Tác giả: Thanh Miễn
Khi mọi thứ lắng lại, phòng ăn cũng khôi phục về trật tự thường ngày, Richie đã ăn xong bữa chính của hắn, bây giờ hắn đang cầm lấy cái thìa, thật yên lặng ăn súp nấm. Còn Nguyễn Hướng Viễn, vì quả táo ban nãy đã bị rơi xuống đất trong lúc hoảng sợ, đang đứng trên bàn chem chép gặm táo của Sei mà hoàn toàn không biết mình đã trở thành động vật có vú hot nhất, sáng chói nhất của cả Tuyệt Sí quán. Từ xưa tới nay, chưa từng có ai có thể quang minh chính đại ngồi giữa hai Vương mà ăn uống. Ăn uống thì thôi đi lại còn phát ra tiếng chem chép nữa chứ.
Trong đại đa số tình huống, mọi người chỉ có thể thấy ngồi bên cạnh Sei lần lượt là những khuôn mặt xa lạ. Những gã trai đó là tình nhân mới của Sei, vĩnh viễn đều là mới, bởi lẽ thời gian họ được giữ lại không quá một tuần. Không sai, Sei là một thẳng nam có vẻ đằng đằng sát khí nhưng bên trong lại là một công tử đa tình y như Tây Môn của F4 vậy.
Đối lập chính là Richie, bắt đầu từ khi lên làm Vương, hoàn toàn tỏ ra không hề có hứng thú với những thiếu niên được người dưới hiến tặng.
Trong bốn khu, phạm nhân ở khu Richie luôn được người khác hâm mộ.
Tuyệt Sí quán quy định vì hòa bình nên các khu không thể can thiệp vào chuyện nội bộ của nhau, vậy nên mỗi khi có một "con hàng" mới vào khu của Richie, bọn người phía dưới có thể hoàn toàn không cần cố kị xem Vương nhà mình có hứng thú hay ham thích gì không. Người mới chỉ cần qua một tháng được bảo hộ theo quy định, chỉ cần muốn, họ liền không cần kiêng kị mà động tay động chân.
Bọn họ cũng là khu duy nhất không phải lo lắng vì bất cẩn mà dẫm phải "địa lôi" của Vương nhà mình bởi lẽ Richie chẳng bao giờ quan tâm tới mấy thứ đó. Nếu phải để ý, so với chuyện lầu một vừa có thêm gã trai xinh đẹp nào, Richie thà để ý xem cá vàng của mình bao giờ sẽ có cá con còn hơn.
Shad đã từng bị Richie yêu cầu được nuôi "một con cá vàng đực" và "một con cá vàng cái", cái yêu cầu quái thai đó đã khiến cho tóc hắn dựng ngược lên cả centimet một cách vô cùng thần kì.
Mà bây giờ Nguyễn Hướng Viễn tới đây, Richie ngày ngày trông chừng sự biến hóa của bể cá vàng cuối cùng cũng có việc mới, ví như mang chó con theo bên mình để đi đến đâu khoe đến đó chẳng hạn. Phải biết rằng nếu như bình thường, Richie sẽ không bao giờ ngồi trong phòng ăn lâu như vậy, sau khi lấp đầy cái bụng xong, hắn sẽ lập tức về phòng giam, hoặc là an vị sau bàn sách, đàng hoàng xử lí công việc bên ngoài gửi tới, những việc trong gia tộc không thể không có chữ kí của hắn, hoặc là ngồi trên salon ngắm cá vàng, ngắm luôn một mạch đến xế chiều.
Ngày thứ hai Richie ôm Nguyễn Hướng Viễn đến phòng ăn thì gặp phải Eli mặt than.
Theo lẽ thường, quán trưởng đại nhân của chúng ta sẽ không xuất hiện trong phòng ăn, so với việc ngồi chung một nơi với đám cặn bã suốt ngày cãi vã thì hắn thích ngồi ngốc trong phòng làm việc hoa lệ của mình, hưởng dụng thức ăn ngon được đầu bếp riêng nấu nướng tỉ mỉ. Nhưng hôm nay, hiển nhiên là bởi vụ ẩu đả ngày hôm qua có chút quá tay, nghe nói tên bị đánh gãy mất hai xương sườn phải đưa ra bên ngoài điều trị. Điều đó có nghĩa là Eli sẽ phải viết tầng tầng lớp lớp báo cáo cho cấp trên, quán trưởng đại nhân vô cùng bất mãn với việc này, vậy nên hắn quyết định hôm nay sẽ tới nhà ăn quơ đại một tên xui xẻo nào đó để hạ hỏa.
