Chương 63:
Sư Vô Cữu là một yêu tộc.
Yêu tộc đã từng xem nhân tộc là thức ăn, bọn họ không chút nào quan tâm đến sống chết của nhân loại. Bởi vậy, đối với Hoàng Đại Tiên mà nói, những người phàm tục có thể là con đường uy hiếp rất tốt, thế nhưng đối với một yêu tộc thì những người phàm tục này so với cục đá ven đường còn không bằng.
Nói cách khác, ưu thế tuyệt đối vừa nãy vẫn còn nằm trong tay hai tên ma tu kia, nhưng bây giờ đặt ở trước mặt Sư Vô Cữu thì lại không dùng được. Còn Hoàng Đại Tiên người duy nhất để ý đến những người phàm tục, giờ khắc này đã hoàn toàn không rõ sống chết nằm trên mặt đất.
Trong lòng hai vị ma tôn cảm thấy rất đáng tiếc. Nếu không phải tự nhiên cái tên yêu tộc này thò một chân vào, bây giờ tin tức đã là của bọn họ.
Mà, chỉ dựa vào vài câu nói của Sư Vô Cữu, bọn họ sẽ không dễ tin tưởng như vậy đâu.
"Các hạ nói đã chiếm được tin tức hữu dụng?" Vẻ mặt tên ma tôn họ La mang ba phần ý cười, nhưng càng nhiều là nghi hoặc, "Nếu các hạ đã có được tin tức, cần gì phải nói ra chứ? Nếu các hạ có thể làm trọng thương con hoàng thử lang này trong đạo trường của nó, chứng tỏ thực lực rất phi phàm, nói ra tin tức thì có ích lợi gì với ngài chứ? Xin thứ cho tại hạ không rõ."
Điều này không chỉ làm cho hai tên ma tu nghi hoặc, mà tương tự cũng làm cho những kẻ ẩn trong bóng tối nghi hoặc.
"Bản tọa tình nguyện." Sư Vô Cữu trực tiếp bày ra tư thế "các ngươi có muốn tin hay không", bởi vì hắn và Chu Trường Dung đều biết, mặc kệ bọn họ có nghĩ ra lời giải thích mười phân vẹn mười như thế nào đi nữa thì chắc chắn mấy tên tiên ma thành tinh này sẽ hoài nghi. Đã vậy thì cứ dứt khoát mặc kệ bọn họ, khỏi nghĩ lý do giải thích.
"Bản tọa xuất thân yêu tộc, ngày thường thích nhất xem diễn, xem nhân tộc các ngươi tự giết lẫn nhau. Tuy đèn Thanh Tà này là đồ của thánh nhân nhân tộc các ngươi, bản tọa cầm trong tay cũng không có tác dụng gì quá lớn. Nhưng nếu có thể dùng nó xem nhân tộc các ngươi tranh nhau vỡ đầu chảy máu, cũng không uổng công ta đến đây một chuyến đâu!"
Lúc Sư Vô Cữu nói ra những lời này không khác gì khai hỏa toàn lực là mấy, thấy thế nào cũng là loại người không sợ thiên hạ bất loạn, làm cho những kẻ lặng yên quan sát ở phía sau không thể nào bác bỏ.
Sao lại gặp phải một tên bị bệnh thần kinh như thế cơ chứ?
Tuy bọn họ không dám tin toàn bộ lời Sư Vô Cữu nói, nhưng cũng không thể không tin chút nào.
Hoàng Đại Tiên bị Sư Vô Cữu làm cho bị thương nặng là sự thật, mà Hoàng Đại Tiên rất có thể sẽ biết bí mật liên quan đến dấu ấn công đức cũng là sự thật.
Có hai lí dó như thế đặt trước mặt, điều này chẳng khác gì quả cà rốt đột nhiên rơi trước miệng con lừa vậy, quản quả cà rốt này có lay động nhúc nhích như thế nào, bọn họ đều muốn cắn một miếng.
"A, cho các ngươi thời gian một chun trà để suy nghĩ lại, quá hạn sẽ không đợi nữa." Sư Vô Cữu lấy ra một cái ghế tựa dài, dứt khoát trực tiếp ngồi xuống trước mặt những người này.
