Tầm mắt Sei dừng lại trên đầu Nguyễn Hướng Viễn trong chốc lát, sau đó vươn tay nhéo cái chân nộn thịt của cậu.
Mẹ nó!
Hai chữ giống như vật thể bay không xác định nhanh chóng tiến vào não chó con. Nguyễn Hướng Viễn dừng lại một chút, ngay sau đó thái độ quay ngoắt tận 180°, nịnh hót thè lưỡi ư ử với người đàn ông cao lớn đó, ánh mắt ôn hòa đến mức khiến chính cậu cũng có thể quên mất mình là Husky. Cậu rút bàn chân lông xù ra khỏi tay của người trẻ tuổi tên Sei, cọ cọ vào mu bàn tay của anh ta.
Dường như Sei cảm thấy có chút thú vị, hắn vươn ngón tay thon dài thần thánh ra, gãi gãi dưới cái cằm núc ních của chó con lông xù. Sau đó, không có sau đó.
Bởi vì chỉ trong nháy mắt, Nguyễn Hướng Viễn đã bị Richie đang bùng phát cơn độc chiếm dục ôm về, người đàn ông tóc đỏ cau mày, nói bằng giọng điệu vô cùng cảnh giác:
– Đừng quyến rũ chó của tao.
... Hmm? Cái quái gì đấy?
Nguyễn Hướng Viễn và Sei đồng thời bày ra bộ mặt mờ mịt, ba giây sau lại cùng nhau lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
Richie theo thói quen làm như không thấy, cũng không nổi đóa lên. Có chút đáng khen.
Mười phút sau, hai người một chó tìm được vị trí an tĩnh nhất trong phòng ăn, ngồi xuống. Đó là vị trí giữa nhà ăn, kê phía sau một vài bàn. Richie đi tới quầy cơm gọi vài món, còn Sei thì rõ ràng là vừa ăn xong bữa tối của mình, vậy nên hắn đàng hoàng ngồi chờ, một tay chống lên cái cằm có đường cong duyên dáng, mắt nhìn ra bão tuyết trắng xóa như lông ngỗng đang không ngừng rơi ngoài cửa sổ. Quả là có thần!
Nguyễn Hướng Viễn đứng trên bàn ăn, đang giơ chân sau lên gãi gãi tai thì đằng sau cậu thình lình xuất hiện một bàn tay, sau đó, một quả táo đỏ rực, xinh đẹp lạ thường lại còn to bự được đặt trước mặt cậu. Chó con ngồi chồm hỗm tại chỗ nhìn chằm chằm quả táo kia thật lâu. Lúc này, Richie đã an tọa bên cạnh bàn, cầm lấy cái chocolate pudding trong khay ăn của mình, bóc lớp đậy bên trên ra.
Nguyễn Hướng Viễn kiếp trước vô cùng yêu thích đồ ngọt, giật giật tai, cứ như là được lắp radar mà từ trên bàn đứng lên, thật hứng khởi thật vui vẻ xán lại ngửi ngửi.
Có lẽ vì quá kích động, nước dãi chó dính cả lên mặt Richie, thế mà người đàn ông nhìn qua đã biết bị chứng ưa sạch sẽ lại chỉ nhẹ nhíu mày, sau đó lấy tay áo lau lung tung khắp mặt. Hắn giơ bánh pudding trong tay ra xa rồi đẩy chó con Nguyễn Hướng Viễn đang tức giận thở phì phò ra, lẩm bẩm:
– Chocolate, mày không ăn được.
Gì, thật à?
Đáng tiếc ghê.
Vậy thì lần sau nhớ lấy cho tôi vị xoài nha?
Nguyễn Hướng Viễn vô cùng miễn cưỡng dời mặt cún đi, dùng chóp mũi đẩy đẩy quả táo trên bàn, đem thứ trái cây có thể gọi là xa xỉ phẩm trong tù đẩy đến bên tay của người đàn ông. Ngay khi thứ trái cây hương vị ngọt ngào đó đụng đến mu bàn tay Richie, sự chú ý của anh ta bị hấp dẫn, buông thìa trong tay ra. Anh ta quay đầu, gãi gãi chỗ da lông coi như nhạy cảm ở tai chó con.
