Hòa lẫn với sự ảm đạm của mùa thu, trong cơn gió lạnh là bốn phía vô cùng yên tĩnh, làm cho người ta cảm thấy nội viện của hoàng cung Vân Đô này gần như hết sức kỳ lạ.

Kiệu liễn bình tĩnh đáp xuống đất. Đường Nhược Nhược lắc lắc cơ thể nhỏ bé, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ướt át. Xuyên qua lớp lớp màn che bằng hạt châu màu đỏ, nàng mờ mờ nhìn thấy bóng người bên ngoài, trái tim nhỏ đập thình thịch không ngừng.

Đường Nhược Nhược chưa bao giờ nghĩ rằng loại tiểu thuyết cẩu huyết mà phim truyền hình không dám chiếu này sẽ rơi xuống đầu nàng, thật trùng hợp lại là trúng ngay cuốn mà mình đang theo đuổi.

Chỉ là nàng, một sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành múa, ăn mặc thành một nữ thích khách giả mạo công chúa hòa thân, có cần phải kích thích như vậy không?

“Toa Á Quận chúa, bệ hạ Vân Đô tới rồi.” Thị nữ La San bên ngoài hương liễn đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.

Đường Nhược Nhược hít sâu một hơi, suy nghĩ một chút về lời thoại của mình, ấp ủ lại cảm xúc.

“Lục, Lục Kinh Trần, hôm nay nếu ngươi không quỳ xuống cầu xin ta, bổn Quận chúa sẽ không đi xuống!”

Bức rèm châu màu đỏ của hương liễn khẽ động, màn che lấp lánh tựa như không che được sự tùy ý phô trương trong giọng nói của thiếu nữ.

Bốn phía đột nhiên im lặng, Đường Nhược Nhược nín thở, thậm chí còn nghe thấy tiếng tim đập loạn của mình.

Một chiếc kiệu khác chậm rãi được người ta nâng tới gần, khoảng cách được kéo gần hơn một chút, xuyên qua tấm màn che nặng nề, Đường Nhược Nhược cảm thấy như có mũi nhọn ở sau lưng mình, cảm thấy sống lưng lạnh lẽo.

Đang đến!

“Không xuống?”

Nam nhân ngồi trên kiệu có thân hình cao lớn, phong thái lười biếng, khi nói chuyện thì âm cuối gợi lên vừa lạnh vừa rét,

“… Vậy thì chém đi.”

Đường Nhược Nhược khóc không ra nước mắt.

Không hổ là nhân vật phản diện trong tiểu thuyết chém đầu cả một gia đình, nhìn xem đây là lời của con người nói sao!

Ngẫm lại hình như là nguyên chủ giằng co rất lâu, được thị nữ La San khuyên hơn nửa ngày mới chịu đi ra.

Nhưng đối mặt với một đám hổ lang bên ngoài, Đường Nhược Nhược cảm thấy nàng sợ không thể đợi được nữa.

“Ven đường tàu xe mệt mỏi, bản Quận chúa rất mệt, không… Không bằng ngày khác nói chuyện vậy.” Giọng nói của nàng run rẩy, còn mang theo một chút âm thanh nhỏ của phụ nữ, ngược lại đem hai chữ “mệt mỏi” bày ra vô cùng sinh động.

Bên ngoài kiệu truyền đến tiếng cười nhạo của nam nhân, Đường Nhược Nhược thăm dò vươn chân ra, lộ ra đôi chân trắng nõn.

Trong lúc nhất thời gió lạnh thổi qua, khiến Đường Nhược Nhược ngay lập tức hoàn hồn, nàng vội vàng thu chân lại.

Phải làm gì, nàng không có giày đó!

Gió thổi qua, mang theo hương thơm ngát xộc lên mũi, bàn chân ngọc nhỏ nhắn tinh xảo đung đưa ra khỏi kiệu, trên cổ chân trắng nõn mảnh khảnh là một sợi dây màu đỏ tươi, bốn phía là chuông bạc, đẹp đến chói mắt.

Kế tiếp là một tiếng hít vào liên tục, cũng là tiếng của mấy cung nô phát ra, người hầu hạ bên cạnh Lục Kinh Trần, phần lớn đều biết nam nhân nóng nảy thì có chút kỳ lạ.

Thì ra là ham thích chân nhỏ nhắn của nữ tử.



“Bệ, bệ hạ! Sao người lại máu mũi thế!” Một đám cung nhân bên cạnh bắt đầu bối rối, chỉ có Lục Kinh Trần, hai tròng mắt âm u nhiễm một tia đỏ tươi.