"Có điều đợi như vậy có hơi không thú vị." Sư Vô Cữu lại nhìn về phía hoàng thử lang, "Tuy hoàng thử lang chỉ là thần tu, nhưng dù gì cũng có chút quan hệ với yêu tộc bọn ta, cứ để nó chết như vậy thì thật đáng tiếc. Vừa hay, bản tọa biết một loại bí pháp, ngược lại có thể dùng thử một lần xem sao."
Sư Vô Cữu cố ý nói cho những người này nghe thấy, hoặc chỉ đơn giản là biểu diễn cho những người này biết thủ đoạn phi phàm của mình.
Chỉ thấy ngón tay Sư Vô Cữu vẽ lên không trung mấy ký hiệu huyền diệu khó hiểu, trong miệng niệm ngôn ngữ yêu tộc, rồi lập tức hô to, "Lên —— "
Con hoàng thử lang ban đầu vẫn còn không rõ sống chết đột nhiên giống như bị cái gì đó thao túng, thân thể không tự chủ xoắn thành một tư thế cổ quái, sau đó mở mắt ra.
Con ngươi đỏ đậm, nhìn không còn chút thần thái nào, chỉ có hung ác!
"Đại tiên, đại tiên tỉnh rồi."
"Tốt quá, rốt cục đại tiên cũng tỉnh rồi."
"Ông trời phù hộ."
...
Nhóm những người phàm không biết trong đó có môn đạo gì, bọn họ chỉ tưởng lời cầu nguyện của mình đã làm trời cao cảm động, để cho Hoàng Đại Tiên bảo vệ bọn họ được sống lại.
Nhưng hoàng thử lang dưới vô số ánh mắt, thân thể càng ngày càng khổng lồ, gần như có thể che đậy nửa bên bầu trời.
"Gràoooo —— "
Hoàng thử lang đột nhiên hướng thẳng lên trời thét dài, rồi cúi đầu, banh miệng rộng, mãnh liệt hút một cái.
Bao gồm cả tòa miếu thần và người phàm bên trong, từng thứ từng thứ, toàn bộ đều bị hoàng thử lang nuốt vào trong bụng, ngay cả âm thanh kêu cứu cũng không kịp truyền ra.
Hoàng thử lang khép miệng lại, nhai nhai, lập tức phun ra một đống xương vụn linh ta linh tinh, gục ở một bên chân Sư Vô Cữu, nhìn vô cùng ngoan ngoãn.
Liên tiếp một loạt hành động, đừng nói là những người ẩn ở đằng sau, ngay cả hai tên ma tôn ở trước mặt hoàng thử lang cũng không thể phản ứng lại.
Đừng nói con hoàng thử lang đã ăn sạch những người phàm trần này nha?
Chẳng phải nó là thần tu sao?
Làm loại chuyện như vậy, tương đương với đi ngược lại đạo thống của chính mình đấy.
"Dám hỏi một câu, vị đạo hữu yêu tộc này, pháp thuật kia của ngài rốt cuộc là..."
"Chỉ là trò mèo thôi." Sư Vô Cữu cười nhe ra hàm răng trắng, "Lúc con hoàng thử lang này bị ta đả thương, toàn thân nó từ trên xuống dưới đều đã bị yêu lực của ta thẩm thấu, thêm vào bí pháp điều khiển của ta, nó hiển nhiên sẽ biến thành con rối, mặc ta sai khiến rồi. À, nói đến, cái này khá giống với đạo pháp điều khiển quỷ quái của quỷ tu đấy, bản tọa sống lâu, cái gì cũng sẽ biết một chút ấy mà."
Hai tên ma tôn nhất thời không dám nói tiếp nữa.
Ngay cả những tên đằng sau cũng hoảng sợ trong lòng.
Tất cả mọi người trên Thế Gian, theo lý mà nói, tu vi chịu hạn mức tối đa đều giống nhau. Mà gã yêu tộc trước mắt này, sợ rằng trong người có bí bảo thượng cổ mới có thể duy trì thần thông như thế. Nếu đối phương có thể điều khiển thần tu như thế, vậy thì khi hắn tìm kiếm loại dấu ấn công đức kia, nhất định sẽ làm ít hưởng nhiều.
Đây chính là đại địch!
Ngược lại có mấy tên tiên tôn, đột nhiên nhớ tới lúc trước Chu Trường Dung độ kiếp phi thăng cũng có một gã yêu tộc hai mắt bích lục ra tay giúp đỡ, lúc này chắc chắn có liên hệ.
"Ngươi... Ngươi chính là tên yêu tộc bên người gã tu sĩ có truyền thừa là Độ Vong Kinh, đúng không?" Một tiên tôn không cam lòng trốn trong bóng tối nữa, cuối cùng lộ diện, "Chẳng trách người trong Tiên giới không tìm ra các ngươi, thì ra các ngươi núp ở nhân gian?"
Ai có thể nghĩ ra điều này chứ?
Nếu không phải có chuyện của đèn Thanh Tà, e sợ người trong Tiên giới sẽ vĩnh viễn không biết thì ra hai người này núp ở Thế Gian.
Đây vốn là chuyện không có khả năng, nhưng nếu đó là một người đại khí vận nắm giữ Độ Vong Kinh, một yêu tộc có thể đánh hai tiên tôn Trác Phong và Hoa Lam rơi từ trên cao xuống nơi bụi trần, thì có gì là không thể?
"Thì ra đã nhận ra rồi?" Sư Vô Cữu không phủ nhận, hành tẩu ở bên ngoài, dù sao cũng phải tự may cho mình một cái áo, "Không sai, chính là bản tọa. Lúc trước ở bên trong Lệ Cư, Thần Tàng đạo nhân đã để lại đại đạo chân ý, được chúng ta nhận lấy, chẳng khác nào chúng ta đã được thánh nhân thừa nhận. Cho nên đèn Thanh Tà này, chúng ta cũng muốn."
Ngôn ngữ Sư Vô Cữu hung hăng, thần sắc ngông cuồng, đã vậy còn bày ra tư thế "Ta muốn vậy đó", quả thực không còn chỗ nào không bị chửi.
Nhìn vẻ mặt lúc trắng lúc xanh của những người này, giống như bị cục đá chặn ngang ở cuống họng vậy, cuối cùng Sư Vô Cữu cũng coi như sướng muốn bệnh rồi.
Ha ha ha, ha ha ha!
Tiểu tử lừa đảo đã nhọc nhằn khổ sở tạo ra một tuồng kịch, nếu không thể làm cho những người này trả một cái giá thật lớn, chẳng phải đã uổng công bọn họ tốn nhiều tâm tư như vậy sao?
Trong cơ thể Hoàng Đại Tiên.
Vốn thần tu không có thực thể, chiêu thức "Trộm Long Tráo Phượng" của Hoàng Đại Tiên cũng đã được rèn luyện rất bài bản. Thừa dịp lúc lực chú ý của tất cả mọi người đều đã bị Sư Vô Cữu và "hoàng thử lang" biến lớn hấp dẫn thì lén lút nhanh chóng "ăn" những người phàm này, sau đó dời đi, đó là biện pháp tốt nhất.
"Kính xin Tử Sơn Quân hỗ trợ." Dáng vẻ của Chu Trường Dung bây giờ thật sự không tiện hành động chút nào, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí đứng ở trên bả vai Tử Sơn Quân nói.
Tử Sơn Quân bây giờ đã phục Chu Trường Dung sát đất, đương nhiên Chu Trường Dung nói gì sẽ làm cái đó.
"Về nhà đi, ta sẽ xóa đi đoạn ký ức này của các ngươi." Tử Sơn Quân làm pháp lên những người phàm trần, đưa mỗi người trong bọn họ về nhà. Còn những người đã bị giết chết, Tử Sơn Quân cũng không có biện pháp gì tốt, chỉ có thể làm cho người nhà của bọn họ nghĩ bọn họ đột ngột phát bệnh mà chết, sau đó dùng một ít pháp thuật trợ giúp người nhà đổi vận mà thôi.
Hầu hết nhóm những người phàm đều vô cùng biết ơn, sau khi khi ký ức được xóa thì đi.
