Sơn trang ở ngoại ô mùa hè.

Trong sơn trang tránh nóng tràn ngập cây xanh, sự tiêu điều trong mùa thu rất ít, thay vào đó là vẫn còn rất nhiều cây xanh tươi tốt như trước, rất đẹp mắt.

Mặc dù cơ sở vật chất phòng ốc ở nơi này không tính là đẹp đẽ quý giá, nhưng là chúng được làm rất tinh xảo, mà nơi này bắt đầu có vết chân của một vị quái nhân đến đây vào một tháng trước.

Tư Đồ Lan cùng sư huynh của nàng đều là người ẩn cư trên núi này, bởi vì biết chút y thuật, cho nên người lên núi tìm bọn họ chữa bệnh, cầu y cũng là đếm không xuể.

Một tháng trước, một vị nam tử diện mạo tuấn tú dẫn theo một vị thiếu nữ hôn mê tới tìm thầy thuốc, Tư Đồ Lan chỉ đối xử với hắn như một người bình thường, sau khi chữa trị tốt thì sẽ rời đi.

Ai ngờ không tới nửa tháng, người này thực sự bỏ ra một số tiền lớn để xây dựng một sơn trang tránh nóng cách nhà thuốc của các nàng mấy dặm đường, hơn nữa còn là một việc lớn, thế mà tất cả đều đã hoàn thành.

Điều khiến Tư Đồ Lan khó có thể chấp nhận chính là, người này dám yêu cầu nàng mỗi ngày phải leo mấy dặm đường núi đến cửa chẩn bệnh cho vị thiếu nữ kia, tuy nàng tức giận nhưng bất đắc dĩ ngoại hình của nam tử này thực sự rất đẹp trai, hơn nữa sư huynh của mình đã thu bạc, nàng không thể không đi.

Nhưng không nghĩ tới đã một tháng rồi, thiếu nữ trên giường chưa tỉnh lại, rõ ràng trong cơ thể của nàng đã không còn bất kỳ dư độc nào, chẳng qua là vẫn không tỉnh lại.

Bởi vì trước đó thiếu nữ bị một ít nội thương, lúc hôn mê bất tỉnh, nàng vẫn có thể tìm cớ giải thích, nhưng hôm nay đừng nói đến nội thương, sợ là chọc thủng một lỗ thì cũng sẽ không bị gì cả, thế mà người này còn chưa tỉnh lại.

Tư Đồ Lan thở dài, thu ngân châm trong tay lại rồi bỏ vào trong rương thuốc, sau đó định buông màn bên giường xuống, nhưng trong lúc cử động, nàng dường như phát hiện có chỗ nào đó không thích hợp.

Khi nàng giương mắt nhìn lại, thiếu nữ đã hôn mê trên giường một tháng kia đang mở mắt ra!





Lúc Đường Nhược Nhược tỉnh lại có chút mơ màng, trong đầu nàng dường như vẫn còn một giấc mơ vang vọng trước mắt. Lúc này y phục của Tư Đồ Lan trước mắt khiến nàng cảm thấy, có lẽ nàng vẫn còn đang nằm mơ.

Hai người đều là mắt to trừng mắt nhỏ, vẫn là Tư Đồ Lan mở miệng trước, “Ngươi tỉnh rồi sao?”

Đường Nhược Nhược không nói gì, nàng muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể hơi mềm nhũn, còn Tư Đồ Lan bên cạnh đang chuẩn bị đỡ nàng thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra từ ngoài.

“Chuyện gì xảy ra, sao lại như vậy…”

Nam nhân ngoài cửa đẩy cửa đi vào, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trên giường, hắn dừng bước, còn Đường Nhược Nhược vẫn đang nằm, nhìn thấy gương mặt của nam nhân xuyên qua khe hở.

Đôi mắt ngấn nước giật mình.

Tư Đồ Lan cũng thấy hai người hình như có chuyện gì đó nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi rời đi, chừa lại không gian vừa đủ.

