Người bên ngoài Thanh Phong điện đã sớm bị đuổi đi, lúc này cửa điện từ từ mở ra, lộ ra cái đầu nhỏ xù xì của Đường Nhược Nhược.

Đi ra sốt ruột một chút, nàng liền tùy tiện mặc một bộ y phục, nhưng không biết mặc nó, cho nên cũng không phát hiện mình ăn mặc lộn xộn, giống như là bị người ta làm hỏng rồi, trông như một kẻ hèn mọn vừa mới bị đạp.

Ánh trăng như lụa, bên ngoài Thanh Phong điện trống rỗng hiu quạnh, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng chim hót sắc bén, càng lấp đầy vài phần cảm giác quỷ dị.

Đường Nhược Nhược đi vòng quanh nửa ngày mới phát hiện ra là không phát hiện ra rừng đào nào, hơn nữa nàng căn bản cũng không biết rốt cuộc bây giờ đã đến giờ nào rồi.

Cửa lớn trong viện đóng chặt, nàng đi về phía đông, nghĩ là có thể trèo tường để ra ngoài hay không.

“Bức tường này cao quá!” Đường Nhược Nhược ngẩng đầu, lẩm bẩm.

Nàng thấy mình kiễng chân giơ tay lên mà vẫn còn thiếu khoảng cách rất xa, cuối cùng nàng đánh chú ý vào cái cây bên cạnh.



Gió đêm xào xạc, chỉ thấy bên cạnh tường cung có cành cây màu nâu sẫm cường tráng thò ra ngoài, đuôi rễ lảo đảo đang run rẩy nghiêng nghiêng.

Nương theo thanh âm “leng keng leng keng” của chuông bạc, chiếc váy dài màu đỏ thẫm tản ra giữa cành lá sẫm màu, trong lúc nhất thời lại có một vẻ đẹp mê người.

Còn Đường Nhược Nhược lúc này đang ôm cành cây trong ngực thăm dò vươn chân ra, cẩn thận ôm lấy đầu tường chỉ thiếu một nửa điểm, ánh mắt chăm chú.

Cảm giác bay lên trời khiến nàng căng thẳng nuốt nước bột, nàng hết sức tập trung nghĩ đến việc bò ra khỏi tường, hoàn toàn xem nhẹ chiếc chuông trên chân mình là một sự tồn tại khiến người ta chú ý cỡ nào.

Phí rất nhiều sức lực, cuối cùng rốt cục giẫm lên tường cung một cách vững chắc, nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.

Lúc đó Đường Nhược Nhược ngồi trên tường cung, trong bóng đêm trong vắt, nàng cũng thấy rõ các ngôi nhà trong hoàng cung này, cung điện nguy nga không mất đi phong thái của hoàng gia, còn rất phù hợp với phong cách của loại người như Lục Kinh Trần.

Chỉ là, hoàng cung như vậy sẽ có rừng đào sao?

Đường Nhược Nhược híp mắt lại, cuối cùng cũng phát hiện ra một khu rừng rậm rạp bên tay trái mình, thấy nó không giống lắm, nhưng chung quy vẫn gọi là “rừng”.

Nàng đang muốn đi qua thì mới phát giác, mình không có công cụ để đi xuống.

Loay hoay nửa ngày, cuối cùng Đường Nhược Nhược chọn túm lấy tường cung trượt xuống, tuy có hơi hao tổn sức lực, nhưng tốt hơn là ngã lăn ra chết, cuối cùng tay không chống đỡ được mà ngã xuống một đống lá rụng.

Nàng thực sự tức giận đến chết!

Có mật báo gì mà không thể trực tiếp viết trên giấy sao, nhất định phải tới đây, nếu mỗi lần đều như vậy thì không phải nàng mệt chết à.

“Sư muội, sao muội không dùng khinh công mà lại trèo tường tới đây?”

Đường Nhược Nhược bị hoảng sợ, gần như nghiến răn nghiến lợi đi qua, chỉ thấy trước mắt nàng không biết từ lúc nào xuất hiện một nam nhân mặc dạ hành y, giọng nói u ám.

“Ngươi, ngươi tới đây khi nào vậy, sao không kêu lên một tiếng?”

Chẳng lẽ hắn không biết, hơn nửa đêm mà đột nhiên xuất hiện như vậy, thật sự rất dọa người sao!

“Ta đến đây lâu rồi, chỉ là hoàng cung đề phòng nghiêm ngặt, ta không dám hành động thiếu suy nghĩ!”

Cũng chính vì hắn đến nơi này sớm, nếu không thì đã bỏ qua hành vi tung hứng ba chấm của “sư muội” hắn.

Đường Nhược Nhược vừa nghe câu này xong thì không vui: “Đây không phải là ta sợ khiến người ta chú ý sao, hơn nữa ngươi đến sớm như vậy, cũng không biết đi đón ta một chút à?”

Cố Lăng: “……” Không phải phương pháp này sẽ càng khiến người ta chú ý sao!

Hắn không quên mục đích của mình, giọng nói nghiêm túc một chút: “Ta phụng lệnh của Man Hoàng đế đến thông báo cho ngươi biết, lỡ như không thể thuận theo ý của Lục Kinh Trần, hiện giờ thân phận của ngươi là quận chúa, phong thái phải ngạo mạn một chút, nếu không sẽ khiến người khác hoài nghi.”

Đường Nhược Nhược vội vàng gật đầu: “Ừm, chuyện này thì dễ.” Khiêu khích Lục Kinh Trần là cái nghề của nàng, “Vậy, còn có chuyện gì khác không?”

Cố Lăng dừng một chút, hình như có chút không muốn nói, “Man Hoàng còn dặn dò, nếu Lục Kinh Trần kia động tình với ngươi, thì…”

Nhìn thấy tư thế nhăn nhó của hắn, Đường Nhược Nhược đại khái cũng hiểu ý của hắn, bây giờ nàng chỉ là một quân cờ, chuyện gì cũng không thể dựa vào sự lựa chọn của mình.

Nàng gật đầu, “Ờ, ta biết.” Đồng ý trước rồi nói sau, bọn họ lại không biết chuyện phía sau xảy ra như thế nào đâu.

Đường Nhược Nhược không quá để ý, nhưng đại huynh đệ trước mắt nàng hình như kích động hơn nàng, trực tiếp nắm lấy bả vai nàng.

“Sư muội ngươi yên tâm, cho dù ngươi…, ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi, đợi sau khi mọi việc đã xử lý xong thì ta liền xin chỉ thị của Man Hoàng đế, cho ngươi gả cho ta!”

Mặc dù vị đại huynh đệ này lời nói tha thiết, tình ý nồng nàn, nhưng Đường Nhược Nhược vẫn có chút tức giận: Hắn không ghét bỏ nàng nhưng cũng phải xem nàng có muốn hay không chứ!

Nàng thoát khỏi bàn tay của Cố Lăng, nhìn nhìn hắn, “Nếu không có chuyện gì thì ta sẽ trở về trước!” Hơn nửa đêm chạy ra ngoài mà nói với nàng những lời này, thật sự là lãng phí thời gian mà!

Cố Lăng dường như nhận ra nàng kháng cự, thẳng thừng rút tay lại, “Còn có một chuyện quan trọng nhất, tuy rằng ngươi tới ám sát Lục Kinh Trần, nhưng nếu không nắm chắc thì tuyệt đối không thể ra tay tùy tiện.”

Nếu có sơ suất, không chỉ tính mạng của nàng không giữ được, sợ là Lục Kinh Trần sẽ trở mặt với Nam Man quốc, không chừng sẽ dẫn đến chiến loạn không ngừng.

Lời nói của Cố Lăng thực sự truyền cảm, khiến Đường Nhược Nhược nghĩ tới chuyện vừa rồi ở trong tẩm điện, may mắn nàng không làm gì với Lục Kinh Trần, nếu không thì nàng chết như thế nào cũng không biết.

Nàng vội vàng gật gật đầu, có chút sốt ruột, “Ta nhớ kỹ rồi, không có chuyện gì thì ta phải nhanh chóng trở về.” Đợi lát nữa mà bị phát hiện thì sẽ không ổn.

Cố Lăng gật gật đầu, đang chuẩn bị rời đi, lại bị một đôi bàn tay nhỏ bé kéo lại, chỉ thấy sư muội của hắn vẻ mặt nịnh nọt nhìn hắn, “Sư huynh, có thể dùng khinh công của ngươi giúp ta một đoạn đường hay không?”

Cố Lăng: “…”



Bên trong Thanh Phong điện, nam nhân một thân nghiêm túc lạnh lùng đang đứng trước cửa sổ, “Như thế nào?”

Người ẩn náu trong bóng tối giọng điệu cung kính: “Hồi chủ tử, quận chúa nàng gặp mật thám Nam Man quốc, vẫn chưa nghe rõ hai người nói cái gì.”

Lục Kinh Trần cười nhạo, bàn tay hiện lên rõ khớp xương còn áo ngoài bị gió thổi loạn, đáy mắt tối tăm, “À, làm sao nàng đi qua được?”

Người nọ dường như dừng lại rất lâu, “Là, là trèo qua cây.” Lại nói tiếp cũng có chút kỳ quái, “Thuộc hạ cho rằng, vị quận chúa này hình như không biết võ công!”

Nhưng ám vệ điều tra rõ ràng chi tiết của vị quận chúa giả mạo này, nàng rõ ràng sinh ra đã là ám vệ, làm sao có thể không biết chút võ công nào chứ.

Lục Kinh Trần cười nhẹ, trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy cuối cùng cũng có chút ý cười. Hắn đương nhiên biết nếu không biết võ công thì thứ mà tiểu cô nương yếu ớt mềm mại kia giỏi nhất chính là khiêu vũ.

Hắn trầm ngâm suy nghĩ, phân phó, “Để cho ám vệ ngày thường nhìn nàng nhiều hơn một chút, bất cứ chuyện gì liên quan đến nàng đều phải báo cáo lại, dù lớn hay nhỏ!”

Ám phong trong bóng tối có chút do dự, hắn có nên nói ra hành động thân mật vừa rồi khi nhìn thấy vị quận chúa và vị thích khách kia hay không.

“Ngươi lui ra trước đi.”

Ám phong cuối cùng cũng không nói, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Đột nhiên, trong phòng chỉ còn lại một mình hắn, trong màn đêm Lục Kinh Trần một bộ màu đen, giống như hòa làm một thể với đêm tối.

Ngoài cửa truyền đến tiếng “leng keng” vụn vặt, chỉ trong chốc lát, trước cửa sổ không còn bóng người, chỉ còn lại ánh trăng lẻ loi rơi trên sàn nhà trơn bóng.

Nằm trên giường bị màn che vây quanh, Lục Kinh Trần nghe được tiếng nói chuyện nhỏ, tuy rằng đã cố ý hạ thấp giọng nói, nhưng hắn vẫn nghe rất rõ ràng.

“Cám ơn nha, ngươi mau trở về đi!” Đường Nhược Nhược vừa rồi bay trên trời, tinh thần vẫn còn chút hưng phấn.

Cố Lăng nhìn quanh bốn phía, đè bả vai nàng lại: “Sư muội, bây giờ ngươi đã mất nội lực, vẫn là không nên quá phô trương.”

Hắn nhìn lướt qua chiếc chuông trên mắt cá chân nàng, thấp giọng nhắc nhở, “Nếu không có chuyện gì thì đừng đeo cái chuông này của ngươi nữa!” Thật sự là quá dọa người.

Đường Nhược Nhược gật đầu như gà mổ thóc, bây giờ nàng rất sùng bái vị “sư huynh” võ công cao cường này: “Được rồi, được rồi, ta biết rồi.”

Cố Lăng không dám ở lại lâu. Đường Nhược Nhược không hề phát hiện ra người đã biến mất. Nàng che mặt, giậm chân: “Trời má, thật sự là quá lợi hại!”

Lại nói người trong lòng của nguyên chủ vốn là vị sư huynh quan tâm nàng, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, dịu dàng săn sóc si tâm không thay đổi, võ công lại tốt, chờ nàng hoàn thành nhiệm vụ, cũng là một người tốt có thể phó thác cả đời nha!



Đường Nhược Nhược bình tĩnh lại rồi từ từ chạy về phòng, từ trái sang phải nhìn ra bên trong đại sảnh, nhưng tiếc là trong căn phòng tối đen như mực không thấy gì, chỉ có cửa sổ bên ngoài đang mở toang.

Sao nàng không nhớ rằng cửa sổ đang mở?

Nhưng hiện tại nàng cũng không có rảnh mà đi quan tâm mấy thứ này, thầm nghĩ nhanh chóng trở về giường, nếu không đợi đến khi Lục Kinh Trần tỉnh lại là xong đời luôn.

Nàng cởi giày thêu trên chân, đôi chân ngọc trắng nõn mềm mại dưới bóng đêm trong trẻo, giống như mỹ ngọc sáng bóng lung linh, khiến người ta xúc động, mà đôi mắt đen ẩn giấu trong bóng tối ấy đang gắt gao quấn chặt lấy nó.

Trong căn phòng trống rỗng là tiếng chuông giòn giã. Đường Nhược Nhược hơi chột dạ, nàng cởi giày ra vốn định cử động nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng cái chuông này…

Không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể di chuyển chậm rãi, bóng dáng trong đêm tối giống như một người què quặt.

Cũng may cuối cùng cũng trở lại giường, màn che kín giường từ từ kéo lên, vẻ mặt tươi cười của Đường Nhược Nhược khi đối diện với đôi mắt đen nhánh của nam nhân, ngay lập tức cứng đờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play