CHương 1693:
Lê Hương biết máy năm này Mạc Tử Tiễn đã phong hoa toàn bộ y giới, mấy năm trước cô cũng biết, anh có thể.
Lúc này bên tai truyền đến âm thanh, có người tới.
Mạc Tuân và Lê Hương đồng thời quay đầu, chỉ thấy một chiếc limo chậm rãi ngừng lại, trợ lý kéo ra cửa sau xe, Mạc Tử Tiễn đã trở về.
Hôm nay Mạc Tử Tiễn mặc đồ đen, cả người tuấn mỹ mà trong trẻo nhưng lạnh lùng, anh bung chiếc dù đen, khắp người mưa gió đến Đề Đô.
Mạc Tử Tiễn rốt cuộc đã trở về.
Trợ lý ở lại tại chỗ, Mạc Tử Tiễn chống dù đen chậm rãi đi tới, đi tới trước mộ bia, anh thấp thắt lưng, dâng đóa hoa sen trắng trong tay lên.
Mạc Tử Tiễn cũng không nói lời nào, mà là lặng lặng đứng trước mộ bia.
Kỳ thực, anh cũng không biết mình nên nói cái gì.
Đôi đồng tử đen thanh lạnh của Mạc Tử Tiễn rơi vào bức hình của Mạc Từ Tước, người bố này đối với anh mà nói, quá mức xa lạ, mà anh tận hôm nay mới biết, thì ra Liễu Chiêu Đệ không phải mẹ đẻ của anh, người phụ nữ chôn sâu trong lòng bồ kia, Liễu Anh Lạc mới là mẹ đẻ anh.
Anh dường như… chỉ có lúc còn rất nhỏ lén chạy vào thư phòng, động vào bức tranh trân quý của bó, nhìn tháy Liễu Anh Lạc.
Sau đó, anh chưa từng gặp Liễu Anh Lạc.
Cho tới bây giờ, anh cũng chưa từng thấy qua người thật của Liễu Anh Lạc, ngay cả liếc mắt cũng không có.
Cho nên, anh nên nói cái gì?
Bồ của anh, mẹ của anh, đối với anh mà nói là xa lạ như: vậy, muôn anh nói cái gì cơ?
“Tử Tiễn, em đã về?” Lúc này một bàn tay to rơi trên vai anh, vỗ vỗ.
Mạc Tử Tiễn nghiêng mặt, nhìn về phía Mạc Tuân bên cạnh, anh cũng tuyệt không quen, Mạc Tuân đột nhiên trở thành anh ruột của anh ca, mấy năm nay, anh dường như vẫn bị Mạc gia bài trừ bên ngoài, anh đã sớm quen với điều đó rồi.
“Anh hai.” Mạc Tử Tiễn gọi một tiếng, sau đó con ngươi đen trong trẻo rơi vào phía sau Mạc Tuân, trên đôi mắt trong vắt kia của Lê Hương.
Lê Hương cũng nhìn anh, đáy mắt trong suốt của cô gọn lên ý cười mềm mại, ấm áp và sáng rực: “Hi, Tử Tiễn, đã lâu không gặp.”
Đúng vậy, đã lâu không gặp.
Cô đã trọn bốn năm không gặp anh.
Nhưng đối với Mạc Tử Tiễn mà nói, trước đó không lâu bọn họ vừa mới gặp qua, nghe được tin tức của cô, anh bôn ba nghìn dặm, đi qua con đường cô từng đi qua, hóng qua làn gió từng thổi qua cô, ở trong góc tối nơi cô không biết, lặng yên gặp lại cô.
Mạc Tử Tiễn khẽ câu môi, giấu tất cả tình cảm ở đáy mắt: “Chị dâu, đã lâu không gặp.”
*Ừ.” Lê Hương gật đầu, có nhân gặp lại, ngay cả ly biệt bi thương cũng tách ra một ít.
*Tử Tiễn, chúng ta về nhà đi.”
Về… nhà?
Mạc Tử Tiễn gật đầu: “Được.”