Ngược lại chỉ còn có một ông lão, trước lúc đi thì nhịn không được hỏi mấy người Chu Trường Dung vài câu, "Các vị thượng tiên, bọn ta tự hỏi không làm bất kỳ chuyện gì sai lầm, vì sao phải gặp loại chuyện như vậy?"
Nhất thời Tử Sơn Quân không biết nên trả lời thế nào.
Hắn có thể trả lời thế nào với những người phàm trần này đây?
Các ngươi không làm gì sai cả, nhưng rất nhiều lúc, thân là người phàm, không có sức mạnh, đó đã là sai lầm lớn nhất của các ngươi rồi.
Mà những người tu chân, tu ma, lẽ nào thật sự không biết bình thường cũng là một niềm hạnh phúc sao?
Bọn họ đã nhìn thấy quá nhiều, biết rõ quá nhiều, sao có thể không hiểu? Nhưng mà ngay cả như vậy, có mấy người nguyện ý trở lại cuộc sống an ổn làm một người giàu có?
Nói trắng ra thì, chỉ khi có sức mạnh, có thể đứng vững, mới có thể tồn tại trong một thế giới như vậy, tận hết khả năng bảo vệ tính mạng của bản thân mà thôi.
"Lúc các ngươi giết gà, giết vịt thì có từng nghĩ tới, gà vịt đã phạm phải sai lầm gì mà lại muốn giết bọn nó hay không?" Tử Sơn Quân không đáp, Chu Trường Dung lại rất rõ ràng đây chỉ là một đạo lý vô cùng đơn giản.
Ông lão đặt câu hỏi suy nghĩ hồi lâu, mới nhìn mấy người Chu Trường Dung nói, "Thượng tiên, ta cũng không còn sống được bao lâu, cứ để ta trở về như vậy đi thôi. Một đoạn ký ức này, dù lão già có nói ra, cũng chỉ có thể làm cho người khác cảm thấy ta đang mê sảng mà thôi."
"Đoạn ký ức này cũng không đẹp đẽ gì, ngươi bình yên sống qua mấy năm nữa không được sao?" Trần Hóa Vũ ở bên cạnh chen miệng vào nói. Tuổi thọ người phàm muốn tận thì dù là thần tiên cũng không thể kéo dài tính mạng cho bọn họ. Nếu người phàm muốn tránh khỏi sinh lão bệnh tử thì cũng chỉ có thể đi vào còn đường tu hành này.
"Mấy năm cuối cùng, muốn chết mà hiểu rõ một chút." Lão già lộ ra một nụ cười khổ, "Ta có mấy đứa cháu nhỏ, sau khi ta trở về, sẽ nói bọn chúng tận hết khả năng tìm kiếm tiên duyên vậy."
Nói xong, lão già run rẩy rời đi, cũng không mượn cơ hội muốn đồ vật gì.
Đối với một người già đã sắp gần đất xa trời mà nói, bọn họ sống rất tỉnh táo.
Mấy người Trần Hóa Vũ trầm mặc.
"Sau khi ta trở về, sẽ cẩn thận tu hành." Trần Hóa Vũ đột nhiên nói, "Trước đây Vương Thất Thập Ngũ Kiếm có nói với ta, nếu thực lực quá yếu, vậy thì cái gì cũng không làm được. Khi ấy ta chỉ cảm thấy, hắn quá cực đoan, bây giờ ngẫm lại, là do ánh mắt ta thiển cận."
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm thân là tu sĩ đỉnh cấp Bắc Cương còn có cảm ngộ như vậy, sợ là đã trãi qua không ít chuyện mới có thể như vậy.
"Ngươi biết là tốt, trước đây ta khuyên ngươi không ít đâu." Tử Sơn Quân không vui nói, "Lần này, cũng là nhờ phúc của Chu đạo hữu mới có thể giải quyết mọi chuyện."
Bởi vì Hoàng Đại Tiên bây giờ trong mắt mọi người đã là vật trong túi của Sư Vô Cữu.
Vậy nên người phàm được Hoàng Đại Tiên che chở mới không có một chút giá trị nào.
