sau-khi-xuyen-khong-toi-van-la-nguoi-thay-the-31-0

Âu Dương Kỳ ngồi tại hoa viên đến hết cả buổi chiều, ngoài uống rượu ra cũng chỉ có ngắm cảnh. Cũng may là nha hoàn chú ý dâng lên rượu có ít cồn cùng với vài miếng lương khô, bằng không thì vương gia cao quý đã say đến không biết đường về.

Khi sắc trời bắt đầu chuyển sang màu vàng cam, mặt trời đã xuống gần hơn nửa, nha hoàn mới đến thông báo với y rằng đến giờ dùng cơm.

Âu Dương Kỳ khoát tay: "Bổn vương hôm nay không dùng bữa."

Thấy y đứng lên có vẻ không vững, nha hoàn vội chạy đến, lo lắng hỏi: "Vương gia, ngài uống rượu mà không ăn thêm sẽ không tốt, hay là nô tì mang đến phòng cho ngài?"

Âu Dương Kỳ lắc đầu: "Không cần."

Ngừng một chút, lại bảo: "Ngươi trở về nói với Diệp công tử, bổn vương đến thư phòng, bảo hắn chịu khó ăn một mình."

Nói rồi đứng thẳng dậy, chậm chạp rời đi.

Nha hoàn nhìn theo, trong lòng rồi rắm. Nàng còn chưa kịp nói rằng hoàng thượng cùng với Quốc sư đều đang ở thư phòng bàn chuyện, bữa cơm chiều nay chỉ có vương gia cùng Diệp công tử cùng ăn, thế mà vương gia cũng chạy đi thư phòng rồi, không biết Diệp công tử sẽ phải làm sao đây.

"Thế à? Không sao, hôm nay ta ăn một mình vậy." Diệp Nhược Phi sau khi nghe chuyện cũng không nghĩ nhiều, chỉ mỉm cười với nha hoàn báo tin, "Có lẽ chuyện sứ giả Kỳ Nam Quốc làm mọi người khá bận rộn, ta không thể làm phiền được."

Nha hoàn mở miệng muốn nói ra việc Âu Dương Kỳ uống rượu lúc nãy, nhưng chần chừ mãi mà vẫn không thốt lên được, cuối cùng vẫn là im lặng đi làm việc.

Thôi đi, cũng không nên để Diệp công tử lo lắng. Nàng nghĩ vậy.

---oOo---oOo---

"Cạch" một tiếng, cửa thư phòng mở ra, hai người ngồi bên trong đồng loạt ngẩng đầu.

Âu Dương Mặc: "Hửm? Không phải đệ chăm sóc Diệp công tử à? Sao lại đến đây?"

Âu Dương Kỳ hơi ngạc nhiên không phải giờ này Âu Dương Mặc thường ở thiện phòng sao? Sao hôm nay vẫn còn ngồi đây? Bất quá y cũng không có hỏi ra ngoài: "Diệp Nhược Phi ngủ rồi, đệ đến làm việc."

Âu Dương Mặc gật đầu: "Cũng được. Vậy mau đến ngồi đi a."

Nhận mệnh đến ngồi bên cạnh bàn làm việc, Âu Dương Kỳ có chút cứng ngắc mở miệng: "Huynh vẫn ở đây từ sáng?"

"Ừ." Âu Dương Mặc đang cuối đầu trả lời, lại đột nhiên ngẩng mặt, hơi nhíu mày, "Đệ vừa uống rượu?"



Lời vừa nói ra, Thiên Thiên cũng đưa mắt nhìn. Âu Dương Kỳ trong phút chốc cảm thấy khó xử, tròng mắt hơi đảo, mặt ngoài cố gắng trấn tĩnh, trả lời: "Lúc nãy nhạt miệng."

Âu Dương Mặc im lặng, trong mắt lóe một tia nghi hoặc, nhưng rất nhanh đã dập tắt.

"Chuyện sứ giả Kỳ Nam Quốc đã tính đến đâu rồi?" Nhìn vào tấu chương đặt trước mặt mình che giấu sự mất tự nhiên, Âu Dương Kỳ một tay vươn ra lấy bút.

"Tháng sau người sẽ tới. Bất quá không cần chuẩn bị nhiều lễ vật." Âu Dương Mặc nói, "Ám vệ trẫm phái đi điều tra vừa mới trở về, nói rằng gần đây binh lực Kỳ Nam Quốc đang tăng mạnh, chỉ sợ lần này Kỳ Nam quốc vương thật sự muốn khởi binh xâm lược."

Thiên Thiên tiếp lời: "Có một chuyện mà trước giờ chúng ta không biết. Sở dĩ binh lực bọn họ đột nhiên tăng lên, chính là trong mấy năm qua, có rất nhiều nước nhỏ bị bọn họ âm thầm đánh chiếm."

Âu Dương Kỳ nhíu mày: "Binh nô?"

"Không sai." Âu Dương Mặc gật đầu, "Có lẽ bọn chúng đã lăm le Thiên Quốc từ vài năm trước rồi."