Mà Đường Nhược Nhược không có vật che chắn trước mặt rốt cuộc cũng thấy rõ nam nhân trước mắt, hắn mặc y phục màu tím khí chất tuấn tú, quý phái tao nhã, giống như công tử nhẹ nhàng bước ra từ trong tranh.

“Ngươi là ai?”

“Nàng tỉnh rồi?”

Hai người gần như đồng thời mở miệng, nhưng nam nhân ở cửa dường như có cảm xúc khác. Đường Nhược Nhược vẫn muốn ngồi dậy, cánh tay chống đỡ sắp dựa vào giường gỗ thì đột nhiên mất sức, ngã vào vòng tay ấm áp.

“Nàng vừa mới tỉnh lại, sao không nằm đi?” Đỉnh đầu là giọng nói dịu dàng của nam nhân, khàn khàn mà lại lạnh lùng, lại hết sức có từ tính.

Đường Nhược Nhược được hắn đỡ thắt lưng, tay kia của nam nhân đặt lên cánh tay của nàng, bàn tay trắng nõn thấy rõ xương khớp, đẹp như chủ nhân của nó.

Trong lòng nàng hơi rối loạn, bởi vì hình như nàng đã quên rất nhiều chuyện, hơn nữa những chuyện kia hình như rất quan trọng đối với nàng, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra.

Nàng lui ra một chút, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn khoác lên ngoại bào màu tím của nam nhân, bắt gặp đôi mắt tối tăm của nam nhân.

“Ngươi là ai? Ngươi biết ta sao?” Thiếu nữ hỏi thật cẩn thận, giọng nói nhẹ nhàng đến khó tin, nghe kĩ một chút thì còn có sự hoảng sợ trong đó.

Lục Kinh Trần đoán nàng nhất định là đang cực kỳ sợ hãi, hắn nhẹ giọng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của tiểu cô nương, nhẹ giọng dỗ dành, “Nhược Nhược, ta là phu quân của nàng, nàng bị bệnh, đã quên rất nhiều chuyện.”

Thật ra nếu hắn nói chuyện gì khác thì Đường Nhược Nhược sẽ không tin, nhưng nam nhân trước mắt lại gọi tên nàng, nàng có chút chần chờ.

“Ngươi biết ta tên là Đường Nhược Nhược?” Thiếu nữ nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi hắn, đôi mắt ngấn nước nhìn thẳng vào đôi mắt của nam nhân, dường như là muốn tìm hiểu thêm điều gì đó.

Lục Kinh Trần mềm lòng, sờ sờ cái mũi nhỏ nhắn của tiểu cô nương, “Ta đương nhiên biết nàng tên là Nhược Nhược, ta còn biết, Nhược Nhược của ta múa đẹp nhất.”

Đường Nhược Nhược thật sự tin tưởng, nhưng nàng lại có rất nhiều nghi ngờ, nhưng đáy lòng nàng hơi bài xích hành động quá thân mật của nam nhân, nhưng khi không thấy hắn, nàng lại có chút sợ hãi.

Nàng không biết ai hết, chỉ biết một mình hắn, mà nam nhân này khắc kỷ phục lễ[1], dịu dàng săn sóc quan tâm chu đáo, hắn dường như biết sự phản kháng của nàng nên không làm hành động quá thân mật nữa.

[1] Khắc kỷ phục lễ: Câu này có nghĩa là quên bản thân, quay về với lễ nghĩa, hàm ý từ bỏ tư lợi, đi theo nhân nghĩa.

Mà khi nam nhân đột nhiên có chút “lãnh đạm” đối với nàng, khiến nàng bắt đầu hoài nghi về việc hắn nói bọn họ là “phu thê”.

Chẳng phải các cặp phu thê nên ngủ chung giường sao? Phu thê không nên thường xuyên ở bên nhau sao, nhưng hình như nàng nhìn thấy hắn mỗi ngày, càng ngày càng ít.

Đường Nhược Nhược có chút hoài nghi cuộc đời.





Bởi vì địa hình đặc thù nên sơn trang tránh nắng đặc biệt thích hợp nuôi người, cũng là lựa chọn tốt nhất để điều trị thân thể.