Ấy nhưng hắn không nghĩ đến chuyện khi mình vừa bước một bước vào cửa lớn của nhà ăn, còn chưa kịp tìm một tên xui xẻo để trút giận thì đã bị Richie làm cho mặt cắt không còn giọt máu.
Cái con chó kia rõ ràng hắn đã ra lệnh không được đưa vào phòng ăn, thế mà giờ phút này nó đang đứng trên bàn cơm, nhếch cái mông cong lên đẩy quả chuối, đẩy từ đầu bàn bên này đến đầu bàn bên kia. Sau đó, trước khi nó ngã xuống khỏi bàn, chủ nhân đang hồn nhiên vùi đầu ăn cơm mà mặc kệ nó sẽ túm cổ nó lại, đặt cả chó lẫn chuối xuống giữa bàn.
Cái kiểu ăn ý này nhìn là biết không phải phối hợp lần đầu tiên rồi!
Quá chuẩn luôn, đây là lần thứ hai chó con hạ cố đến phòng ăn.
Eli hắng giọng, chỉnh trang lại cổ của cái áo da hoa lệ, nện bước vững chãi hướng về phía bàn của Richie. Dọc theo đường đi dĩ nhiên không có phạm nhân nào chào hỏi hắn, nhưng đa phần trong tình huống này, các phạm nhân sẽ lựa chọn tách ra như cảnh Moses tách biển, thật biết điều nhường cho boss cuối của Tuyệt Sí quán một lối đi, sau đó quay đầu đi, tiếp tục ăn cơm của bọn họ.
Khi Eli cách Richie trong phạm vi năm thước, Richie ngẩng đầu lên, chính xác tìm được phương hướng của Eli, sau đó hào phóng mời Eli ngồi.
– Cảm ơn.
Ngay tại giây đầu tiên Eli ngồi xuống, người đàn ông tóc đỏ hiếm thấy khách khí một lần, nói:
– Chó con thật đáng yêu.
Vừa nói, hắn vừa mở bánh pudding vị mơ trong tay ra, đổ xuống phía dưới chóp mũi ướt át của chó con. Sau khi chó con phì phò lè lưỡi, dường như đang mỉm cười với hắn, nó bắt đầu cúi xuống ngửi ngửi bánh pudding cao cấp, nguyên liệu hoàn toàn tươi mới từ thiên nhiên, không chứa chất bảo quản rồi thè lưỡi liếm chép chép.
Nước hoa quả ngọt ngào trong quá trình bị lưỡi liếm đã bắn ra, hạ cánh trên bàn cơm.
"..."
Eli nghẹn họng, trong nháy mắt khi núi lửa chuẩn bị phun trào thì bỗng tắt ngúm.
Hắn sụp đổ rồi, đành vứt bỏ lời khuyên của mình đi thôi, chẳng ai lại đi tát vào khuôn mặt đang tươi cười. Dù Richie không cười, nhưng với người đàn ông trẻ tuổi có bối cảnh cường đại này mà nói, một câu "Cảm ơn" đã coi như thái độ tuyệt vời rồi. Eli hắn cũng không dám đắc tội với gia tộc người ta, ôi,... Tạm thời không muốn đắc tội.
– Richie.
Eli lúng túng dùng bàn tay đang đi găng gãi gãi mũi:
– Tôi nhớ là tôi đã bảo Shad chuyển lời cho anh, vì suy nghĩ cho thân thể khỏe mạnh của mọi người, không thể mang con chó con này đến nhà ăn.
Richie ngừng một lát, quay đầu. Đôi con ngươi xanh thẳm nhìn khuôn mặt của vị quán trưởng thiên về vẻ đẹp trung tính không chớp mắt, khoảng mười lăm giây sau, hắn mặt không thay đổi, nói:
– Biết, hắn có nói, nên tôi có mang đâu.
Eli trầm mặc nhìn về phía con chó con với cái mông chổng về phía mình đang vùi đầu ăn pudding.
– Đây không phải chó, anh nhìn lầm rồi.
Richie nói, mặt không đổi sắc:
– Đây là đồ chơi hình chó con mà bên ngoài mới nghiên cứu ra, chó con đang ở trong phòng giam của tôi ngoan ngoãn ăn thức ăn cho chó. Biết tại sao nó ăn thức ăn cho chó không?
Câm mồm đê anh giai, đây không phải trọng điểm tôi cần quan tâm:
– Tại sao?
– Bởi vì mấy con chó cao to đẹp trai đều ăn thức ăn cho chó.
– ...
Đối với khả năng có thể bình tĩnh bịa đặt của người trẻ tuổi kia, Eli đột nhiên cảm thấy dường như mình không thể đỡ được. Cũng từ giờ phút này đây, hắn hiểu việc mình cười nhạo tóc của Shad là một chuyện tàn nhẫn đến thế nào. Vì sự đồng cảm từ giờ phút này đây, quán trưởng đại nhân quyết định bắt đầu từ hôm nay sẽ cười nhạo cảnh ngục cấp dưới của mình ít đi vài câu.
Nguyễn Hướng Viễn dùng một bàn chân lật cái hộp đựng bánh pudding, đem bánh bên trong đổ ra bàn, vài giọt nước chưa được liếm sạch sẽ không cẩn thận bay đến cằm Eli.
Eli:
– ...
Richie:
– À, tất cả chỉ là ảo giác của anh mà thôi.
Lặng yên nhấc tay lau đi nước pudding trái cây ngọt ngấy trên cằm, Eli đứng dậy. Hắn quyết định ngay bây giờ phải quên đi cái quy định rách nát không cho chó vào nhà ăn kia, lập tức giả bộ như cái gì cũng không biết mà hoàn toàn biết mất khỏi cái phòng ăn này, như hắn chưa bao giờ đặt chân vào đây vậy.
Sau khi Eli đi rồi, Richie mang Nguyễn Hướng Viễn ra sân tuyết bên ngoài khu nhà chơi. Mặc dù thời tiết rất lạnh, nhưng chó con với lớp lông dày không hề cảm thấy một chút rét lạnh nào. So ra thì nhiệt độ trong phòng còn quá cao, bây giờ cậu coi như đã tìm được nhiệt độ phù hợp nhất với mình rồi, thật vui mừng mà giẫm ra cả một mảng lớn dấu chân hình hoa mai trong đống tuyết trắng xóa, cái miệng mở ra để lộ răng sữa dài, phun ra khói trắng, trên đầu và lỗ mũi đều dính một ít bông tuyết mềm mại.
Nguyễn Hướng Viễn ở bên ngoài chơi đủ rồi, lúc lương tâm bộc phát quay đầu lại, nhìn thấy chủ nhân biến thái của mình đang đi chân trần đứng ở cửa nhìn mình.
Thật giống như đầu ngón chân đang đỏ bừng vì lạnh không phải của hắn vậy.
Vì thế nên sau khi dùng chân cào tuyết đến điên đảo như đang trả thù xã hội, chó con vặn vẹo cơ thể mập mạp khỏe mạnh, rất có dáng "con hư biết nghĩ quý hơn vàng", quay đầu nhào vào lòng chủ nhân của mình.
Richie ôm Nguyễn Hướng Viễn về phòng giam, hệ thống sưởi bên trong vẫn ấm áp như cũ, tuyết trên người con chó mập bắt đầu tan thành nước, quệt đầy lên người kia thì không nói, đến bản thân cũng như con chó điên vừa được moi từ thùng rác ra. Vậy nên khi bọn họ một lần nữa bước trên tấm thảm mềm mại trong phòng giam của Richie, hắn cởi áo sơ mi, trần trụi khoe ra sáu múi cơ bụng khiến người khác ghen tị, chuyện đầu tiên là tìm máy sấy sấy khô cho Nguyễn Hướng Viễn.
Lông ướt nhẹp cuối cùng cũng khôi phục về trạng thái lông tơ mềm mại, trong khi Richie xoay người đi vào phòng tắm, Nguyễn Hướng Viễn bước từng bước trên đôi chân mềm mại núc ních, vui vẻ lượn quanh phòng giam một lượt. Sau đó, tại tầng thứ hai của giá sách, chó con phát hiện một quyển sách tiếng Nhật.
Tên sách đại khái là "Mười ước định của tôi và chó".
Tiểu Thanh Tân.
Nguyễn Hướng Viễn có chút hứng thú với cái tên Tiểu Thanh Tân này. Lắc lắc đuôi, trong tiếng nước chảy vọng ra từ phòng tắm, cậu giơ chân trước lên bám vào giá sách, dùng sức của chín trâu hai hổ mà lấy được quyển sách mỏng kia xuống.
"Bộp" một tiếng, sách rơi trên mặt đất.
Chó con dùng chân vỗ vỗ gáy sách, cả móng cả miệng đều mang ra dùng. Sau khi trét đầy nước dãi lên hình con chó lông vàng đang ngoác miệng ngoài bìa, cuối cùng cậu cũng lật được tờ đầu tiên. Tiếp đó...
Tiếp đó một loạt tiếng Nhật tổng tấn công khiến cậu phải gấp sách lại trong yên lặng.
Richie ra khỏi phòng tắm, nhận thấy chó con của hắn đang tập trung tinh thần cắn thảm, dưới cái bụng màu trắng là một quyển sách nào đó. Richie tiện tay ném cái khăn đang lau tóc xuống salon, đi đến bên chó con, một tay ôm lấy nó rồi dùng hai ngón tay bên kia nhấc lên quyển sách đầy nước dãi của Nguyễn Hướng Viễn, giơ lên trước mặt nhìn nhìn.
Dường như tên sách khiến cho người đàn ông nảy sinh chút hứng thú, hắn ngồi xuống, đặt Nguyễn Hướng Viễn trên đầu gối, mở quyển sách ra.
Trên trang sách có vẻ là mục lục kia viết mười hai câu tiếng Nhật. Nguyễn Hướng Viễn không tin Richie có thể đọc được.
Tiếp theo, Richie thật sự đọc hiểu được.
– Mười ước định với chó. Một: "Mặc dù tiếc nuối, thời gian ở bên cạnh nhau cũng chỉ có khoảng mười năm..."
Thanh âm của đàn ông, trầm và hấp dẫn, hắn chậm rãi đọc từng chữ trên cuốn sách, phiên dịch thành ngôn ngữ mà Nguyễn Hướng Viễn hiểu được. Chó con từ trên đầu gối hắn ngẩng đầu, nhìn hắn cùng quyển sách trên tay hắn, Richie phát ra một thanh âm giống như tiếng cười khẽ, vươn ra một ngón tay, chậm rãi gãi gãi cằm Nguyễn Hướng Viễn.
– Mười năm quá ngắn, phải vậy không, chó con?
– Gâu gâu gâu ~~~ Ẳng ~~~
Bên anh mười ngày cũng đã quá dài rồi đấy đại gia à!
Mười ước định với chủ nhân biến thái:
Một: Vừa nghĩ tới thời gian bên anh là mười năm dài đằng đẵng, tôi cảm thấy đặc biệt tiếc nuối!
– Quả nhiên mày cũng nghĩ vậy.
Thôi, bỏ qua cho anh, tí nữa thì quên mất tuyệt kĩ của anh là "Không thèm nghe người khác nói, kiên trì phương hướng nói chuyện của mình không có gì có thể lung lay được".
– Sống thật khỏe mạnh, tao sẽ chăm sóc mày thật tốt, sau đó chúng ta sẽ được ra tù.
– ...
– Lâu lắm rồi không được nhìn thế giới bên ngoài, dù rằng cũng không khác mấy, nhưng ít ra cũng sẽ có nhiều thức ăn cho chó thật ngon đang chờ mày nhỉ?
– ...
– Chờ đến khi chúng ta ra ngoài, tao có thể dẫn mày đến công viên đi dạo, trong hồ công viên có rất nhiều thiên nga, nếu như mày thích thì đi vồ chúng nó cũng được.
– ...
– Mày có thể đánh nhau với đám chó khác, tao sẽ bảo vệ mày, không để mày bị thương.
Richie cứ thế lải nhải liên miên, nói rất nhiều thứ, khi hắn ở cùng với động vật thật giống như một bà già, hoàn toàn không giống vẻ tích chữ như tích vàng trước mặt loài người ngu xuẩn.
Đối thoại hôm đó khiến Nguyễn Hướng Viễn không thể nhịn được nữa, phải dùng chân đập vào cằm hắn một phát.
Đây là ngày thứ hai Nguyễn Hướng Viễn đến Tuyệt Sí quán, ngoại trừ việc chủ nhân có độc chiếm dục và sủng ái quá mức tràn trề ra, tất cả đều tốt.