Chương 1813:

 

“Đúng rồi, gần đây có tin tức của Dịch Dịch không?”

 

Cô sinh ba đứa con, Bì Bì hành tung bất định, bốn bể là nhà, Tinh Tinh không cần lo lắng, vẫn luôn được Lâm Thủy Dao mang theo trên người, duy chỉ có Dịch Dịch…

 

Lúc Mạc Tuân vẫn còn sống, đưa Mạc Thần Dịch đến trường học dành cho thiên tài khép kín đứng đầu toàn s b câu tiên hành huân luyện, huân luyện ở nơi đó đều là kiểu ma quỷ, Mạc Thần Dịch lại rất thích ứng, cũng không liên lạc với người nhà, Lê Hương có chút bận tâm lại có chút nhớ Tiểu Dịch Dịch.

 

Tình Nhi lắc đầu: “Công Chúa, Dịch Dịch Điện Hạ cũng không truyền đến bất kỳ tin tức gì.”

 

Trong lòng Lê Hương có hơi mắt mác, hai đứa con trai này của cô đều độc lập như vậy, không cần cô.

 

“Công Chúa, đi ngủ sớm một chút đi ạI Ngày mai sẽ là lễ đăng ngôi Nữ Vương.”

 

Lê Hương chính thức kế thừa ngôi vị Nữ Vương rồi.

 

Hoa Tây.

 

Đêm khuya, bên ngoài vậy mà đã bắt đầu có tuyết rơi xuống.

 

Tuyết trắng như lông ngỗng lớn nhỏ từ trên bầu trời bay xuống dưới, nhanh chóng đặt lên trên mặt đất một tầng tuyết trắng thanh khiết.

 

Mạc Tử Tiễn đi ra ngoài, đứng ở nơi trên cùng của tầng tầng nấc thang, đứng giữa nơi quyền thế nhìn xuống.

 

Anh bễ nghễ cả thế giới.

 

Lúc này Ngũ Vũ đi tới, khoác áo : choàng đen trên bả vai anh tuân của người đàn ông: “Chủ tử, tuyết rơi rồi, trời lạnh, chúng ta trở về thôi.”

 

Áo choàng đen càng thêm tôn lên khuôn mặt tuấn tú Mạc Tử Tiễn vẻ phong hoa, anh ngắng đầu, nhìn tuyết trắng bay múa đầy trời.

 

Khụ khụ.

 

Bóng đêm cô tịch bao phủ xuống, một mảnh hiu quạnh.

 

Mạc Tử Tiễn một mình đứng trong đêm tuyết nơi này, cúi đầu ho khan vài tiếng.

 

Trong lòng Ngũ Vũ khổ sở không chịu được, anh ta biết chủ tử nhà mình không sống được bao lâu.

 

“Chủ tử, anh đang suy nghĩ gì vậy?”

 

Ngũ Vũ hỏi.

 

Suy nghĩ gì ư?

 

Mạc Tử Tiễn chậm rãi nhếch đôi môi mỏng, trong mắt anh như lướt qua xe ngựa hoa, vội vã lướt qua 27 năm này.

 

Bố anh Mạc Tư Tước, mẹ anh Liễu Anh Lạc, anh cả Mạc Tuân, bác Mạc Nhân Nhân, còn có bà nội…

 

Cuối cùng, anh nghĩ tới Lê Hương.

 

Một cái liếc mắt ở Đế Đô không ngờ đã thành suốt đời, Lê Hương là tất cả đẹp đế và ấm áp từ tận nội tâm anh, anh yêu cô.

 

Ặ Thê nhưng, cô đi rôi.

 

“Mấy giờ rồi?” Anh mở miệng hỏi.

 

“Hồi chủ tử, mười hai giờ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play