Tháng hai đến, tiết trời trở nên ấm áp hơn rất nhiều, Thiên Quốc bách tính sau khi nghỉ tết xong đều trở về, mang theo không ít những đặc sản quê nhà. Không khí cả nước bắt đầu rộn ràng trở lại.
Bên trong hoàng cung, Âu Dương Mặc đang thượng triều, cùng với Quốc sư Thiên Thiên và vương gia Âu Dương Kỳ đứng trong hàng ngũ đại thần. Sắc mặt ai cũng đều có chút khó coi.
"Chuyện này sao không báo cho trẫm biết ngay từ đầu?!" Âu Dương Mặc đập tay xuống bàn, ánh mắt âm trầm quét một vòng đại điện.
Chúng đại thần tiểu thần đều không dám ngẩng đầu.
Chẳng là sáng sớm hôm nay, hoàng đế trẻ trong lúc chờ lên triều có tranh thủ xem xét một ít công văn. Lật được vài tờ đột nhiên nhìn thấy có một công văn báo cáo về việc đê điều ở biên giới Tây Nam.
Bờ đê ở Tây Nam đã có vấn đề về sạt lở hơn hai tháng qua, tình hình có vẻ rất nghiêm trọng, mà tri phủ địa phương dâng tấu cũng rất lâu rồi, nhưng không hiểu sao mãi đến bây giờ công văn mới đến tay Âu Dương Mặc.
Vì thế mới tạo thành tình huống như bây giờ.
Âu Dương Mặc hiện rất tức giận, giống như nghiến răng mà nói: "Không phải các khanh không biết biên giới Tây Nam là vùng trọng yếu của nước ta, hàng năm đều có lũ lụt. Nếu không nhờ cái đê đó thì nguồn cung cấp lương thực đến kinh thành đã sớm triệt rồi. Bây giờ sắp tới không biết khi nào triều cường, rồi mùa lũ đến, các khanh nghĩ hậu quả sẽ là gì?"
Chúng thần đứng bên dưới không khỏi càng cúi thấp đầu, cho dù những người quản lý bộ phận khác cũng không dám ho he. Bởi vì sự việc lần này thật sự rất nghiêm trọng.
"Tại sao công văn đến tay trẫm trễ như vậy?" Âu Dương Mặc thanh âm lạnh lẽo ẩn chứa phẫn nộ muốn bùng phát, "Trễ như vầy, không biết cái đê kia đã sạt lỡ đến mức nào rồi?!"
Nói xong, hắn thở ra một hơi, ngón tay gõ gõ lên bàn, lông mày nhíu đến mức có thể kẹp chết ruồi.
Không gian im ắng đột ngột khiến chúng thần sợ đến không dám thở mạnh, ai nấy đều toát một thân mồ hôi.
Thiên Thiên bị điểm danh bước ra khỏi hàng, hơi khom người.
Âu Dương Mặc nhìn y, có hơi do dự, nhưng vẫn là nói ra: "Trẫm lệnh cho khanh hai ngày sau dẫn theo người đi đến biên giới Tây Nam trợ giúp tri phủ nơi đó tu sửa đê điều, không được chậm trễ."
Thiên Thiên nhận mệnh cúi thấp người: "Thần tuân chỉ."
Âu Dương Mặc gật đầu, sau đó nói một câu với Chu công công rồi phất tay áo rời đi.
Chu công công bước lên một bước hô: "Bãi triều!"
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
---oOo---oOo---
Âu Dương Mặc vừa ra khỏi chính điện thì Âu Dương Kỳ đuổi tới.
"Hoành huynh, huynh định để Quốc sư đi thật?" Y hỏi.
Âu Dương Mặc thở dài: "Không còn cách nào khác, những người kia không đáng tin tưởng."
Âu Dương Kỳ hơi nhíu mày: "Nhưng mà không phải Tây Nam vẫn luôn có dịch bệnh hay sao?"
Ngưng một chút lại nói: "Hay là để đệ cùng đi."
"Không được. Còn chưa đến một tuần nữa sứ giả Kỳ Nam Quốc sẽ tới." Âu Dương Mặc lắc đầu, "Cùng lắm sẽ để Diệp Nhược Phi đi cùng, cậu ấy tinh thông y thuật, sẽ giúp được khá nhiều đi."