Lau sạch vết máu ở chóp mũi, ánh mắt của Lục Kinh Trần giống như rắn độc quét qua bàn chân ngọc bên ngoài kiệu, rồi nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn bên trong giống như cảm giác được chuyện gì đó nên đột nhiên thu bàn chân nhỏ nhắn lại.

Các nàng dường như đang nói gì đó, Lục Kinh Trần nheo mắt lại.

La San cúi người, tư thế cung kính: “Toa Á Quận chúa dặn dò, ta khác với nữ tử hoang dã ở Trung Nguyên, ngày thường nếu vui thì để chân trần, mong Vân Đô bệ hạ mang một đôi giày của nữ tử dùng đến đây, nếu không Quận chúa của chúng ta sẽ không xuống xe.”

Lục Kinh Trần nhếch môi, ánh mắt xuyên thẳng qua màn lụa màu đỏ kia, “Cần gì phải làm chuyện thừa thãi này chứ, kiệu của cô vương vẫn ngồi được hai người!”

Ngay khi những lời này nói ra, tất cả mọi người đều không hiểu được ý đồ của Lục Kinh Trần.

Không ai không biết tính khí của vị bệ hạ này, cung nhân người hầu thay đổi một nhóm rồi lại một nhóm, nhưng đều là do hắn không thích gần gũi với người khác, mà cũng chán ghét nữ tử.

Tại sao đột nhiên…

Những lời nói bất ngờ này khiến Đường Nhược Nhược trong kiệu cũng rất giật mình.

Hiện tại ý của Lục Kinh Trần là muốn nàng và hắn ngồi cùng kiệu trở về sao?

Đây không phải là đang tìm lý do để chặt đầu nàng chứ?

Nếu nàng thật sự ngồi trên kiệu của Lục Kinh Trần, phỏng chừng lập tức sẽ chết ngay lập tức.

Sau khi cân nhắc, nàng vẫn cảm thấy trước tiên nên tạm nhân nhượng vì lợi ích cầu toàn là tốt rồi, không có giày thì không đi.

Kéo rèm mở ra, ánh sáng bên ngoài trở nên sáng sủa hơn rất nhiều, cũng khiến Đường Nhược Nhược thấy rõ người.

Đương nhiên, cũng nhìn thấy dáng vẻ của nam nhân lười biếng đứng đối diện kiệu, khí thế thì nhìn người bằng nửa con mắt.

Lục Kinh Trần!



Màn lụa đỏ, bàn tay nhỏ nhắn như ngọc, có vòng cổ cùng màu quấn quanh cổ tay, được kết bằng chuỗi hạt. Lúc này thiếu nữ trên kiệu hơi khom lưng, mái tóc dài màu đen nửa búi lên, còn lại vì động tác cúi người mà xõa tung trên vai.

Một thắt lưng buộc quanh eo của bộ y phục màu đỏ tôn lên một thân hình tốt, cánh tay ngọc cùng bắp chân thon thả trong động tác như ẩn như hiện dưới bộ y phục màu đỏ.

Hơn nữa trên trán trắng nõn là mặt hàng mi tâm màu đỏ, tai ngọc bị mái tóc đen che đi một nửa bông tai màu máu, xinh đẹp không gì sánh được.

Rõ ràng là được bao phủ bởi ngọc lưu ly thủy tinh tựa như thanh cao thoát tục, nhưng lại tùy ý khoác trên mình một bộ màu đỏ rực rỡ nhất thế gian.

Hai loại tuyệt sắc hòa quyện vào nhau, dường như bị ngăn cách bởi hàng ngàn khe núi, vẻ đẹp đó dường như càng làm rung động lòng người.

Vẻ mặt ngây thơ trên mặt của thiếu nữ không phù hợp với bộ trang phục màu đỏ tùy ý này, rõ ràng là người vô tội thuần khiết không rành thế sự, nhưng lại thêm vài phần phong thái câu người.

Mà tầm mắt của Lục Kinh Trần cũng từ đôi chân ngọc buộc dây đỏ kia chuyển đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn khuynh thành, một khắc kia khiến tim hắn đập thình thịch, ngay lập tức nheo mắt lại.

Khí thế lười biếng ban đầu đột nhiên thay đổi, ngược lại mang theo tính xâm lược không thể bỏ qua.

Ngươi, cuối cùng cũng đã đến!

Thiếu nữ nhỏ nhắn trong tầm mắt bước đi nhẹ nhàng đến gần, tựa như là không quen đi trên mặt đất này, mà đôi mắt cắt nước kia không giấu được vẻ hoảng sợ.



Đường Nhược Nhược xuống xe cũng lười quan tâm đến bọn họ nói gì, nhìn thẳng nam nhân trước mắt: “Đi thôi.”

Nam nhân đối diện phất tay áo, từ từ đứng dậy, một bộ y phục màu đen tung bay trong gió, góc áo dường như có ý lạnh lùng ở trên người chủ nhân, làm cho người ta khó có thể tới gần.