Mấy ngày nay, Đường Nhược Nhược có chút uất ức tìm đến người bạn duy nhất trên núi là Tư Đồ Lan, hai người cũng thương lượng rằng lên núi ngâm suối nước nóng.

Nước suối nóng trong suốt thấy đáy, có rất nhiều cánh hoa bay theo gió rơi xuống, không nóng không lạnh vừa đủ, mà chỗ như thế này thì có rất nhiều người muốn có được.

Chỉ là nơi hẻo lánh rất ít người biết, mà trong số rất ít người biết, Tư Đồ Lan chưa từng đến đây, bởi vì mỗi lần đi đều chỉ có một mình nàng ta, nên nàng ta cũng lười đến.

Nhưng bây giờ có Đường Nhược Nhược làm bạn, nàng ta thật sự rất vui vẻ, cho dù bị sư huynh của mình cảnh cáo nhiều lần, không được đến tìm Đường Nhược Nhược, nhưng “tình tỷ muội” thâm hậu khiến nàng ta làm sao có thể dễ dàng từ bỏ người bạn chơi này được.

Cho nên sau bữa trưa, nàng ta liền hẹn Đường Nhược Nhược cùng nhau đi đến ngọn núi phía sau.

Nước chảy róc rách, còn có chút hơi nóng nhàn nhạt, vì đây là nơi nước chảy, cho nên khi dòng nước chảy liên tục, xung quanh đều có âm thanh nước chảy.

Hai tiểu cô nương cứ thế nói chuyện phiếm ở trong nước, thỉnh thoảng vỗ cánh hoa trên mặt nước, chơi đùa vô cùng vui vẻ.

Chơi có chút mệt mỏi, lúc này mới ngừng lại, mà bây giờ hai người đều đã ướt sũng, nhưng Tư Đồ Lan thật sự nhận ra, Đường Nhược Nhược không đẹp như bình thường, “Chậc chậc, sao có thể trưởng thành thành người như ngươi chứ!”

Thật sự là ông trời bất công mà, vì sao người ta xinh đẹp như vậy, mà mình lại là…

Đường Nhược Nhược chớp chớp đôi mắt nhỏ có chút vô tội, “Làm sao vậy?”, nghĩ đến chuyện hai ngày nay, nàng hạ giọng xuống, nghiêm túc hỏi: “Lan Lan, ngươi nói xem có phải ta trông rất khó coi không!”

Tư Đồ Lan bị nàng hỏi câu này mà tức giận đến sắp hộc máu, giả vờ tức giận chọc chọc đầu toàn hạt dưa của Đường Nhược Nhược, “Ngươi có thể đừng chọc ta không, ngươi như vậy mà gọi là khó coi sao, ta nhiều tuổi như vậy mà ta còn có thể thấy người khác sao!”

Đường Nhược Nhược thở dài một hơi, giọng nói có chút đáng thương: “Nhưng nếu không phải ta xấu xí, sao Lục Kinh Trần lại không đến thăm ta chứ?”

Hay là hắn thích dáng vẻ lúc nàng nhắm mắt hôn mê? Không phải bảo là canh giữ nàng một tháng sao, sao lúc nàng tỉnh lại thì không muốn gặp nàng nữa.

Tư Đồ Lan vừa nghe xong, vui vẻ ha hả, “Ngươi nói nam nhân nhà ngươi không nhìn ngươi! Ta nói cho ngươi biết ánh mắt của hắn khi nhìn ngươi chỉ hận không thể nuốt sống ngươi thôi.”

Vành tai của Đường Nhược Nhược đỏ lên, cực lực phủ nhận: “Không đâu, hắn… Hắn đã…” Nàng nghiêm túc bật ngón tay, “Năm ngày, hắn đã năm ngày không đi tìm ta, hơn nữa chúng ta, chúng ta còn chia phòng ngủ…”

Mấy chữ phía sau nàng nói cực kỳ nhỏ, thế nhưng Tư Đồ Lan vẫn nghe được, vô cùng rõ, “Ngươi nói tên quái nhân kia không ở cùng phòng với ngươi, chẳng lẽ các ngươi còn chưa có…”

Đường Nhược Nhược vội vàng che miệng nàng ta lại không cho nàng ta nói: “Được rồi, được rồi, không được nói nữa, chúng ta nên về sớm một chút đi.”