Âu Dương Kỳ vẫn còn muốn nói, bất quá cũng không thể làm lớn, chỉ có thể mở miệng ngậm miệng cho qua.
Vì thế, trưa hôm đó Diệp Nhược Phi đang ngồi trong phòng chế dược đã được xây dựng lại mới mẻ, bỗng nghe nói có thánh chỉ tới.
Bình thường có chuyện gì Âu Dương Mặc đều tự mình nói ra, nay lại đột nhiên ban xuống thánh chỉ khiến Diệp Nhược Phi hơi bất ngờ.
Vội vàng bỏ xuống thanh củi, hắn qua loa lau sạch tay rồi bước ra ngoài sân, những nha hoàn và thị vệ canh gác đều đã sớm quỳ ở đấy.
Hắn cũng nhanh chóng quỳ xuống.
Chu công công mở ra cuộn thánh chỉ, đọc to: "Phụng thiên thừa nhận, hoàng đế chiếu viết. Hiện nay biên giới Tây Nam mắc phải bệnh dịch và nạn đê điều, trẫm ra lệnh cho Diệp Nhược Phi cùng với Quốc sư hai ngày sau xuất phát đến nơi đó giúp đỡ người dân. Khâm thử!"
Diệp Nhược Phi giơ hai tay đỡ lấy thánh chỉ từ Chu công công, nói: "Diệp Nhược Phi tuân chỉ."
Sau đó đứng lên, lại tiễn Chu công công đi một đoạn mới lững thững quay về.
"Diệp công tử, cậu sắp phải đi Tây Nam ư?" Thái y trưởng bước tới.
Diệp Nhược Phi gật đầu, có chút bối rối: "Ta chưa từng đi xa bao giờ."
Đùa chứ từ khi xuyên không đến nay hắn một là ở Thanh Dương Thành hai là ở trong cung, còn chưa biết cảm giác đi chơi đêm là gì chứ ở đó mà đi tới biên giới a.
Hơn nữa hắn còn là một thanh niên trạch!
Diệp Nhược Phi cảm thấy thánh chỉ trên tay mình nặng như mấy cân vàng.
Vừa mới thở dài xong, liền nghe thị vệ báo Quốc sư tới...
.
"Thì ra là vậy." Diệp Nhược Phi xoa xoa cằm, sau khi nghe Thiên Thiên kể lại mọi chuyện thì hắn đại khái đã hiểu được việc mình cần làm sắp tới.
Thiên Thiên cầm lấy bánh bao nha hoàn đặt trên bàn, ăn có chút vội vì suốt buổi sáng chẳng có gì vào bụng, vừa ăn vừa bảo: "Lần này đi tới đó, cho dù là bệnh dịch hay đắp đê cũng đều quan trọng như nhau, cho nên mới gọi tới cậu."
Diệp Nhược Phi nghe vậy phất tay: "Ầy, không vấn đề gì. Cứu người vốn là thiên chức của tớ mà."
Ngừng một chút, lại hỏi: "Thế hai ngày sau chỉ có hai chúng ta đi thôi à?"
"Sao thế được, bệ hạ sẽ phái vài người theo cùng." Thiên Thiên cầm lên cái bánh bao thứ hai.
"Tớ nói này Tiểu Phi Tử, hình như cậu chưa từng đến biên giới thì phải?"
"Ân." Diệp Nhược Phi gật đầu.
Thiên Thiên nói: "Biên giới Tây Nam là vùng trọng yếu của Thiên Quốc, cũng là nguồn cung cấp lương thực chính cho cả nước. Nhưng về cơ bản thì chỗ đấy không khác gì vùng nông thôn ở hiện đại."
"Hửm? Tớ thấy thì cả Thiên Quốc đều giống nông thôn a." Diệp Nhược Phi nghiêng đầu.
Bởi vì đây là cổ đại nha.
"....." Thiên Thiên nghẹn.
"Hay ý của cậu là chỗ đó còn khó khăn hơn cả ở nông thôn?"
Thiên Thiên gật đầu.
Diệp Nhược Phi ngoài dự đoán không có quá nhiều biểu tình, bình thản rót một chén trà đưa qua, lại bảo: "Không sao. Dù gì đây cũng là thánh chỉ, không đi thì không được."
Vì thế, hai ngày sau, đoàn người hộ tống huynh đệ Quốc sư bắt đầu trùng điệp khởi hành...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT