Chương 1632:

 

Mạc Tuân nhanh chóng ôm cô, cưỡng chế khóa cô trong ngực mình: “Đừng mà Lê Hương, anh đồng ý, anh đồng ý em cải!”

 

Lê Hương câu môi: “Thật không? Không cho anh lừa người đâu nhé!”

 

Mạc Tuân cúi đầu, môi mỏng rơi trên khuôn mặt của cô bắt đầu hôn, trằn trọc đến trên mái tóc cô: “Không lừa người, lát nữa anh bảo thư ký chuẩn bị hành trình.”

 

“Vậy…

 

“Suyt.” Mạc Tuân làm dấu tay chớ có lên tiếng, đôi mắt nóng bỏng nhìn cô: “Lê Hương, đừng nói chuyện, cho anh hôn một chút.”

 

Lê Hương đỏ mặt lên – Mạc tiên sinh, anh thật sự rất đáng ghét.

 

Trầm Tiểu Liên vẫn còn ở Hải Cảng Thành, bởi vì ả không có tiền, cho nên bị giam lại.

 

Bố Trầm mẹ Trầm bị quản lí Hải Cảng Thành mang đi, đi một lần này liền qua rất lâu vẫn chưa về, Trầm Tiểu Liên từ từ liền nhận ra không thích hợp, đôi bố mẹ ngu xuẩn của ả đi đâu rồi?

 

Kỳ thực ả từng nghĩ qua diệt cỏ tận gốc đôi vợ chồng ngu ấy, để mình biến thành cô nhi, thế nhưng ả sợ lộ ra kẽ hở, ngược lại không tốt, cho nên vẫn giữ lại bọn họ.

 

Hiện tại Trầm Tiểu Liên ngửi được khí tức không bình thường, ả cảm giác bố Tràm mẹ Trầm bị mang đi vô cùng kỳ quặc.

 

Không được!

 

Trầm Tiểu Liên nhanh chóng đi tới cửa, muốn ra ngoài, thế nhưng cạnh cửa vài tên bảo vệ ngăn cản ả: “Thật ngại quá, cô không thể đi ra ngoài!”

 

Mặt của Trầm Tiểu Liên lúc này lạnh xuống: “Các anh đây.

 

là ý gì, phi pháp giam giữ quyền tự do cơ thể của người khác tự sao, bố mẹ tôi đâu, các người mang bố mẹ tôi đi lâu như vậy cũng không trở về, tôi hợp lý hoài nghi các người đang làm bọn họ bị thương, mau thả tôi ra ngoài, nếu không tôi liền gọi báo cảnh sát!”

 

Lúc này một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên: “Không nhọc cô phí tâm, bố mẹ cô đã ở trong đồn cảnh sát rồi.”

 

Trầm Tiểu Liên ngẳng đầu nhìn lên, Mạc Tuân tới.

 

Lê Hương cũng tới, hiện tại tay cô được Mạc Tuân nắm thật chặt trong lòng bàn tay của mình.

 

Trầm Tiểu Liên nhanh chóng khôi phục vẻ điềm đạm đáng yêu trong ngày thường kia: “Mạc tổng, vừa rồi… vừa rồi em chỉ là lo lắng ba mẹ em…..”

 

Mạc Tuân nắm tay Lê Hương nhỏ đi tới, anh lãnh đạm nhìn Trầm Tiểu Liên: “Bố mẹ cô tiêu tiền như nước, bọn họ bây giờ nhưng là ác giả ác báo mà thôi, cô cứu không được bọn họ, vẫn nên thu thập một chút mau cùng tôi xuất phát đi!”

 

“Xuất phát?” Trầm Tiểu Liên giật mình: “Mạc tổng, chúng ta đi đâu ạ?”

 

“Em Tiểu Liên, không phải lúc đó em ở băng thiên tuyết địa cứu Mạc tiên sinh sao, tôi đã nói với Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh phải dẫn tôi, còn em nữa, quay về nơi đó, rồi nghe cô kể lại chút chút chuyện năm đó.” Lê Hương thanh lệ lên tiếng.

 

Ánh mắt Trằm Tiểu Liên rơi trên người Lê Hương, hiện tại khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Lê Hương hồng phơn phót, so với vẻ tiên khí ngày thường càng thêm mấy phần quyến rũ của phụ nữ, hiện tại đôi mắt trong vắt của cô cũng đang nhìn ả, còn cười yêu kiều với ả.

 

Trầm Tiểu Liên: “…” Hóa ra hai người này kéo ả đi làm người dẫn đường?

 

Trong lòng Trầm Tiểu Liên gióng lên tiếng chuông lớn báo động, năm đó người cứu Mạc Tuân căn bản cũng không phải ả, mà là Lê Hương, nhưng khi đó ả một đường theo, muốn mượn cơ hội hành động, nên tất cả Lê Hương và Mạc Tuân làm trong trong sơn động ả đều biết, có thể lấy giả đánh tráo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play