Tư Đồ Lan vẫn còn hàng loạt dấu chấm hỏi, nhưng lại bất đắc dĩ trước sự tuyệt tình của Đường Nhược Nhược, để lại cho nàng ta một bóng lưng tuyệt đẹp, trong lòng có chút tiếc nuối.

Chỉ là nàng ta không ngờ rằng các nàng lẻn ra ngoài trong một canh giờ, trên núi sớm đã hỗn loạn rồi.





Khi Đường Nhược Nhược từ từ quay về sơn trang, trên gương mặt nhỏ bé vẫn tràn đầy nụ cười ấm áp, chỉ là sau khi vào sơn trang, nhìn thấy nam nhân dáng người cao lớn ở cửa, nụ cười trên mặt đông cứng lại.

Còn Tư Đồ Lan đi theo phía sau cảm thấy bốn phía đều âm u, rất khủng bố, chần chờ không dám tiến lên.

Đường Nhược Nhược nhìn nam nhân cách đó không xa, mím môi như có chút mất hứng, nhưng nam nhân không hề phát hiện ra, ánh mắt nhìn nàng hết sức dịu dàng.

Đột nhiên, nam nhân mở rộng vòng tay ra, giọng nói nhẹ nhàng kỳ cục, “Nhược Nhược, lại đây.”

Giọng nói của nam nhân trầm thấp mà lại mê hoặc lòng người, Đường Nhược Nhược hơi thất thần, nhưng trong lúc lơ là đã đi tới trước mặt nam nhân, nàng dừng bước không tiến lên, nhưng lại bị nam nhân kéo vào lòng.

Cái ôm của Lục Kinh Trần lạnh lẽo, nhưng dường như lại ấm áp. Đường Nhược Nhược nhận thấy cảm xúc của hắn dường như có gì đó không ổn, nhưng lại bị nam nhân siết chặt eo, làm thế nào cũng không nhúc nhích được.

“Lục Kinh Trần, ngươi bị làm sao vậy?”

Lục Kinh Trần rũ mắt xuống, chóp mũi tràn ngập hương thơm thanh tú trên người thiếu nữ, hắn nhẹ nhàng trả lời, “Nhược Nhược, lần sau đi ra ngoài nhất định phải nói trước cho ta biết, được không?”

Giọng nói của nam nhân hết sức nhẹ nhàng, nhưng trong đôi mắt hắn nhất thời dấy lên sát khí nồng nồng đậm, tựa như muốn xuyên thấu qua Tư Đồ Lan đứng đằng xa.

Tư Đồ Lan nuốt nước bọt, thật sự cảm thấy nam nhân như vậy quá khủng bố, mà thiếu nữ trong ngực lại không biết nam nhân che dấu quá sâu này.

Nàng ta đột nhiên hối hận vì phương pháp hôm nay nàng ta dạy cho Đường Nhược Nhược, phương pháp của nàng ta chỉ là để Đường Nhược Nhược chủ động đưa mình vào hang sói, cũng không biết có còn sót lại gì không.

“Nhược… Nhược Nhược, ta trở về trước nha, lần sau ta sẽ lại tìm ngươi.” Nói xong liền nhanh như chớp không còn bóng người, Đường Nhược Nhược đáng thương ngay cả đầu cũng không thể quay đầu lại, cứ thế bị người ôm chặt.



Sơn trang tránh nóng không có người, cho nên Đường Nhược Nhược ít nhiều có chút nhàm chán, nhưng nàng đột nhiên nhớ tới cách mà Tư Đồ Lan dạy nàng.

Tuy hôm nay Lục Kinh Trần đối với nàng tốt hơn trước một chút, nhưng điều này cũng không thay đổi được chuyện lúc trước hắn lạnh nhạt với nàng.

Vì vậy, trước khi ăn tối, Đường Nhược Nhược lẻn vào bếp, lấy ra vài vò rượu trong phòng bếp. Nhưng sức của nàng nhỏ, cũng chưa từng uống rượu, nàng liền nhặt được một vò rượu nhỏ nhất, ôm lén lút chạy ra ngoài.