Chỉ trong chốc lát, Đường Nhược Nhược thật sự rất muốn lùi lại, nhưng đã không còn lùi lại được nữa!

Nàng đứng đó, tùy ý để nam nhân đến gần.

Thế nhưng, sự lạnh lùng đập vào mặt khiến nàng bắt đầu run rẩy, nàng rất vất vả để nhớ lời thoại, mà giờ lại quên sạch sẽ không còn một miếng.

Bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt nhìn chết người của nam nhân làm cho nàng thật sự rất khó nhìn thẳng vào mắt hắn, càng đừng nói đến chuyện giao tiếp bình thường.

“Lời của cô vương nói, ngươi không nghe rõ sao?”

Trong mắt của nam nhân có thêm chút cảm xúc nhưng không ai nhìn ra, Đường Nhược Nhược đoán chắc là hắn đang tức giận.

Đường Nhược Nhược còn đang rối rắm nàng phải trả lời câu hỏi này như thế nào thì bên hông đột nhiên căng thẳng, cơ thể bay lên không trung.

Lục Kinh Trần thực sự ôm nàng lên, nhìn thấy tình huống đó khiến mọi người hoảng hốt rớt cằm, mà hắn thẳng tắp dẫn nàng đi ra ngoài.



Gió bên tường cung phải vòng qua rất nhiều khúc cua thì mới thổi vào được, nhưng trong lòng của Đường Nhược Nhược, người đang ở trong vòng tay của Lục Kinh Trần, rõ ràng không cảm nhận được một tia lạnh lẽo nào, mà lại cảm thấy toàn thân lạnh đến thấu xương.

Nàng cẩn thận đo khoảng cách giữa mình và vị đại bạo chúa này, dựa theo ước tính thì không gần người trong khoảng một thước, khoảng cách của bọn họ phỏng chừng đủ để nàng chết mười lần.

Vóc dáng của nàng nhỏ, với tư thế như vậy, tầm mắt chỉ có thể nhìn vào chiếc cằm gầy gò tinh xảo của nam nhân.

“Lục, Lục Kinh Trần, ngươi tốt nhất lập tức buông bổn Quận chúa xuống, nếu không ta…….. Nếu không ta sẽ cho ngươi nếm thử sự lợi hại của bổn Quận chúa!”

Đây là lời thoại mà sau này mới dùng được, nhưng trong thời khắc nguy hiểm này thì nàng làm sao có thể phân biệt trường hợp nào chứ!

Nàng biết rõ tình tiết phía sau, đại bạo chúa này vẫn luôn biết thân phận của nàng, tuy nhiên sau đó hắn nhớ thương Toa Á Quận chúa chân chính, cho nên vẫn giữ lại mạng của nàng.

Mà nguyên chủ cũng đã có đồng đội của mình đến cứu viện.

Bước chân nam nhân đột nhiên dừng lại, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp của hắn, “Sao không nói tiếp?” Không phải rất giỏi kêu to sao!

Lời nói của hắn kéo theo nhịp đập mạnh mẽ của lồng ngực, Đường Nhược Nhược bị hắn ôm vào lòng cảm thấy như thật.

“Có ngon thì ngươi thả ta xuống, chúng ta một đấu một, bổn Quận chúa nhất định sẽ đánh ngươi răng rơi đầy đất!”

Đường Nhược Nhược cảm thấy mình tràn đầy khí thế, nhưng lại không biết, dáng vẻ gào thét của nàng đang nằm trong lòng của nam nhân càng giống như một con mèo con bị chọc giận.

“Ừm, có thời gian thì có thể bàn luận cùng Quận chúa.” Còn “tìm răng”[1], hắn cảm thấy có thể đổi chỗ.

[1] Tìm răng: Câu gốc “找牙”, Hán Việt là “Hoa nha”, trong khi “Răng rơi đầy đất” là “满地找牙”, Hán Việt là “Mãn đích hoa nha”. Từ “Hoa nha” có nghĩa là tìm răng, nhưng khi ghép thêm từ “Mãn đích” thì thành “Răng rơi đầy đất”. 

Vòng qua hành lang, đi vào trong tẩm điện, nam nhân một bộ đồ đen ôm người vào nội thất, người bên ngoài quỳ xuống đất.

Lục Kinh Trần đặt người lên giường của mình, thiếu nữ theo bản năng lui về phía sau, hắn kéo cổ tay mảnh khảnh của người ta vào trong ngực.

Đôi môi mỏng áp sát vành tai nhỏ bé, cất giọng trêu chọc, “Không phải nói, để cho cô vương nếm thử sự lợi hại của ngươi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play