Chương 52:

Rốt cuộc lúc Chu Trường Dung điều khiển xe đi vào thành A Thanh vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt của cư dân trong thành.

Ở tầng trời Thị Phi có rất nhiều cư dân, đặc biệt là những ma thú hoá hình hoặc là các ma tộc tiên thiên nhưng lớn lên lại một lời khó nói hết, bọn họ xem cao to hùng tráng là tiêu chuẩn của cái đẹp, cái đẹp này đúng là không sai, nhưng nếu cao to và hùng tráng cùng nhau phát triển quá đà thì nhìn có hơi đáng sợ.

Vì thế vẻ ngoài đẹp trai không giận tự uy này của Chu Trường Dung mới đúng là tướng mạo hoàn mỹ lý tưởng trong lòng nhóm ma tu.

“Người này tới từ tầng trời thế? Ở tầng trời Hồng Trần hay là tầng trời Tiêu Dao?”

“Chắc là tầng trời Tiêu Dao rồi, mấy tên yêu tộc ở tầng trời Tiêu Dao lớn lên cũng đẹp lắm, hơn nữa từ khi sinh ra đã có thể thuần phục ma thú, ngươi xem mấy con ma thú hắn kia kìa, con nào con nấy đều nổi tiếng tàn bạo, bây giờ lại ngoan ngoãn biết điều như vậy, chắc chắn có vấn đề.”

“Chưa chắc, trên người hắn đâu có yêu khí gì đâu, ta nghĩ chắc là tiên nhân ở tầng trời Hồng Trần tới á, ta thấy hắn có chút giống thành chủ, chẳng phải trước đây thành chủ tụi mình cũng ở tầng trời Hồng Trần sao?”

“Mấy tên tiên nhân ở tầng trời Hồng Trần kia toàn là đám mắt cao hơn đầu, nhìn mà thấy ghét, nhưng mà nhìn hắn lại không có cảm giác như vậy.”

“Haizz, lại là một tên không biết từ đâu đến.”

Cư dân xì xào bàn tán cũng không cố ý tránh người, đúng hơn là, từng câu từng chữ bọn họ nói chính là để Chu Trường Dung người đến từ nơi khác nghe thấy. Trong thành A Thanh, không được tổn thương người dân vô duyên vô cớ, nếu không sẽ bị trục xuất ra ngoài ngay lập tức.

Người đến từ bên ngoài hầu hết đều vì đèn Thanh Tà mà tới, đương nhiên không dám manh động, vì vậy nội bộ thành A Thanh cũng không hỗn loại như lời đồn bên ngoài, ngược lại còn có cảm giác vui vẻ hòa thuận.

Loại bình an yên tĩnh này đặt ở bên trong tầng trời Hồng Trần thì bình thường, nhưng đặt ở bên trong tầng trời Thị Phi thì đã có thể gọi là kỳ tích.

Trên đường vào thành Chu Trường Dung cũng đồng thời quan sát kiến trúc nơi đây, trong lòng ngược lại đã có thể hiểu. Xem ra cái vị tên Diệp Tiêu này là một người rất có trách nhiệm, làm thành chủ không chỉ lo cho chính mình, với bầu không khí của thành A Thanh bây giờ, tuyệt đối không phải là điều mà một thành chủ chỉ lo cho bản thân có thể tạo ra được.

Rõ ràng, đối phương đã tốn không ít tâm huyết vào tòa thành, ở đâu cũng có thể thấy sự dụng tâm của.

Đối với người đứng đầu một thành mà nói, tạo ra thành trì của riêng mình cũng chẳng khác gì tu sĩ bình thường sáng lập đạo trường cho bản thân vậy.

Nhìn mầm biết cây, từ sự phát triển của thành A Thanh là có thể đoán ra một số đặc thù tính cách của Diệp Tiêu.

“Tránh ra.”

“Nhường đường!”

“Đừng nhìn nữa, đằng trước nhanh nhanh nhường đường ra cho bọn ta coi, biết thiếu gia của bọn ta là ai không hả?”

Quả nhiên nhân quả tuần hoàn.