Lúc Nguyễn Hướng Viễn thích chí, nhũn chân nằm úp sấp thì nghe thấy âm thanh mang theo ý cười của Richie thản nhiên vang lên trên đầu mình:
– Quả táo là của mày, ăn từ từ thôi, ăn không hết thì vứt đi là được.
"..."
Ngồi đối diện nhìn một người một chó đang tung hứng với nhau, lông mày Sei nhíu đến mức sắp thành 1 đường thẳng. Người đàn ông tóc đen ngắn gãi đầu, uể oải bày ra một nụ cười khinh thường, hừ một tiếng:
– Đối với chó thì dịu dàng quá, nếu có một ngày mày có thể dùng giọng nói này nói cho đám người trong khu bên đó nghe, bọn họ có thể sẽ bị mày hù cho chết khiếp.
Richie cầm thìa gỗ trong tay, không ngẩng đầu lên mà ném cho người đàn ông có vẻ là bạn tốt của hắn một câu:
– Lải nhải ít thôi.
"Thế này đã là gì đâu, ít nhất anh đang ở đây chứ không thì hắn có thể nói ra mấy câu kiểu 'Ngồi xuống ngồi xuống, ăn quả quả', những câu nói đáng sợ khiêu chiến cực hạn của nhân loại nữa cơ", Nguyễn Hướng Viễn vừa vô cùng giễu cợt nghĩ vừa chăm chỉ há miệng, khó khăn cắm răng sữa vào trong quả táo, vừa liếm liếm nước táo bên ngoài. Liếm xong nước táo bên ngoài, cậu rút răng sữa đang cắm sâu trong quả táo ra, chó con thở hổn hển hai hơi, lần đầu tiên phát hiện ra ăn táo cũng có thể mệt đến thế này.
Nguyễn Hướng Viễn cong mông đẩy quả táo từ đầu bàn bên này sang đầu bàn bên kia, khi cậu sắp ngã xuống, cái mông lại chuyển hướng, tiếp tục từ đầu bàn bên kia lúc lắc về đầu bàn bên này.
Sau vài lần đẩy qua đẩy lại, quả táo đã bị tiêu diệt một phần ba, dạ dày nhỏ xinh quý giá của chó con cũng vì trước đó ăn thức ăn cho chó, rốt cuộc lúc này đã no căng. Chó con lấy chân đẩy đẩy chỗ táo còn lại, đang cân nhắc xem làm thế nào để Richie có thể hiểu được nguyện vọng của mình là muốn đem táo về làm bữa khuya thì ngay trong lúc đó, từ phía sau cậu, đột ngột vang lên một tiếng kim loại quét trên sàn nhà vô cùng chói tai.
– Gâu gâu gâu.
Mẹ nó chứ, dọa chết chó!
Nguyễn Hướng Viễn nhảy dựng lên, lông xù dựng đứng, lưng hơi hơi cong, cái đuôi được kẹp chắc ở giữa hai chân sau theo bản năng, quả táo rơi trên mặt đất. Chó con kích động, trước khi nó ngã từ trên bàn xuống đất, một bàn tay to vòng từ phía sau qua, vững vàng ôm nó vào lồng ngực.
Nguyễn Hướng Viễn bị Richie ôm vào ngực, bây giờ mới thấy được rõ ràng đến tột cùng thì chuyện gì đã xảy ra.
Cách họ ước chừng bảy, tám chỗ ngồi, hai phạm nhân đang hung hăng đối đầu. Bên cạnh họ, khay ăn và đồ ăn vương vãi, còn có một chiếc bàn bị lật ngược, có lẽ chính là nguyên nhân của tiếng động khi nãy. Cảm thấy sắp có một cuộc ẩu đả trong trại giam diễn ra, phạm nhân xung quanh ai ai cũng hăng tiết vịt, tiếng gõ bàn gõ bát loảng xoảng vang lên.