Bởi vì muốn xâm lược một Thiên Quốc lớn mạnh, tất nhiên phải tốn hao không ít tài lực. Kỳ Nam quốc vương đã âm thầm thu nạp binh nô của những nước bại trận dưới tay họ, bổ sung vào quân đội của mình.

Âu Dương Kỳ trầm mặc. Nếu thật sự như vậy, thế thì việc chiến tranh có xảy ra hay không bây giờ phải phụ thuộc vào cái ngày tiếp đón vị sứ giả kia. Lúc đó phải ứng biến sao cho người nọ không thể lấy bất kỳ lí do gì để chèn ép triều đình.

Nếu đổi lại là trước kia, Kỳ Nam Quốc còn là thuộc địa của Thiên Quốc thì việc chấn nhiếp sẽ không đến mức khó khăn. Nhưng hiện tại Kỳ Nam Quốc đã tự do, lại còn không ngừng lớn mạnh, đọ sức cùng Thiên Quốc cũng có thể hoà nhau. Thật sự phải suy xét kỹ, vì đây là vận mệnh đất nước.

Cả ba rơi vào trầm mặc. Đúng lúc này, công công mới ở bên ngoài dè dặt lên tiếng: "Bệ hạ, người đã xong việc chưa? Giờ dùng cơm sắp qua rồi."

Nghe tiếng, Âu Dương Mặc hồi thần, nhìn lại sắc trời thì mới giật mình. Thì ra đã sắp giờ Hợi rồi.

"Diệp công tử đã ăn chưa?" Âu Dương Kỳ hỏi vọng ra.

"Bẩm vương gia, đã ăn rồi." Công công kính cẩn đáp.

Âu Dương Mặc sờ bụng: "Đúng là có hơi đói. Đi, công việc hôm nay tới đây thôi."

Nói xong liền dẫn đầu đứng dậy.

Công công nhận mệnh truyền lệnh xuống thiện phòng chuẩn bị thêm chút đồ tráng miệng.

---oOo---oOo---

Lúc cả ba người dùng cơm xong thì sắc trời cũng không còn sớm nữa, Âu Dương Kỳ nhìn thời gian, quyết định đi xem Diệp Nhược Phi thế nào rồi.



Trong phòng của Diệp Nhược Phi mới vừa tắt nến, nha hoàn phụ trách hầu hạ đi ra ngoài cẩn thận đóng lại cửa, vừa xoay người thì thấy Âu Dương Kỳ từ xa tới.

"Vương gia." Nha hoàn hành lễ.

Âu Dương Kỳ làm thủ thế đừng lớn tiếng, tiếp theo hỏi: "Người đã ngủ chưa?"

Nha hoàn đè thấp thanh âm đáp: "Bẩm vương gia, Diệp công tử vừa mới chợp mắt."

Âu Dương Kỳ gật đầu, dợm bước đi nhưng đột nhiên khựng lại.

"Chiều hôm nay hắn ăn được không?"

Chung quy y vẫn là lo lắng cho người kia, sợ hắn bị thương ảnh hưởng tới khẩu vị.

Nha hoàn nói: "Bẩm, Diệp công tử nói bản thân không đói, chỉ ăn nửa chén cơm với một ít rau."

Âu Dương Kỳ nghe vậy nhíu mày.

Nha hoàn xưa nay giỏi nhìn sắc mặt, đoán được có lẽ vương gia lo lắng, bèn hỏi: "Có cần nô tỳ nấu chút đồ thanh đạm mang qua hay không?"

Âu Dương Kỳ nhìn qua, suy nghĩ một hồi thì xua tay: "Không cần đâu. Ngươi lui đi."

"Vâng." Nha hoàn khom người quay đi.

Chờ người đi khuất, y mới xoay người, đẩy cửa vào phòng, cũng không có đốt nến lên mà trực tiếp ngồi xuống bên cạnh giường.

Diệp Nhược Phi bị thương ở bả vai, không thể nằm nghiêng chỉ có thể nằm thẳng, hô hấp đều đều chứng tỏ đã ngủ say.

Âu Dương Kỳ vươn tay nhẹ vuốt đi mấy sợi tóc tán loạn trên trán hắn, nhìn gương mặt trắng nõn như nữ nhân. Dưới ánh trăng soi rọi, khuôn mặt Diệp Nhược Phi giống như phát ra một tầng ánh sáng nhu hoà, hư hư mà thực thực.

Nhìn hắn, không hiểu sao trong lòng Âu Dương Kỳ lại trào lên một cảm xúc kỳ quặc. Ánh mắt của y nhìn không ra ý tứ, nhưng lại ẩn chứa một chút gì đó kiềm nén ở sâu bên trong.

Thở dài, bàn tay to lớn mang theo hơi ấm phủ lên tóc của Diệp Nhược Phi, Âu Dương Kỳ bất giác nói:

"Nếu ngươi là Quốc sư thì tốt rồi."

Lại ngồi thêm một lúc, y vươn tay dém lại góc chăn cho Diệp Nhược Phi, giúp hắn đốt lên an thần hương, sau đó ra ngoài...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play