Lúc trước Chu Trường Dung giả làm thiếu gia công tử bột ở thành Nam Phong, ra vẻ hung hăn uy phong ăn chơi bao nhiêu, bây giờ tới thành A Thanh thì đến phiên người khác hung hăn uy phong quát nạt mình bấy nhiêu.

“Các ngươi làm cái gì vậy?” Ứng Trúc Xuân đột nhiên bị người phía sau đâm sầm một phát, thiếu chút lộn cổ khỏi người ma thú, sắc mặt lập tức thay đổi.

Ứng Trúc Xuân không phải kiểu người âm thầm nuốt giận vào bụng, khi biết mình bị người phía sau đá, lập tức trợn mắt quát lại.

“Chó ngoan không chắn đường.” Một nam tử vênh váo tự đắc nói, “Hạng người vô danh tiểu tốt như các ngươi, thành huy của thành Chiết Lộc bọn ta dễ thấy như vậy cũng không nhìn thấy hả?”

Nam tử hạ nhân hơi nghiêng người, đằng sau hiện ra một chiếc xe ngựa vô cùng xa hoa lộng lẫy.

Nói là xe ngựa, chẳng bằng gọi là nhà xe.

Nó gần như chiếm cứ toàn bộ bề rộng đường đi vào thành A Thanh, trước sau tổng cộng có tám con ma thú cấp cao nhất kéo xe, trên xe còn đính thêm các loại châu báu ngọc thạch, mặt trên xe ngựa khắc vô số phù văn, vừa nhìn đã biết phòng thủ kiên cố, chắc chắn không phải vật phàm. Ngoài ra, chiếc xe ngựa này còn tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, khiến người khó dời tầm mắt.

Càng làm cho người ta kinh ngạc chính là, rõ ràng chiếc xe ngựa này nhìn cồng kềnh như vậy, thế nhưng di chuyển lại vô cùng nhẹ nhàng. Rốt cuộc nó đã chạy ở phía sau bọn họ lúc nào, Ứng Trúc Xuân không thể nào đoán được.

“Thành Chiết Lộc? Đây chẳng phải là chủ thành xếp thứ ba sao?”

“Ta nhớ người có thể lấy huy hiệu của thành Chiết Lộc thành vật tùy thân chỉ có ba người con trai của thành chủ thành Chiết Lộc mà thôi, không biết người này là đứa con thứ mấy nhỉ?”

“Dù sao cũng là mấy tên ma vương hại đời, ai tới thì có gì khác nhau chứ.”

“Haizz, thành Chiết Lộc so với tưởng tượng của ta càng ngạo mạn hơn.”

“Ha, gần đây cả người ở tầng trời Tiêu Dao và tầng trời Hồng Trần đều tới, đến ngay cả nhóm phật tu ở tầng trời Hồng Trần tự tụ tập thành một tầng trời Tự Tại nho nhỏ cũng đến đây rồi, sao người thành Chiết Lộc lại không đến chứ?”

Chủ thành thành Chiết Lộc xếp hạng thứ ba, thành chủ này đã giữ chức thành chủ gần mười vạn năm, nghe nói thành chủ thành Chiết Lộc chỉ còn cách cảnh giới Chuẩn Thánh một bước nữa thôi, chỉ tiếc đã kẹt trong bình cảnh rất lâu.

Ngoại trừ cái này thì điều làm cho người ta bàn luận say sưa về thành chủ thành Chiết Lộc nhất là cách dạy con của mình. Tuy nói đa số ma tu không đặt nặng tình cảm, nhưng người ra tay tàn nhất với con trai như thành chủ thành Chiết Lộc, đều là thiểu số.

Nghe nói lúc trước đứa con trai thứ hai của hắn có ý nghĩ kỳ lạ muốn cướp đoạt vị trí thành chủ của một chủ thành thấp hơn, bởi vậy mới đến gặp thành chủ thành Chiết Lộc tìm kiếm sự trợ giúp. Có ai ngờ thành chủ là cha, chẳng những không giúp con trai mình cướp địa bàn thì thôi ngược lại còn đánh con trai đến trọng thương, tu vi thụt lùi hơn một ngàn năm.