Bọn họ sẽ không thể phát hiện những người phàm bị "ăn mất" đã bình an về nhà, giống như bọn họ sẽ vĩnh viễn không chú ý tới trên cây mọc ra mấy cái lá vậy.
Đây có thể gọi là sách lược vẹn toàn.
Mà từ đầu tới cuối, Sư Vô Cữu và Hoàng Đại Tiên chỉ cần phối hợp với nhau diễn một vở kịch, thuận tiện đánh đuổi những người rời khỏi nhân gian mà thôi.
"Là vấn đề của thói đời, không phải là lỗi của các ngươi." Chu Trường Dung chậm rãi nói.
Từ lúc bắt đầu, hắn đã cảm thấy cửu thiên thập giới rất tốt, bởi vì mọi người đều có sức mạnh, đều có mục tiêu, có thể tìm kiếm trường sinh, thậm chí còn có thể giúp hắn kéo dài vận mệnh không biết lúc nào sẽ chết trẻ.
Nhưng trãi qua càng lâu, Chu Trường Dung càng thêm hoài niệm cuộc sống ở hiện đại.
Trong thế giới hiện đại, tuy cũng sẽ có chiến tranh, có bệnh tật, tuổi thọ mọi người đối với những tu sĩ này mà nói chỉ là trong nháy mắt, nhưng bọn họ được sống như một con người.
Mạnh được yếu thua là sai sao?
Không, không sai.
Thế nhưng ai dám bảo đảm mình có thể vĩnh viễn là kẻ mạnh mẽ, mà không phải bị người càng mạnh hơn xem là chướng ngại vật trên đường đi?
Trước đây hắn cảm thấy, Sổ Sinh Tử chọn hắn, có lẽ là bởi vì hắn thật sự là người đại khí vận gì đó.
Nhưng bây giờ cái nhìn của Chu Trường Dung đã thay đổi.
E rằng, Sổ Sinh Tử và tầng trời Hoàng Tuyền cần không phải là một người đại khí vận gì đó, mà là cần một người có cái nhìn chính xác với tất cả sinh linh trên khắp cửu thiên thập giới mà thôi.
Có được Sổ Sinh Tử, nắm giữ tầng trời Hoàng Tuyền, chẳng khác nào nắm giữ mệnh số sinh tử của hết thảy sinh linh dưới thánh nhân. Đây là một trách nhiệm quá lớn, quá nặng nề, chỉ hơi đi sai một bước thôi thì đó đã là vạn kiếp bất phục.
Nếu người nắm giữ Sổ Sinh Tử có nửa điểm tư tâm, chỉ sợ sẽ tạo thành tai nạn rất lớn đối với một bộ tộc nào đó.
Mà một Chu Trường Dung đã được tiếp nhận qua giáo dục thời hiện đại, lại bởi vì một thân tử khí mà kính nể sinh mệnh, ý chí kiên định, là một người được chọn rất tốt.
Huống hồ, khi hắn còn ở hiện đại, cũng đã vượt qua được tầng tầng sát hạch, thi đậu làm âm quan Địa Phủ.
Những thứ này, so với cái gì mà chuẩn thánh, cái gì mà tiên tôn ma tôn, mới là điểm càng làm cho Sổ Sinh Tử coi trọng hắn.
Chu Trường Dung không biết, chỉ với một ý nghĩ nhỏ nho như vậy, mà thân thể của hắn ở bên trong tầng trời Thị Phi đã xảy ra biến hóa.
Diệp Tiêu ở trong phòng mình trông coi chân thân của Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu.
Bên cạnh hắn đã có rất nhiều bầu rượu trống không, nhưng hắn lại không cảm nhận được mùi vị khi uống rượu là như thế nào.
Tu vi của hắn đã đạt đến trình độ như vậy, hoàn toàn không có thứ rượu nào có thể làm cho hắn say, chỉ có bản thân hắn có muốn say hay không say thôi.
Để nhiều người như vậy hạ giới tìm kiếm chuyển kiếp đạo lữ của mình thì sẽ gây ra hậu quả như thế nào, thật ra Diệp Tiêu đã biết từ lâu.
Nhưng hắn không thể đợi.