Sơn trang mùa hè dưới bóng đêm, căn bản không thấy được người nào, nhưng nàng vẫn tìm được một nơi khá bí mật, ngồi xổm ở đó nhìn chằm chằm vào vò rượu.

Thật ra nàng vẫn hơi do dự, bởi vì lúc này hình như nàng lại đột nhiên không rõ tình cảm của mình đối với Lục Kinh Trần, là cảm động sao? Hay là thích.

Mấy ngày nay, nam nhân chăm sóc nàng tỉ mỉ bằng mọi cách khi trí nhớ của nàng hỗn loạn, nếu nói bọn họ là phu thê, hình như cũng rất giống, mà có lẽ mình cũng hơi thích thích hắn.

Chỉ là, vì sao lại đột nhiên không để ý tới nàng?

Đường Nhược Nhược thở dài một hơi, nhận thấy mình lại quay về điểm ban đầu của vấn đề, cho nên vẫn quyết định đi hỏi một tí là được.



Đã đến giờ ăn tối, trong sơn trang tránh nóng không tìm được bóng dáng của vị tiểu phu nhân, những người đó lo lắng đề phòng cũng không dám đi bẩm báo, ngược lại chỉ trong chốc lát sau, vị tiểu phu nhân của bọn họ không biết từ đâu xuất hiện.

Mọi người nhịn không được lén đánh giá nàng, trong sơn trang đèn đuốc sáng trưng, thiếu nữ mặc một bộ y phục màu hồng nhạt duyên dáng, nốt ruồi lệ là nét chấm phá, làm tăng thêm vài phần xinh đẹp.

Nhưng hôm nay bước chân của vị tiểu phu nhân này dường như có chút không ổn, lảo đảo xông vào trong phòng, tuy nhiên các nàng không dám liếc mắt một cái, bởi vì vị trong phòng kia giống như là một vị Diêm La sống, căn bản không ai dám trêu chọc.

Lúc Lục Kinh Trần ngồi chờ ở trước bàn ăn, sắc mặt có chút lạnh nhạt, nhưng bàn tay giấu dưới bàn đang vân vê từng viên Phật châu, không ngừng xoay chuyển.

Hắn chưa gặp tiểu cô nương của hắn chưa đầy một nén nhang, tâm của hắn lại bắt đầu rối loạn.

Tiếng phật châu lăn qua bắt đầu tăng tốc, trong căn phòng trống trải này ngay lập tức phóng to ra, đáy mắt của Lục Kinh Trần cũng càng ngày càng đỏ.

Hắn không ngừng tự nói với mình, không thể bại lộ bản tính khát máu giết người của mình nữa, Nhược Nhược của hắn sẽ sợ rồi sẽ chạy trốn, không thể được.

“Lục……..Lục Kinh Trần!”

Một giọng nói ngọt ngào mềm mại vang lên phía sau, động tác trong tay của Lục Kinh Trần chợt dừng lại, hắn có chút chột dạ, nhắm mắt định bình tĩnh rồi quay đầu lại.

Phía sau là tiếng bước chân hơi lộn xộn, hắn nhíu nhíu mày, vừa định hỏi thì đã có người chạm vào vai của hắn.

“Lục Kinh Trần! Ngươi… Sao ngươi không nhìn lại ta!”

Giọng nói nhẹ nhàng chứa đựng sự bất bình sâu sắc, còn lời nói thì có chút chậm chạp, khiến Lục Kinh Trần cảm thấy lạnh sống lưng, hắn dứt khoát đứng dậy, lúc quay đầu lại thì tiểu cô nương nồng nặc mùi rượu đã lao vào lồng ngực hắn.

“Ha ha, ta đã bắt được ngươi rồi!”

Lục Kinh Trần nhíu mày, cúi đầu kiểm tra, bờ môi mỏng mím chặt: Quả nhiên, tiểu cô nương đã bí mật đi ra ngoài uống rượu sau lưng hắn.