Lúc đó thành chủ thành Chiết Lộc nói, “Muốn người của cha ngươi đánh địa bàn cho ngươi, dựa vào cái gì? Ta sinh ngươi nuôi ngươi, ngươi ăn của ta dùng của ta, ân tình này ngươi còn chưa trả hết, vậy mà còn dám đòi hỏi nhiều hơn nữa? Cha ngươi là ma tu, không phải phật tu, không phải thánh nhân không cầu báo ân!”

Đúng vậy, dựa vào cái gì?

Lúc đó rất nhiều ma tu sau khi nghe được lời giảng giải này, đột ngột sinh ra loại cảm giác “đề hồ quán đỉnh”.

Bọn họ là ma tu, vốn dĩ ích kỉ.

Chẳng lẽ khi đối mặt với con cái mình, sẽ từ bỏ nguyên tắc của bản thân, không đòi hỏi gì mà chỉ cho đi sao?

Có một người cha như vậy, có thể đoán ba đứa con trai được hắn dạy dỗ sẽ có loại tính cách như thế nào liền.

Với thẩm mỹ của ma tu mà xét thì cả ba người con trai đều là rồng phượng trong loài người, nhưng nếu dùng tiêu chuẩn thẩm mỹ của các tầng trời khác mà nói thì chẳng khác gì ba tên đại ma đầu tương lai!

“Thành huy thành Chiết Lộc ta thấy.” Ứng Trúc Xuân cười nhạt hai tiếng, “Nhưng đáng tiếc, thành huy ta nhìn thấy không phải là con chó của thành Chiết Lộc.”

“Ngươi mắng ai đó?”

“Ai nhảy ra sủa thì mắng người đó.”

“Ngươi muốn chết!” Tên hạ nhân kia lập tức giận dữ, trên tay móc ra một cái đại đao mười phần ma khí, vọt thẳng về phía Ứng Trúc Xuân bổ xuống.

[đại đao]

Đùng ——

Đại đao trực tiếp đánh vào lò luyện đan trên tay Ứng Trúc Xuân.

Lò luyện đan trên tay Ứng Trúc Xuân có từ khi hắn biết chủ nhân của mình là người đại khí vận, rồi mới kéo Chu Trường Dung ra chợ mua. Cuối cùng mua được cái lò luyện đan này, quả nhiên mọi phương diện đều phù hợp với tâm ý của hắn, hắn mới luyện hóa lò luyện đan thành pháp bảo hộ mệnh của mình, vừa có thể luyện đan vừa có thể dùng làm vũ khí.

Thân là Quỷ Tinh Cửu Mệnh bị Sổ Sinh Tử thu phục sớm nhất, tu vi Ứng Trúc Xuân càng đi theo chân Chu Trường Dung càng tiến bộ. Hắn hôm nay, tu vi không sai lắm đã ở giữa địa ma và thiên ma, tuy không quá cao, nhưng bởi vì bản thân là quỷ, không sợ bất kỳ thương vong nào, bởi vậy đấu pháp cũng chẳng cần kiêng kỵ gì.

Bàn về tu vi, đương nhiên tu vi hạ nhân thành Chiết Lộc cao hơn, đã gần đến cấp bậc thiên ma trung phẩm, nhưng hắn ra tay kiêng dè, không bằng Ứng Trúc Xuân không cần sống.

Hai người đấu nhau, dù chỉ là người vây xem hay là người bọn họ từng giúp đỡ đều chẳng có chút suy nghĩ ra tay tương trợ.

“Xuy ——” Chu Trường Dung kéo dây cương kiềm ma thú lại, cũng xoay người ra phía sau nhìn sang.

Những người thành Chiết Lộc khác đều yên lặng canh giữ ở gần xe ngựa, lẳng lặng nhìn tên nô bộc kia đấu pháp.

“Đánh hay thật!”

“Cái tên cầm lò luyện đan kia là luyện đan sư hả? Thật là, luyện đan sư quý giá lắm đấy, sao lại đấu pháp với một tên hạ nhân nho nhỏ vậy chứ?”

“Tên luyện đan sư kia càng đấu càng không cần mạng nữa à.”

“Thành A Thanh chúng ta thiếu luyện đan sư lắm.”

Nếu ở tầng trời Hồng Trần, các tu sĩ thấy có người đấu pháp sẽ hận không thể trốn ở xa xa vây xem, nào dám đến gần như thế? Còn ở tầng trời Thị Phi, tất cả mọi người xem đấu pháp vô cùng nhiệt tình, thậm chí còn có người mở sòng đánh cược tại chỗ, xem trận này ai thắng ai thua?