Đảo mắt nhìn đám người đang làm loạn một lượt, Richie nhăn mặt nhíu mày, tràn đầy ý bảo hộ mà đem chó con đang trợn mắt há hốc mồm ôm vào ngực, sau đó dùng khuỷu tay đẩy khay thức ăn còn một nửa tới trước mặt Sei, tiếp đó lấy cái thìa chỉ vào mũi đối phương, vô cùng lãnh đạm nói:
– Cái đám phạm nhân bên khu mày ồn ào chết đi được.
Sei một tay chống cằm, cười mà không nói, cứ như sự việc chẳng có gì liên quan đến mình, ngồi tại chỗ xem náo nhiệt.
Bên khu của anh ta?
Nguyễn Hướng Viễn quay đầu, mắt chó màu lam liếc nhanh về phía người đàn ông tóc đen đang cười, lại nghển cổ lên nhìn Richie đang ôm mình.
Hóa ra Sei không phải người trong khu mình? Vậy anh ta là phạm nhân của một khu khác?
– Gần đây khu tao có mấy tên ma mới, đông nghẹt người!
Sei vươn tay, lôi Husky con từ trong lòng Richie ra, như hoàn toàn không thấy không khí căng thẳng và nóng bỏng phía bên kia nhà ăn, trong mắt tràn đầy ý tứ "Quá phiền toái". Hắn thò tay nghịch cái tai cún mềm mềm của Nguyễn Hướng Viễn, cười cười, nói tiếp:
– Mày cũng biết đấy, sau khi phạm nhân mới tới khi nghe mấy tên cảnh ngục lắm chuyện nói về quy định đổi nhà tù, mấy tháng đầu lúc nào chúng nó cũng tràn đầy sức sống mà.
– Gâu?
Quy định? Quy định gì đấy? Giải thích cho tôi với nào anh giai!
Nguyễn Hướng Viễn thè lưỡi, cực kì ngoan ngoan ghé vào lồng ngực Richie mà tiếp nhận sự vuốt ve của Sei. Richie tránh né không được, thần tình bất đắc dĩ lôi chó con trong ngực mình ra nhét vào lòng Sei, vừa nhét vừa nói:
– Cho mày mượn ôm một chút, sau đó mày bảo chúng nó câm mồm đi.
Nguyễn Hướng Viễn: "..."
Chủ nhân mình cứ thế bán mình đi.
Sei:
– Tao mặc kệ.
Nguyễn Hướng Viễn: "..."
Sau đó bên mua cứ thế cực kì dứt khoát cự tuyệt.
... Thế này thì đời chó thật là quá thất bại, quá không có tôn nghiêm rồi còn gì? Nhóc con, nhìn cho kĩ, chó con anh tuấn lại thơm tho như đại gia đây là thế gian khó tìm đấy nhé, mi thật sự nên ôm một lúc rồi sau đó ngoan ngoãn đi thỏa mãn nguyện vọng của chủ nhân biến thái nhà ta có được không?
– Làm "Vương" như mày đúng là nhàn quá mà.
Richie lại một lần nữa ngồi xuống bên bàn của mình.
– Ôi ôi ôi, làm như mày biết quản giáo người khu mình lắm ấy!
Nguyễn Hướng Viễn khiếp sợ rụt lưỡi, sau đó dùng ánh mắt khiếp sợ hơn nữa, điên cuồng đánh giá người đàn ông trẻ tuổi đang ngáp kia.
Khoan đã, người này cũng là "Vương"?
Richie cũng là "Vương"... Nói cách khác, Tuyệt Sí quán tổng cộng có bốn khu, mỗi khu đều có một Vương?
Lúc này ở phía sau họ, trong hỗn loạn, một người đàn ông to như trâu đã dễ dàng đập mặt phạm nhân đối diện vào bàn ăn, sau đó túm lấy tóc người đó, hung hăng nện rầm rầm xuống, tiếng động to đến mức sắp tạo ra cả tiếng vang trong phòng ăn.
Rất nhanh, trên mặt bàn đã lưu lại một bãi máu đỏ thẫm.
