Chương 1814:
Mười hai giờ?
Ngũ Vũ do dự một chút, sau đó mở miệng nói: “Chủ tử, tối nay là đêm giao thừa, Lê Hương đã chính thức thượng vị Nữ Vương, đêm này cô ấy sẽ cùng dân chúng của cô cùng nhau đón giao thừa.”
Nói rồi Ngũ Vũ đưa một video tới, Mạc Tử Tiễn nhìn – Tối nay khắp bầu trời sao của Lan Lâu Cổ Quốc, hết thảy dân chúng tụ ở trên quảng trường, nhìn vào màn hình LCD lớn, và hét lên đầy phấn khích – năm, bốn, ba, hai, một!
Trên màn hình LCD đột nhiên hiện lên khuôn mặt nhỏ như ngọc, trên mái tóc dài đen nhánh của Lê Hương mang Vương miện, rực rỡ như hoa, cô hướng về phía màn ảnh làm hai chữ V, vui sướng la lớn – Đến – Năm Mới – Rồi!
Tất cả dân chúng cũng bắt đầu hoan hô, sau đó rằm rầm, bầu trời vang lên pháo hoa sáng chói không gì sánh được, pháo hoa nổ đùng đùng, giống như sao băng rơi xuống.
Ánh mắt Mạc Tử Tiễn phảng phất như ngừng trên khuôn mặt nhỏ phấn chắn vui sướng của cô, sau đó anh nhàn nhạt câu môi.
Cười.
Cuộc đời ngắn ngủi này đêu bảo vệ nụ cười ấy của cô.
Anh từng hứa hẹn, dùng nửa đời lưu quang, đổi lấy cô năm tháng sống an nhàn, không sầu lo, không bi thương.
Anh làm được rồi.
Năm đó vị cao tăng kia đã từng lưu lại tiên đoán, nói tương lai thiên hạ sẽ nghênh đón thời kì song vương, những lời này đã chứng giám, anh thành Hoa Tây Quận Chúa, cô thành Lan Lâu Nữ Vương.
Anh nhận lấy họ “Thượng Quan” trong tay Mạc Tuân, anh vì cô rút ra Hiên Viên kiếm, đêm nay, anh rời đi cũng sẽ mang đi tất cả huyết hải thâm cừu của Hoa Tây cùng Lan Lâu, cuộc sống quay về tĩnh lặng, nhân sinh sau này sẽ tiếp tục lâu dài.
Thật tốt.
Khu khụ.
Mạc Tử Tiễn lại cúi đầu ho khan vài tiếng.
Viền mắt Ngũ Vũ đỏ bừng, bởi vì anh ta cũng đã cảm giác được đêm nay chủ tử đã sắp xuôi tay rồi: “Chủ tử, nếu như anh muốn gặp Lê tiểu thư, chúng ta có thể đi gặp mà.”
Có thể ở bên người mình yêu nhất vào giây phút cuối cùng, đã là một loại viên mãn.
s P l Mạc Tử Tiên chậm rãi lắc đâu: “Quên GÌ: Ngũ Vũ còn muốn nói điều gì, thế nhưng tất cả như nghẹn ở cổ họng, một chữ đều không phát ra được.
Lúc này bên tai truyền đến một tiếng nói non nót: “Chú út.”
Mạc Tử Tiễn quay đầu, Tiểu Mạc Thần Dịch.
Tối nay Tiểu Mạc Thần Dịch cũng khoác áo choàng đen, cậu lặng lặng đứng ở nơi đó, tuổi còn nhỏ lại sinh một đôi mắt Đan Phượng sâu thẳm, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Dịch Dịch, qua đây.” Đôi đồng tử đen trong trẻo kia của Mạc Tử Tiễn sáng lên, anh đứng trên vị trí chí tôn, hướng Tiểu Mạc Thần Dịch ra bàn tay to của mình: “Dịch Dịch, đến cạnh chú út nào.”
Ngũ Vũ lui sang một bên, anh ta ngắng đầu nhìn lại, chỉ thấy Mạc Thần Dịch nho nhỏ từng bước một leo lên bậc thang, đi vào đường hoàng quyền xen lẫn máu hoa.
Ngũ Vũ kinh hãi, đây là đứa trẻ mới mấy tuỏi, thế nhưng anh ta đã từ trên người cậu bé này thấy được bóng dáng sát phạt của bậc đề vương.
Tiểu Mạc Thần Dịch đi tới, Mạc Tử Tiễn cầm bàn tay nhỏ của cậu, hai chú cháu đứng trên hoàng thành, Mạc Tử Tiễn : chậm rãi cười nói: “Dịch Dịch, vê sau…
nơi đây liền giao cho con, chú cảm thấy, con là vì nơi đây mà thành.”