“Ngươi không ra tay?” Sư Vô Cữu dùng thần thức truyền âm hỏi.

“Ứng Trúc Xuân sẽ không thua.” Chu Trường Dung cũng trả lời, “Hắn sẽ không chết, cũng không bị thương, chỉ cần sức ta không cạn, tử khí cung cấp cho hắn đấu pháp mãi cuồn cuộn không dứt.”

Càng không cần phải nói bản thân Ứng Trúc Xuân đã có thiên phú luyện đan cực cao, lâu lâu cắn chút đan dược, sức chịu đựng so với tu sĩ bình thường cao hơn nhiều.

Quả nhiên, đánh rồi đánh, hạ nhân kia không trụ nổi nữa.

Trong thành cấm người bên ngoài đấu pháp với cư dân bản địa, nhưng nếu người bên ngoài đấu với người bên ngoài thì không sao, chỉ cần trong quá trình đấu pháp đừng tiêu hao ma khí gấp ba lần bình thường thôi.

Tới lúc tên hạ nhân kia đánh tới nỗi thở hổn hển thì sắc mặt Ứng Trúc Xuân lại hoàn toàn không đỏ không thở gấp, bắt đầu có khuynh hướng chiếm thế thượng phong.

Hiển nhiên, thắng bại đã phân.

Tại thành A Thanh, Ứng Trúc Xuân có tử khí cuồn cuộn bổ sung thân thể chiếm ưu thế quá lớn.

“Ngươi giấu tu vi?” Hiển nhiên hạ nhân nọ không dám tin vào sự thật tu vi mình cao hơn mà lại rơi xuống thế hạ phong, hơn nữa đối phương cũng chẳng phải loại đạo thống lợi hại gì, chỉ là một tên luyện đan sư không quen đấu pháp, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có khả năng đối phương cố ý che giấu tu vi.

“Buồn cười, ma tu đánh nhau, chẳng lẽ còn phải đường đường chính chính hả?” Ứng Trúc Xuân mở miệng đáp trả.

Lời nói vô cùng thuyết phục.

Nhóm quần chúng vây xem không nhịn được gật đầu.

Tên hạ nhân đó còn muốn nói gì đó, thân thể đột nhiên phình to không ngừng, “Đùng” một tiếng, nổ thành vô số máu thịt, tán loạn trên mặt đất.

Lập tức, số máu thịt đó bị tòa thành A Thanh nuốt chửng, phân giải thành vô số ma khí, trở thành một phần của thành thị.

“Thủ hạ của ta, không cần kẻ chiến bại.” Một giọng nói đầy uy phong lẫm liệt từ trong xe ngựa truyền ra, “Nếu các ngươi thắng, vậy các ngươi đi trước đi.”

Ứng Trúc Xuân khẽ cau mày, muốn nói gì đó đã bị Chu Trường Dung ở phía trước chặn lại.

“Các hạ nói hay thật, đường này bọn ta vốn đi trước, sao từ trong miệng các hạ lại nghe như mình chịu thua thiệt vậy?” Bàn về độ miệng lưỡi, Chu Trường Dung không thua bất kì ai, “Hạ nhân các hạ khiêu khích trước, sau đó thất bại, cuối cùng các hạ lại nói ra lời như thế, có phải hơi lanh hết phần thiên hạ rồi không?.”

“… Thế ngươi muốn gì?” Đại khái là người trong xe ngựa không ngờ, có người sau khi nhìn thấy thành huy của thành Chiết Lộc bọn họ còn dám được voi đòi tiên như vậy.

“Tại hạ không thích cách màn nói chuyện.” Chu Trường Dung cố ý nói chậm rì rì, “Lãng phí thời gian của mọi người lâu như vậy, các hạ cũng nên ra ngoài để mọi người nhìn cho rõ chứ, rốt cuộc là vị công tử nào của thành Chiết Lộc đến mới được?”

“Nói đúng lắm!”

“Vị công tử này nói chí lý.”

“Chẳng lẽ công tử thành Chiết Lộc không dám gặp người?”