Cửu thiên thập giới cũng không thể đợi được nữa.
Cửu thiên thập giới không có đạo tổ và thánh nhân tọa trấn, nhóm tiên tôn ma tôn không còn mục tiêu để tiếp tục đi lên, theo một cách tự nhiên bọn họ sẽ bắt đầu náo loạn.
Hắn có thể giấu đèn Thanh Tà bao lâu?
Hai mắt Diệp Tiêu nhìn về phía Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu, trên mặt lộ ra vẻ mong đợi mà bản thân không hề biết.
"Thời cơ" Chuẩn Thánh nói tới, có lẽ nằm trên người hai người này.
Đột nhiên, trên người Chu Trường Dung phát ra một loại khí tức vừa mạnh mẽ vừa quái lạ.
Đây là...
Diệp Tiêu nhanh chóng nhắm chặt hai mắt, thế nhưng khóe mắt vẫn chậm rãi chảy ra một giọt máu tươi.
Hắn không thể nhìn.
Diệp Tiêu nhanh chóng quyết định rút ra bảo kiếm tùy thân của mình, khởi động trận pháp bảo vệ phủ thành chủ mạnh mẽ nhất, không để khí tức trên người Chu Trường Dung lọt ra ngoài.
Ngay lúc Diệp Tiêu vừa nhắm mắt lại, Sổ Sinh Tử nằm trong đan điền Chu Trường Dung đột nhiên bay ra, chuyển trang vang lên lào xào.
Lúc ẩn lúc hiện, tựa như có một tầng kim quang gắn vào người Chu Trường Dung.
Còn trong thân thể Sư Vô Cữu bên cạnh, cũng có một cổ sinh cơ cường đại đang rục rịch.
Diệp Tiêu thực sự không chịu nổi nữa, dứt khoát ra khỏi phòng.
Qua một hồi lâu, động tĩnh trong phòng mới chấm dứt, Diệp Tiêu từ từ mở mắt.
Một vùng đỏ tươi.
Hai mắt của hắn sợ là đã đầy máu.
Trên mặt Diệp Tiêu lộ ra một nụ cười khổ, cả người gần như ngã oặt, phải dựa vào bảo kiếm tùy thân chống đỡ mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng.
Là do hắn muốn biết quá nhiều chuyện không nên biết.
Cặp mắt này, thật đúng là sẽ gây ra tai họa cho hắn đây.
Diệp Tiêu đi đến đại sảnh, dùng rất nhiều thiên tài địa bảo để chữa trị mới miễn cưỡng làm cho hai mắt dễ chịu hơn một chút.
"Khởi bẩm thành chủ, bên ngoài có người cầu kiến."
Vẫn chưa nghỉ ngơi được bao lâu, người của phủ thành chủ đã đến bẩm báo.
"Không gặp." Lúc này trong phủ thành chủ của hắn có hai tòa đại thần là Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu, coi như hắn tin tưởng trên thế giới này ngoại trừ hai mắt của hắn sẽ không có thêm bất kì người nào có thể phát hiện ra điều không đúng nhanh như vậy, nhưng vẫn phải cẩn thận hơn một chút.
Hai người kia, nhất định có thể giúp hắn tìm ra đạo lữ của mình!
"Vâng."
Người của phủ thành chủ hiển nhiên sẽ coi Diệp Tiêu như thiên lôi sai đâu đánh đó.
"Xin lỗi, thành chủ bọn ta nói, không gặp ai hết." Thủ vệ phủ thành chủ nhận được mệnh lệnh, trực tiếp ngăn cản nam nhân.
"Như vậy à." Nam nhân bị ngăn cản chính là Mạc Hàn, lúc này nghe bọn thủ vệ nói, tuy trên mặt có vẻ tiếc nuối, nhưng cũng không tiện tiếp tục quấy nhiễu, "Ta chỉ muốn đến hỏi thăm một chút, không biết hai vị bằng hữu của ta có ở trong phủ thành chủ hay không mà thôi."
"Mời ngài rời đi."
