
Thứ độc dược trong vòng chưa đầy mười ngày đã gϊếŧ được một người, mà trong quá trình ấy người trúng lại gần như mỗi ngày đều bị bào rút sức lực, không khác gì giày vò, làm sao Quốc sư đại nhân có thể qua khỏi được.
Âu Dương Mặc nói: "À, đó là do đệ đệ của y."
"Đệ đệ?" Trịnh đại tướng quân lại thắc mắc, hình như ông chưa từng nghe Quốc sư có nhắc tới bản thân có đệ đệ.
Âu Dương Mặc đáp: "Vừa tới kinh thành hơn hai năm, vẫn chưa từng gặp khanh."
Nghe vậy, Trịnh Chu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ông có biết Quốc sư không phải là người Thiên Quốc, vậy đệ đệ này chắc cũng vậy rồi, chắc hẳn cũng là một người tài giỏi giống y.
Về chuyện Nhuyễn Cân Tán, nếu đã chắc chắn rằng thứ đó xuất thân từ Miêu Cương, vậy thì đã không còn phải nghi ngờ gì nữa, người Miêu Cương thật sự muốn phản rồi.
.
Cứ như thế, ba người bọn họ dùng hết cả ngày hôm đó để nói chuyện công việc cùng bàn bạc chiến lược.
Qua ngày hôm sau, Âu Dương Kỳ liền trực tiếp đứng xem duyệt binh và chỉ bảo dàn trận.
___________________________
Chương này có vẻ lủng củng nhỉ :
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT