Chương 1631:

 

Vừa rồi lúc anh lái xe tới thực sự là quá tháp thỏm, sợ cô hiểu lầm, những lời dỗ ngon dỗ ngọt này cũng nghĩ dài cả sớ, trong lòng tính toán làm như thế nào để dỗ cô.

 

Làm người đàn ông của Lê Hương, chẳng những phải rất mạnh mẽ, ngay cả dỗ ngon dỗ ngọt tới cũng phải có chút tài năng!

 

Nhưng nhìn dáng vẻ cô mềm mại như nước bây giờ hình như không giống với trong tưởng tượng của anh, cô hình như không hề tức giận.

 

“Lê Hương, em không tức giận?” Mạc Tuân ngạc nhiên nhìn cô.

 

“Ai nói em không tức giận?” Hai tay Lê Hương chống lên lồng ngực to lớn của anh, làm bộ đẩy anh ra: “Anh nói anh đối với cô gái năm đó chỉ có ân tình, không có tư tình, vậy em hỏi anh, nếu như anh nhìn thấy cô gái kia rồi, cô gái kia thấu hiểu lòng người như em, người gặp người thích, vậy anh thích cô ấy làm sao bây giờ?”

 

Mạc Tuân nhanh chóng nhíu lên mày kiếm: “Làm sao có thể? Cõi đời này Lê Hương chỉ có một, có lẽ sẽ có người rất giống với em, thế nhưng này đều đồ fake của em, em mới là độc nhất vô nhị.”

 

“..” Lê Hương đã biết, anh đây là muốn nói lời sến sắm đến tận cùng.

 

“Lê Hương, đừng tức giận, nha?” Mạc Tuân vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ non mềm của cô, tràn đầy sủng ái: “Cười với anh một cái.”

 

Lê Hương đẩy anh một cái: “Đứng đắn một chút! Em có việc chính nói cho anh!”

 

“Anh không đứng đắn ở đâu chứ?” Mạc Tuân yêu thích không buông tay nhéo nhéo thắt lưng mềm của cô, sau đó thấp mắt phủ lên tai cô khàn giọng hỏi: “Lê Hương, bà dì của em hiện tại chắc cũng đi rồi ha! Không bằng tối nay…”

 

Lê Hương nhanh chóng che kín miệng anh, không cho anh lại nói lung tung: “Mạc tiên sinh, em thật sự có chuyện cần phải nói với anh, cô gái năm đó không phải cứu anh sao, hiện tại em muốn anh dẫn em về chốn cũ, ah, đúng rồi, tiện đường mang theo Trầm Tiểu Liên đi.”

 

Cái gì?

 

Mạc Tuân bị kìm hãm, anh là một cái người đàn ông rất cảnh giác, người phụ nữ của mình nhát định phải dụ dỗ, thế nhưng chút điểm khác thường cũng sẽ rất nhanh gợi nên hoài nghi của anh, anh không ngờ đến Lê Hương sẽ đưa ra yêu cầu này, lại bảo anh mang cô trở lại chốn cũ.

 

Nhiều năm trước cô gái kia từng ở trong băng thiên tuyết địa cứu anh, hiện tại Lê Hương muốn anh tự mình mang cô trở về chốn cũ, còn mang theo Trầm Tiểu Liên.

 

“Lê Hương, trong cái đầu nhỏ này của em lại bày mưu ma chước quỷ gì, chẳng lẽ… đang tính kế anh?”

 

“Mạc tiên sinh, sao anh lại nói như thế?” Lê Hương chau hàng mày thanh tú, giả bộ không vui: “Nếu cô gái kia đối với anh quan trọng như vậy, thế thì em cũng muốn tham dự vào chuyện xưa của hai người, nhìn thử tràng cảnh năm đó, đúng lúc Trầm Tiểu Liên không phải nói cô ta cứu anh sao, vậy hãy để cô ta đồng hành, đến lúc đó phục hồi lại hình ảnh ngay lúc đó cho chúng ta nghe, một mũi tên trúng hai con nhạn.”

 

Mạc Tuân khẽ động môi mỏng, không nói chuyện, anh sắc bén nghi ngờ đánh giá Lê Hương, anh hiểu rất rõ cô, cô thông tuệ vô song, tuyệt đối sẽ không đi làm chuyện vô nghĩa, lời hiện tại cô nói nhất định là lừa anh, nhưng anh trong chốc lát vẫn không thể đoán được mục đích thực sự của cô.

 

“Làm sao Mạc tiên sinh, anh là không muốn, hay là không dám? Đó là câu chuyện thuộc về anh và cô gái kia, anh không muốn để cho em đi vào, đúng không?”

 

Nói rồi Lê Hương nhướng chân mày lá liễu kiều hừ ộ g, phất tay áo đi liền: “Vậy thôi, anh coi như em chưa nói gì, em đi!”

 

Mạc Tuân nhìn cô hờn dỗi, nếu như nói vừa rồi vẻ mị nhân trên mặt cô không tính là rõ ràng, mà bây giờ đôi mắt ấy sóng sánh nước nhìn anh, còn trề đôi môi đỏ bừng, dáng vẻ vài phần xấu hổ vài phần nũng nịu kia thực sự làm cho khớp xương anh mềm nhũn.

 

Cô hôm nay là thế nào?

 

Lễ nào… phát phúc lợi cho anh?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play