"Hầy." Mạc Hàn cũng biết mình không thể tiếp tục đi lên phía trước, nếu không sợ rằng những tu sĩ ở phủ thành chủ này sẽ thật sự muốn giết mình, "Vậy ngày khác ta lại trở lại, lúc đó nếu tâm trạng của thành chủ tốt, nhớ thông báo cho ta một tiếng."
Sau khi căn dặn xong, Mạc Hàn mới than thở rời đi.
Thế Gian.
"Thời gian uống cạn một chén trà đến rồi, các ngươi đã không muốn biết, vậy bản tọa cũng không phụng bồi nữa." Sư Vô Cữu đứng dậy, vỗ vỗ đầu hoàng thử lang, hoàng thử lang lập tức đứng lên, đi theo phía sau Sư Vô Cữu.
"Đạo hữu xin dừng bước."
Chính lúc Sư Vô Cữu đang chuẩn bị quay người, lại có không ít người xông ra, "Chúng ta còn có thể thương lượng."
"Thế nhưng bản tọa cảm thấy vở diễn này có hơi nhàm chán rồi." Sư Vô Cữu không còn tâm tư ở lại, "Các ngươi tiếp tục chơi đi, ta trở lại tìm tên đại khí vận đây, có khi hắn sẽ tìm ra dấu ấn công trước tất cả các ngươi không chừng."
"Chờ đã." Lúc này có một tên tiên tôn vọt thẳng đến trước mặt Sư Vô Cữu, "Chẳng phải lúc nãy đạo hữu nói có thể dùng vật trao đổi sao? Ở chỗ của ta có một pháp bảo không tệ lắm, mà muốn liên lạc trực tiếp với bản thể có hơi phiền phức, bởi vậy mới làm trễ nãi một chút thời gian, không bằng đạo hữu xem trước thử xem?"
"Ngươi đúng là cũng có chút thành ý đấy." Tựa hồ Sư Vô Cữu có hơi động lòng, tiện tay hạ xuống một trận pháp, làm người bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy động tác của bọn họ, lại không nghe thấy giọng nói của bọn họ.
"Nào lấy ra ta xem một chút đi." Sư Vô Cữu cười nói.
Tên tiên tôn kia vội vàng lấy ra một cái hộp, cẩn thận từng li từng tí một nói, "Đây là thứ ta phải ẩn núp ở tầng trời Tiêu Dao của yêu tộc nhiều năm mới có thể lấy được, một trái Phượng Hoàng Quả. Nghe nói thứ này đối tu sĩ yêu tộc là đồ đại bổ, còn đối với chúng ta ngược lại không có mấy hiệu quả. Lần này, vừa vặn có thể đưa cho đạo hữu."
Phượng Hoàng Quả?
Trước đây hắn vứt nó ở khắp nơi.
Bên trong bảo khố của hắn bây giờ còn có cả một đống đây nè.
Sư Vô Cữu đảo mắt một cái, nhưng nhớ tới lời Chu Trường Dung dặn lúc trước, vẫn nhịn xuống.
Không nhịn việc nhỏ ắt hỏng mưu lớn.
Hắn nhịn!
"Cũng được." Sư Vô Cữu cũng không thèm nhìn, trực tiếp thu hộp lại.
"Đạo hữu, bí mật lúc nãy ngài nói là?" Tiên tôn kia hơi kích động, nhưng vẫn kiềm chế lại kích động trong lòng, cẩn thận từng li từng tí dò hỏi.
"Ha, bản tọa biết chuyển kiếp của người mang theo dấu ấn công đức đang ở đâu."
"Thật sự?"
"Đương nhiên là thật." Sư Vô Cữu nói chắc như đinh đóng cột.
"Vậy xin hỏi, người kia đang ở đâu?" Tiên tôn đặt câu hỏi tựa như cũng biết mình hỏi như vậy không hay, vì vậy nhanh chóng lấp liếm, "Không cần ngài phải nói rõ, chỉ cần chỉ điểm một nơi là được rồi. Sau này nếu có thể lấy được đèn Thanh Tà, ngài muốn cái gì, ta cũng có thể đưa cho ngài."
"Người kia à..." Sư Vô Cữu cố ý kéo dài ngữ điệu, cười nói, "Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, ngươi xem, cạnh tai bản tọa cũng có dấu ấn công đức này, thấy giống hay không?"
