Chương 1692:

 

Lê Hương nhìn hướng xa xa, chau hàng mày thanh tú: “Yên tâm, tôi và ả ta rất nhanh sẽ gặp nhau nữa, trước cho ả mấy ngày, lập tức trở về Đề Đô!”

 

“Vâng.”

 

Mạc Tuân và Lê Hương chạy về Đề Đô, Mạc Từ Tước và Anh Lạc hợp táng tại khu mộ dưới núi, bầu trời Đề Đô lại bắt đầu bắt đầu đổ cơn mưa phùn, một hồi mưa thu một hồi lạnh, hết sức bi thương.

 

Nhưng Mạc lão phu nhân so với bọn họ tưởng tượng kiên cường hơn rất nhiều, vị đương gia chủ mẫu tọa trần Mạc gia máy chục năm cả đời này đã trải qua quá nhiều những cơn mưa gió, khi Mạc Từ Tước và Anh Lạc dắt tay nhau đi qua thế giới bên kia, Mạc lão phu nhân thở dài một cái, lầm bằm lầu bầu một câu: “Cũng tốt… như vậy cũng tốt…”

 

Nhưng Mạc lão phu nhân vẫn mọc tóc bạc càng nhiều hơn, bà cũng không dự tang lễ, mà là đóng cửa từ chối tiếp khách, giao hết thảy cho trưởng tôn trưởng tức là Mạc Tuân và Lê Hương tới xử lý.

 

Trong mộ viên, Lê Hương mặc một thân áo khoác ngoài đen, mái tóc dài buộc đuôi ngựa thật thấp, bên mai kẹp một bông hoa trắng nhỏ, trong tay cô bung một chiếc dù đen, lặng lặng đứng lặng trước mộ bia.

 

Phong thái của Mạc Từ Tước và Anh Lạc cứ như vậy như ngừng lại trong trí nhớ tất cả mọi người.

 

Mưa phùn lất phát, viền mắt trắng nõn của Lê Hương vẫn sưng đỏ, cô lầm bẩm nói: “Kỳ thực một đêm trước khi chúng ta đi kia, em đã phát hiện bố khác thường, thế nhưng… đều tại em.”

 

Lê Hương tự trách, nếu như cô không bị biểu hiện giả dối của Mạc Từ Tước gạt được, vậy tất cả có phải sẽ bất đồng hay không?

 

Cô đã cứu rất nhiều rất nhiều người, thế nhưng cứu không được người thân yêu bên cạnh.

 

Mạc Tuân cũng toàn thân áo đen: “Lê Hương, đừng tự trách, bố là tâm bệnh, tâm bệnh cần tâm dược chữa bệnh, ông ấy không cho em chữa bệnh, em sao có thể chữa cho ông ấy được?”

 

Nhắc tới, hay là bởi vì Mạc Từ Tước cả đời này đường tình quá đắng.

 

Lê Hương nhớ tới cô từng theo lão phu nhân bày mưa, tìm tới Lý Ngọc, Lý Ngọc đến, làm cho Mạc Từ Tước có được hạnh phúc ngắn ngủi, cũng để cho ông không ở một mình, mà là ra đi bên cạnh người mình yêu nhất.

 

Cô không cách nào làm nhiều hơn, bởi vì mỗi người đều có đường tình riêng mà họ muốn đi, cô cũng không cách nào thay thế được.

 

Lê Hương nhìn Mạc Từ Tước và Anh Lạc, nhẹ giọng nói: “Mếu có kiếp sau, hy vọng bố có thể vĩnh viễn được yêu, mẹ dũng cảm yêu, không phụ yêu.”

 

Một trận gió thỏi tới, thổi tan những lời của Lê Hương trong gió.

 

Mạc Tuân gật đầu: “Sẽ thôi.”

 

“Tử Tiễn… chạy về rồi sao?” Lê Hương hỏi.

 

Thân thế Mạc Tử Tiễn đã được vạch trần, anh là con trai ruột của Mạc Từ Tước, cũng chính là em trai ruột của Mạc Tuân.

 

Một khắc trước khi chết Mạc Từ Tước không biết, Liễu Anh Lạc mặc dù biết, thế nhưng bà chưa kịp gặp mặt Mạc Tử Tiễn, đã vội vã đi cùng Mạc Từ Tước.

 

Lúc đầu Liễu Anh Lạc ở trên màn hình LCD ở siêu thị thấy được Mạc Tử Tiễn trong trẻo nhưng lạnh lùng mà phong hoa, không nghĩ tới đó là ánh mắt đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.

 

Tình mẹ con giữa Mạc Tử Tiễn và Liễu Anh Lạc, cạn đến vậy.

 

Nhắc tới Mạc Tử Tiễn, mi tâm anh tuần Mạc Tuân khẽ giật, anh đóng mở đôi môi mỏng: “Tử Tiễn máy ngày trước tham gia một cuộc nghiên cứu và phát triển khoa học tiền trạm, bởi vì là cơ mật, nên bọn anh chỉ liên lạc được với phụ tá của nó, nếu như nó nhận được tin tức, nhất định sẽ chạy về trước tiên.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play