Nhóm ma tu xung quanh xem trò vui không chê chuyện lớn, hơn nữa trong thành có cấm chú của thành chủ bọn họ, người ngoài không thể tùy ý xuống tay với bọn họ, vì vậy bọn họ càng không chút kiêng kỵ.

“Trên xe ngựa của ngươi, không chỉ có mình ngươi?” Tựa hồ đối phương không muốn cứ như thế bị lời nói của Chu Trường Dung đánh bại, bám vào Sư Vô Cữu phản biện.

“Trên xe là đạo lữ của ta, thân thể suy yếu, không tiện gặp người.” Chu Trường Dung vừa nói vừa truyền âm giải thích cho Sư Vô Cữu, “Sư tiền bối, ta hành động như vậy là bất đắc dĩ”, “Chẳng lẽ các hạ cũng thẹn thùng giống đạo lữ của ta?”

Sư Vô Cữu ở trong xe bĩu môi khinh thường, tên tiểu tử lừa đảo này ngoài miệng nói “giả làm đạo lữ không được không được đâu”, kết quả vừa vào thành, rõ ràng giả bộ giống y chang.

Mở miệng gọi một tiếng đạo lữ, gọi vô cùng lưu loát.

“Ngươi không sợ ta giết ngươi?” Người trong xe ngựa hình như đã hơi tức giận.

“Nếu sợ, ta cần gì phải dẫn theo đạo lữ vào thành A Thanh ngay lúc này?” Chu Trường Dung mặt không cảm xúc nói, “Chúng ta là ma tu, là hạng người ham sống sợ chết sao?”

“Rất tốt.”

Người trong xe ngựa ý tứ hàm xúc không rõ thốt ra hai chữ như thế, lập tức lộ ra một bàn tay tái nhợt.

Ngón tay người kia nhợt nhạt không chút vết máu, ngay cả móng tay cũng trắng quá mức, giống như người chết vậy.

Chắc hẳn màn xe ngựa được làm từ một loại vật liệu đặc thù, ngăn cách bên trong và bên ngoài xe ngựa thành hai thế giới khác nhau. Nhưng khi màn được xốc lên, Chu Trường Dung lập tức nhận ra một luồng xác thối quái lạ truyền ra từ trong xe ngựa.

Người ngồi sau màn là một nam tử trẻ tuổi thần sắc lặng lẽ, sắc mặt tái xanh.

Con mắt hắn gần như đã tan rã, khó có thể đối diện tầm mắt với Chu Trường Dung, hơn nữa trên người cũng tràn ngập mùi xác thối quái dị, giống như người đã chết từ rất lâu rồi.

“Mùi gì thúi thế?”

“Ai thất đức dữ vậy, xác hư rồi mà không đem đi?”

“Khụ khụ, khụ khụ khụ.”

Nhóm quần chúng vây xem dường như đã nhận ra mùi xác thối này không ổn, vội vã tản ra sau.

“Thấy rồi.” Người trong xe ngựa lại thả màn xuống, mùi xác thối cũng được ngăn cách triệt để, “Ta nhớ kỹ ngươi.”

“Sư tiền bối, ngài có thể nhìn ra rốt cuộc người này bị gì không? Hắn chắc chắn là người sống, nhưng lại nhìn như là một người chết.” Đây là lần đầu tiên Chu Trường Dung nhìn thấy loại tình trạng như vậy, hắn có trong tay Sổ Sinh Tử, đối với sống chết của người khác biết rất rõ.

Hắn liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra người này là người sống, thế nhưng so với người chết chỉ nhiều hơn một hơi thở, các chức năng khác của cơ thể đã không khác gì người chết.

Sợ là vị công tử thành Chiết Lộc này đã sắp đánh mất ngũ giác, từ từ biến thành một thi thể chân chính.

