Chương 1633:

 

Lại nói tiếp năm đó trong băng thiên tuyết địa kia có hai nhóm người, nhóm đầu tiên là Lê Nghiên Nghiên Lê tiểu Điệp, nhóm thứ hai chính là ả núp trong bóng tối như ngư: ông chờ đắc lợi.

 

Hiện tại Mạc Tuân và Lê Hương đột nhiên chạy tới nói với ả, muốn dẫn ả quay về nơi đó, tim Trầm Tiểu Liên “thình thịch” nhảy loạn, hai người kia có phải đã biết rồi những thứ gì rồi hay không?

 

“Mạc tổng, chị Lê, bố mẹ em… vẫn còn ở trong đồn cảnh sát, em lo lắng bọn họ, thực sự không có tâm tình xuất phát, không bằng… chúng ta hôm nào đi!?”

 

Nghe tiếng “chị Lê” này, Lê Hương nổi da gà lên, đến tột cùng ai là chị hả, Trầm Tiểu Liên hơn ba mươi tuổi ở trước mặt cô giả bộ nai tơ như vậy, cô hẳn nên gọi ả một tiếng – bà chị già.

 

Lúc này Mạc Tuân lãnh đạm cắt tiếng: “Chuyện này tôi đã quyết định rồi, tôi không phải tới trưng cầu ý kiến của cô, mà là tới thông báo cô.”

 

Trầm Tiểu Liên: “…”

 

“Lê Hương, chúng ta đi thôi.” Nên nói đêu nói xong, Mạc Tuân nắm tay Lê Hương muốn rời đi.

 

Lê Hương gật đầu, cô đột nhiên nghĩ tới một việc, cho nên nói với Sùng Văn ở cạnh: “Sùng Văn, tôi sợ em Tiểu Liên quá lo lắng bố mẹ của mình muốn chạy đi làm chuyện điên rồ, cho nên anh nhất định phải phái người coi chừng cô ta, đừng để cho cô ta chạy loạn ra ngoài, chuyến đi lần này cô ta là nhân vật chính, không được thiếu cô ta, hiểu chưa?”

 

Sùng Văn nhìn một chút bàn tay Lê Hương bị chủ tử nhà mình gắt gao nắm trong lòng bàn tay, cũng không nhịn được muốn giơ ngón tay cái lên rồi – thuật dạy chồng, ai nhìn cũng phải thốt lên một câu Lê tiểu thư quá đỉnh!

 

Sùng Văn lộ ra nụ cười chó săn: “Vâng Lê tiểu thư, tôi nhất định sẽ bảo vệ Thẩm tiểu thư thật tốt, tuyệt đối không để cho cô ta gặp chuyện không may!”

 

“Vậy tôi an tâm rồi.” Lê Hương như mẹ già nhìn Trầm Tiểu Liên, rất yên tâm: “Mạc tiên sinh, vậy chúng ta đi.”

 

Mạc Tuân mang theo Lê Hương rời đi.

 

Trầm Tiểu Liên: “…” Ả muốn hộc máu, Lê Hương đây là phái người giam giữ ả, khống chế tự do của ả, còn hoàn mỹ kỳ danh viết – bảo vệ ả!

 

Trầm Tiểu Liên đã biết, chuyến đi lần này đã ván đóng thuyền, ả không chạy khỏi.

 

Lê Hương nhát định là đã biết chân tướng!

 

Vậy ả nên làm cái gì bây giờ?

 

Trầm Tiểu Liên âm thầm siết quyền, rất nhanh quả đấm của ả liền buông lỏng ra, ả xoay người ngồi xuống ghé, bên môi móc ra nụ cười quỷ dị.

 

Lê Hương, mày tưởng mày biết chân tướng thì chắc chắn kết thúc à, tất cả… chỉ vừa mới bắt đầu!

 

Mạc Tuân mang theo Lê Hương ra khỏi Hải Cảng Thành: “Lê Hương, đêm nay đến chỗ anh, hay là đến chỗ em?”

 

*.” Nói mấy câu vẫn không quên mục đích ban đầu, Mạc tiên sinh là một đại lưu manh!

 

Lúc này bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng nói uy nghiêm tinh thần quắc thước: “Lê Hương.”

 

Lê Hương dừng bước, nhìn lại, là bà bà.

 

Đôi đồng tử sáng trong của Lê Hương đột nhiên co rụt, cô thật sự không ngờ lại ở chỗ này gặp bà bà!

 

“Bà bà, sao bà lại tới đây?” Lê Hương trong vô thức từ trong lòng bàn tay Mạc Tuân rút tay mình về, sau đó bước nhanh về phía trước đỡ bà bà.

 

Bà bà thương yêu nhìn Lê Hương: “Lê Hương, ta đi ra đi dạo một vòng, trùng hợp gặp con.”

 

Nói rồi ánh mắt bà bà rơi trên người Mạc Tuân: “Vị này là? Vị này chẳng lẽ chính là bố ruột của Thần Dịch Bì Bì và Tỉnh Tinh!2”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play