Hắn đưa tay kéo người vào trong ngực, ngồi xuống, mà thiếu nữ sắc mặt đỏ ửng, đôi mắt mông lung ngoan ngoãn tựa vào ngực hắn, khiến hắn cứng đờ.

Từ khi quen Đường Nhược Nhược tới nay, chưa bao giờ nàng dễ bảo chủ động dựa vào trong ngực hắn như vậy, động tác này khiến hắn được thụ sủng nhược kinh.

Cái cổ tê tê, yết hầu của Lục Kinh Trần lăn lên lăn xuống, hắn dồn hết sức mới kéo tiểu cô nương ra khỏi ngực hắn một chút.

“Nhược Nhược, nàng đang làm gì vậy?”

Giọng của hắn đã khàn khàn một cách khó hiểu, mà có một cơn lạnh lạnh trên cổ vì tiểu cô nương đã rời đi, nhưng chỉ có chính hắn mới biết, sự cuồng nhiệt đang dâng trào từ tận đáy lòng, sắp nhấn chìm hắn.

“Tại sao ngươi… Không đến tìm ta?” Thiếu nữ thấp giọng tố cáo, còn chưa đợi Lục Kinh Trần mở miệng trả lời, hốc mắt đã tụ đầy nước mắt.

Lục Kinh Trần thật sự hoảng hốt, tay chân luống cuống vội vàng kéo người vào trong ngực, “Được rồi, ta sai, là ta sai, Nhược Nhược không khóc, được không?”

Giọng nói ấy thật sự rất dịu dàng như đang dỗ dành đứa nhỏ, mà người say rượu làm sao quan tâm đến mấy thứ này chứ, chóp mũi nhỏ nhắn cọ cọ vào cổ nam nhân, rồi cắn một cái.

Tay của Lục Kinh Trần vẫn cầm Phật châu đang nắm eo của tiểu cô nương, một khắc kia, hắn không phân biệt được ma chướng[2] trong lòng mình là sát khí đầy bụi hay là thiếu nữ trong lòng.

[2] Ma chướng: cách gọi của đạo Phật, chướng ngại do ma quỷ gây ra.

Không biết cắn bao lâu, tiểu cô nương rốt cuộc cũng buông ra, “Về sau, muốn… Muốn đến tìm ta, không thể không gặp ta, được chứ?”

Lục Kinh Trần không dám nhìn nàng, khi nghiêng người đều rất nghiêm túc trả lời, “Được.”

Nhưng trong mắt thiếu nữ, đây dường như chỉ là chuyện có lệ.

Một đôi tay nhỏ nhắn trắng trẻo che lỗ tai hai bên của hắn, dùng sức nhỏ không nhận ra, Lục Kinh Trần vẫn ngoan ngoãn quay đầu.

Bốn mắt nhìn nhau, đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ ướt át, hơi bĩu môi, dụ dỗ người, “Có phải ngươi qua loa cho có lệ không?”

Lục Kinh Trần muốn nghe nhưng không nghe rõ nàng đang nói gì, chỉ có thể nhìn hàm răng nhỏ nhắn trên môi di chuyển lên xuống, có thứ gì đó bật ra khỏi đó, sợi dây căng thẳng của hắn cũng bị chặt đứt.

Trời đất quay cuồng, hai người đã khuất vào màn che dày đặc, màn che tung bay, trên mặt đất vương vãi phật châu lăn khắp nơi.

Lục Kinh Trần dường như cũng hiểu được, chấp niệm của hắn từ đầu đến cuối cũng chính là nữ tử trong ngực hắn mà thôi.

Tham kinh lễ Phật, dường như không còn thú vị với hắn nữa, vậy thì không bằng bảo vệ tốt bảo vật trong lòng hắn.

Gió đêm ảm đạm, lá cây trong sơn trang thổi xào xạc, mà trong gió tản ra tiếng ngâm tinh tế, vang lên trong một đêm không ngừng nghỉ.

____________________________

Tác giả có một cái gì đó để nói:

Hoàn thành rồi, hơi vội xíu, tại do nó là đoản văn mà, vì vậy mọi người nên hiểu ha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play