Chương 1691:

 

Lê Hương cũng đứng dậy, cô cũng cảm giác cửa phòng mở ra trong nháy mắt, gió lạnh lbên ngoài ập tức thổi vào, khiến tay chân cô lạnh lẽo.

 

Mạc Tuân đứng ở cạnh cửa, anh nhìn thím Tô ngoài cửa, thấp giọng mở miệng nói nói: “Xảy ra chuyện gì?”

 

Lê Hương đã đi tới.

 

Thím Tô nhìn Lê Hương, rồi nhìn về phía Mạc Tuân: “Cô gia, Mạc gia đã xảy ra chuyện, cậu và tiểu thư nghìn vạn lần phải chịu đựng, Bác Mạc đã… qua đời rồi!”

 

Cái gì?

 

Con ngươi Mạc Tuân đột nhiên co rút, sắc mặt thốt nhiên kinh biến: “Thím nói cái gì?”

 

Làm sao có thể?

 

Bồ của anh chỉ hơn năm mươi tuổi, đêm hôm đó trước khi đi bọn họ còn về nhà ăn cơm, đêm đó, bố anh vẫn đứng ở đó, đưa mắt nhìn xe của bọn họ, giống như một cây tùng lặng yên giữa năm dài tháng rộng, vẫn cao ngất anh tuần như cũ, lại khắp người phong sương.

 

“Cô gia, chuyện này là thật, bố của cậu qua đời trong lúc ngủ, mẹ của cậu…”

 

Lê Hương hai mắt đỏ bừng, liền hỏi: “Di Anh Lạc làm sao ạ?”

 

“Tiểu thư, mẹ của cô gia một ngày sau đó cũng… qua đời theo.”

 

Lê Hương hít vào một ngụm khí lạnh, vừa rồi nghe tin dữ của Mạc Từ Tước cô đã thấy sét giữa trời quang, nên lúc nói đến dì Anh Lạc, cô đại khái đã đoán được kết cục.

 

Mạc Từ Tước và Anh Lạc cùng lúc qua đời.

 

Bọn họ đi rồi.

 

Thân thể Lê Hương nhỏ nhắn lung lay vài cái, trực tiếp ngã trên mặt đắt.

 

“Tiểu thư!” Thím Tô kinh hô.

 

Tốc độ Mạc Tuân nhanh hơn, anh vươn bàn tay to kéo Lê Hương sắp sửa ngã xuống tới trong ngực mình.

 

Hàng mi Lê Hương run lên, trong hốc mắt đã có nước mắt rơi xuống, cô chôn khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt sâu trong lòng Mạc Tuân, lập tức khóc không thành tiếng.

 

Tại sao có thể như vậy?

 

Mạc Tuân ôm chặt lấy Lê Hương, tình cảm người đàn ông luôn là ẩn nhẫn mà khắc chế như vậy, trong đuôi mắt hẹp dài của anh đã nhuộm đầy tia máu đỏ.

 

Trong một đêm, anh mắt đi cả bố và mẹ.

 

“Mạc tiên sinh, chúng ta… mau về thôi!”

 

Mạc Tuân gật đầu: “Chuẩn bị xe, lập tức khởi hành!”

 

Tin dữ chọt tới làm rối loạn tất cả kế hoạch, Mạc gia đã phát tang rồi, Mạc Tuân và Lê Hương phải chạy về tham gia tang lễ.

 

Cô Nhân Nhân vẫn còn đang hôn mê, Mạc lão phu nhân người đầu bạc tiễn người đầu xanh, Lê Hương không yên tâm nhát chính là lão phu nhân.

 

Xe đã chuẩn bị xong, Sùng Văn đột nhiên chạy tới: “Chủ tử, Lê tiểu thư, vừa rồi chúng tôi phát hiện… Công chúa Giao Nhân Tộc không thấy đâu, at chắc là thừa dịp loạn đã chạy rồi!”

 

Vừa rồi mọi người một hồi luống cuống tay chân, chuẩn bị trở về Đế Đô, Công chúa Giao Nhân Tộc canh thời điểm đó mà bỏ chạy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play