“Ma tu ở tầng trời Thị Phi có một loại công pháp lập dị, gọi là Thiên Ma Giải Thi Đại Pháp, nếu tu hành thành công, có thể bùng nổ sức mạnh gấp ba lần so với tu sĩ cùng cấp, càng tu hành về sau, sức mạnh có thể bùng nổ càng nhiều. Tương truyền công pháp này đã được phát minh từ một vu tộc ở thời kì thượng cổ, sau đó trải qua một thời gian sửa chữa điều chỉnh mà thành. Nhưng mà yêu cầu để tu Thiên Ma Giải Thi Đại Pháp này cực kì cao cũng rất dễ tẩu hỏa nhập ma. Rõ ràng, người này đã tẩu hỏa nhập ma, tu luyện sang ngã rẽ. Theo bản tọa thấy, nếu hắn muốn khôi phục, ít nhất phải cần người có tu vì từ ma tôn trở lên cưỡng ép rót pháp lực chính mình vào thân thể hắn, mới có thể giúp hắn quay lại đường chính của công pháp.”

Sư Vô Cữu ngáp một cái, lười biếng trả lời, “Đùa chứ, ma tôn cũng phải lãng phí ít nhất hơn vạn năm tu vi, buôn bán lỗ vốn như thế ai dám bán?”

Không cần phải đoán, người này đến nhanh như vậy, chắc chắn vì lời hứa của Chuẩn Thánh mà tới.

“Các hạ nên lo lắng cho chính mình đi.” Đã biết lai lịch của người này từ Sư Vô Cữu, Chu Trường Dung ý tứ sâu xa cười, lời nói đầy thâm ý, “Ít nhất ta tu hành rất vững chắc.”

Dứt lời, Chu Trường Dung nhìn Ứng Trúc Xuân, nói, “Chúng ta đi thôi.”

“Vâng.” Ứng Trúc Xuân gật gật đầu, rời đi cùng Chu Trường Dung.

“Người kia cố ý.” Sau khi rời đi, Chu Trường Dung nói, “Có thể thấy, thủ hạ của hắn đều rất kỷ luật, hắn cũng là một nhân vật nói một không hai, vậy mà lại cố tình để mặc một hạ nhân tự đại vênh váo đi khắp nơi gây sự, sau đó giết chết tên hạ nhân đó, tuyệt đường giải thích. Kết luận, hắn muốn thăm dò.”

“Chủ nhân, chúng ta mới tới, lẽ nào bại lộ rồi sao?” Ứng Trúc Xuân hơi khó hiểu, bọn họ và thành Chiết Lộc không cừu không oán.

“Hắn thăm dò không phải chúng ta, mà là thành A Thanh.” Chu Trường Dung lắc đầu, “Chúng ta chỉ tình cờ gặp mà thôi. Vừa nãy ngươi đấu pháp, thủ vệ thành A Thanh lại chậm chạp không xuất hiện, điều này mang ý nghĩa thành chủ Diệp Tiêu không cấm tu sĩ bên ngoài đánh nhau, nói không chừng còn rất vui lòng nhìn chúng ta tự giết lẫn nhau.”

Nếu không cấm, vậy thì có thể sử dụng đủ mọi loại thủ đoạn. Dù sao mọi người đều biết, đèn Thanh Tà chỉ có một, nhưng người muốn đèn Thanh Tà lại rất nhiều.

Không diệt trừ một số đối thủ sao được?

“Bản tọa nghe nói, ngay cả mấy tên lừa trọc ở tầng trời Tự Tại cũng đến rồi.”  Sư Vô Cữu lười biếng chen vào một câu, “Phật tu ít ỏi, thế nhưng đại năng đỉnh cấp không thiếu. Dù bọn họ không độc chiếm riêng một tầng trời nhưng cũng tự mở ra một tầng trời Tự Tại riêng ở tầng trời Hồng Trần. Đáng tiếc từ khi phật tổ tới tầng trời Tạo Hóa, dù bọn họ có khổ tu kết thiện duyên khắp nơi như thế nào đi nữa cũng không thể xuất hiện ra một vị Chuẩn Thánh nào. Bây giờ ngay cả nơi có ma khí đậm đặc như tầng trời Thị Phi cũng tới, tuyệt đối không thể coi thường. Mấy tên lừa trọc này cái khác không giỏi chứ sức chịu đựng là bậc nhất.”

“Sư tiền bối, ngài và phật tu có cừu oán gì sao?” Chu Trường Dung ngẩn người, hỏi thăm.