Sắc mặt tiên tôn kia lập tức thay đổi.
"Ngươi gạt ta?"
"Bản tọa cũng đâu có lừa ngươi, ta đúng là có dấu ấn công đức." Sư Vô Cữu cười nói, "Nếu ngươi không tin, ngươi cứ bắt ta tới trước mặt Diệp Tiêu xem có phải không? Hoặc là, ngươi đánh bại ta, cũng có thể biết đó."
Tiên tôn kia cũng là người có máu mặt, vốn bị Sư Vô Cữu cưỡng bức dụ dỗ đã rất không vui rồi, bây giờ còn bị Sư Vô Cữu khiêu khích lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, nào có thể nhịn?
Người này hả, chỉ có như vậy.
Lúc bọn họ thân ở địa vị cao thì không cho phép người khác có chút nào bất mãn với bọn họ. Nhưng khi bọn họ đối với người ở địa vị thấp thì một chút lòng từ bi cũng không có?
Tên tiên tôn bị Sư Vô Cữu khiêu khích, trực tiếp ra tay.
Sư Vô Cữu cũng không khách khí, gọn gàng dứt khoát bóp nát hóa thân của tên tiên tôn này, trực tiếp đưa hắn trở lại tầng trời Thị Phi luôn!
Mà đặt vào mắt những người xem khác, đó là không biết hai người kia nói cái gì, đột nhiên bắt đầu động thủ!
Càng làm cho người ta kinh ngạc chính là, cái tên tiên tôn kia vậy mà không chịu nổi một chiêu trong tay Sư Vô Cữu đã trực tiếp bị bóp chết?
Người này quá khủng bố, quả thực làm người kinh hãi.
Chẳng trách lúc trước hai vị tiên tôn Hoa Lam và Trác Phong không tiếc cưỡng ép tăng cao thực lực ở Tu Chân giới cùng nhau đối phó người này, cuối cùng vẫn đại bại mà về, đến nay vẫn chưa thể khôi phục nguyên khí!
"Ha, nhân tộc các ngươi đúng là thú vị, không chỉ muốn lấy đồ hỏng lừa ta mà còn muốn nhân cơ hội đánh lén, ra tay với ta?" Sư Vô Cữu hủy bỏ trận pháp che đậy âm thanh, đánh đòn phủ đầu, "Các ngươi muốn trao đổi thì phải thể hiện thành ý trao đổi đi, bản tọa hận nhất, chính là loại ngươi không tuân thủ quy củ. Thế nào, các ngươi cũng muốn giống con hoàng thử lang này, trở thành con rối của bản tọa sao?"
Lửa giận của Sư Vô Cữu không giống làm bộ, làm cho những tên tiên tôn ma tôn bàng quan xem xét cũng cảm nhận được bầu không khí tương tự như vậy.
Chẳng lẽ, tên tiên tôn lúc nãy thật sự muốn động thủ?
Cũng không phải không thể.
"Bản tọa lại cho các ngươi thêm một cơ hội, đừng dại mà lấy mấy thứ phá hoại trò vui lừa ta." Sư Vô Cữu âm trầm liếc mắt nhìn bọn họ, mặc kệ vẻ mặt khó coi của những người này.
Sau đó, Sư Vô Cữu vung tay lên, trực tiếp đánh ký hiệu của mình lên người những tên tiên tôn ma tôn hiện diện trên sân.
"Nếu bản tọa không hài lòng, các ngươi một kẻ cũng không được đi!"
Dùng theo cách nói của tiểu tử lừa đảo, cái này gọi là nước ấm luộc ếch.
[nước ấm luộc ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc: khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà... chết từ từ. Giống như bạn Sư trong đây không đe dọa ngay từ đầu mà bạn đe dọa từ từ để những người này sợ dần dần, không dám phản kháng mạnh mẽ.]
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Cái ký hiệu huyền diệu khó hiểu lúc nãy ngươi vẽ là gì vậy?
Sư Vô Cữu: Nhóc lừa đảo nói, nó là một từ đơn tiếng anh: "bitch".