Mà cách đám phạm nhân đó không xa, Nguyễn Hướng Viễn thấy Shad cùng một người khác cũng mặc đồ ngục cảnh, tuổi còn khá trẻ, họ tựa vào tường nhìn ra xa. Shad thậm chí còn thảnh thơi ăn khoai tây chiên, cả hai gã cảnh ngục đều có vẻ không muốn tới ngăn cản hành vi ẩu đả trước mặt mình, thậm chí Shad chỉ lật lại một cái bàn đã bị phạm nhân đạp đổ rồi lại từ từ nhét khoai tây vào miệng, sau đó nhíu mày mà thôi.
Chó con tỏ vẻ "được chứng kiến cái ngục giam quái thai này làm tôi sợ đến muốn tè ra quần".
Trong chớp mắt, người bị túm tóc đập vào bàn đã hoàn toàn hôn mê, mà tên còn lại đã chìm trong trạng thái hưng phấn, hiển nhiên sẽ không cứ thế mà bỏ qua. Trong tiếng hoan hô và huýt sáo ồn ào của mọi người, hắn cười lớn, cầm lên cái dĩa ăn bằng gỗ bị rơi khi nãy, nhắm vào con ngươi của kẻ xui xẻo đã hôn mê kia...
Đây là cái việc quái gì thế?! Trường quay của Game of Death(1) hả?!
Cổ Nguyễn Hướng Viễn cứng còng, còn chưa kịp quyết định được mình có nên nhắm mắt hay không thì ngay lúc này, hai vị cảnh ngục đang nói chuyện phiếm rốt cục đã nói xong, người bên cạnh Shad vứt đồ ăn vặt trong tay đi, vô cùng lớn lối vừa đi vừa dẹp đường từ đám người, còn lớn tiếng la hét:
– Tránh ra tránh ra! Con mẹ nó chứ, vừa phải thôi! Không hiểu cái gì là đạt được mục đích thì dừng tay hả?
Cảnh ngục mặt đại chúng Shad mang vẻ mặt hóng hớt, vui vẻ điên cuồng chạy theo sau tên cảnh ngục kia.
Richie chống cằm cười cười, đôi mắt lam không hề chớp mà đảo qua đám người rồi đánh giá:
– Cái tên cảnh ngục bên khu mày đúng là kiêu ngạo nhỉ, trong trường hợp tao ở đây, Shad cũng không dám nói lời thô tục đâu.
– Ờ.
Sei không ngẩng đầu, lấy pudding chưa được động qua miếng nào từ đĩa của Richie nhét vào miệng:
– Thiếu Giai có chút bản lĩnh nên cũng khá kiêu ngạo, hơn nữa vì tao còn có nhiều chuyện nhờ hắn, cho nên phải nhịn thôi.
Richie vỗ vỗ vai Sei:
– Người kia bên mày... Tên ma mới ấy, tao để ý nó lâu rồi, một tuần mà đổi từ tầng một lên tầng chín, trong hai ngày liên tục hạ hai người, bây giờ đã lại sắp đổi phòng rồi.
Sei chẳng quan tâm, ừm một tiếng.
– Cẩn thận đổi luôn lên tầng của mày đó.
Richie vô cùng xấu xa bổ sung.
Sei ngẩng mặt lên, nhai miếng pudding cực nhanh, sau khi bày ra vẻ mặt khó chịu, lúng búng nói:
– Còn lâu.
Nguyễn Hướng Viễn nhìn quai hàm không ngừng hoạt động của hắn mà ngẩn người.
Hiện tại, nghi vấn trước khi tới phòng ăn của cậu đã được giải đáp, đúng là các phạm nhận có quy củ về việc đổi phòng giam, mà điều kiện để đổi lại chính là không cần phân biệt thời gian, trường hợp mà lập tức sống mái với nhau?
Chó con ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân thần logic của mình.
Nói cách khác, tên biến thái này chính là "Quán quân ẩu đả" của cả khu nhà giam?
Ừ, cho thêm cái thán từ "Hóa ra" nữa.