“Đương nhiên bản tọa với bọn họ không thù oán. Chỉ là lúc trước ở yêu tộc bọn ta có một con vua khổng tước rất lớn, yêu tộc ta bỏ ra rất nhiều tâm huyết bồi dưỡng nó thành Yêu Hoàng. Kết quả không biết mấy tên phật tu này dùng yêu pháp gì, lại có thể dỗ Yêu Hoàng đó đổi đạo thống làm một hộ pháp phật giáo. Việc này qua đi, có không ít phật tu muốn noi theo bước chân tổ tiên, cũng chạy tới yêu tộc khuyên bảo, ngay cả bản tọa năm đó cũng bị khuyên bảo rất nhiều lần, yêu tộc bị làm phiền đến cực độ mới định chuẩn bị tập trung tộc nhân tới Phật giới tầng trời Tự Tại dạy cho bọn họ một bài học. Sau đó nhờ có một vị thánh nhân ở tầng trời Hồng Trần đến can ngăn mới tránh khỏi phân tranh. Về sau, phật tu không được đến tầng trời Tiêu Dao của yêu tộc ta truyền đạo, yêu tộc bọn ta cũng không được bước vào Phật giới một bước.”

Tuy Sư Vô Cữu kể rất hời hợt, thế nhưng từ thời kỳ thượng cổ tranh giành đạo thống đã rất khốc liệt, chỉ trong mấy câu nói cũng đã có thể cảm nhận được một, hai.

“Đừng coi thường phật tu.” Sư Vô Cữu nhắc nhở một câu, “Dù sao người có thể đến thành A Thanh tranh đoạt đèn Thanh Tà, bao gồm cả ngươi đều chẳng phải dạng thiện nam tín nữ gì.”

“Sư tiền bối quá khen.” Chu Trường Dung cười trả lời.

“Trước mặt người khác, ngươi không thể gọi ta như vậy.” Sư Vô Cữu chớp mắt mấy cái, bắt đầu nghịch ngu, “Nghe không đủ thân mật, ngươi đổi cách gọi khác thử xem.”

Chu Trường Dung nghe, không biết nên mở miệng thế nào.

“Khó vậy sao?” Sư Vô Cữu bày ra tư thế muốn tính sổ, “Bản tọa hi sinh lớn vậy, ngươi còn dám ý kiến?”

Vẻ mặt Chu Trường Dung nhất thời có chút vặn vẹo.

“… Sư đại ca.” Giọng nói Chu Trường Dung chẳng khác nào muỗi kêu.

“Không được, xa lạ quá.” Sư Vô Cữu nghe mà cả người sảng khoái, nhưng vẫn cố ý bắt bớ, “Phải thân mật hơn một chút.”

“Vô Cữu?” Chu Trường Dung tiếp tục gọi.

“Vẫn còn hơi xa lạ.” Sư Vô Cữu than thở.

Chu Trường Dung hơi cạn lời.

Sư Vô Cữu muốn lấy hắn làm trò đùa chứ gì.

Dứt khoát vứt hết mặt mũi.

Chu Trường Dung đè nén cảm giác kì dị ở trong lòng xuống, một hơi gọi ra đủ loại xưng hô, “Thân ái, cục cưng, bảo bối, bé ơi… Chọn đại một cái đi.”

Chu Trường Dung không chỉ thành công làm mình buồn nôn mà còn thành công làm Sư Vô Cữu buồn nôn theo.

Sư Vô Cữu nghe mà cả người ớn lạnh.

“Khụ, bản tọa cảm thấy xa lạ cũng có chỗ tốt của xa lạ, đến nơi ngươi cứ gọi ta “Vô Cữu” là ổn rồi, đừng gọi đại ca, ngươi không đủ tuổi.” Sư Vô Cữu tốt bụng nói.

Lẽ nào gọi tên trực tiếp thì đủ tuổi hả? Chu Trường Dung mặt không cảm xúc nghĩ thầm.

“Ồ? Thân thể nhị công tử thành Chiết Lộc đã tệ đến vậy sao?”

“Vâng, thành chủ, đúng như tình báo, vị nhị công tử này nóng lòng tu hành, tẩu hỏa nhập ma, thành chủ thành Chiết Lộc không nguyện ý đánh đổi tu vi hơn vạn năm, hắn cũng chỉ có thể đổi mục tiêu lên đèn Thanh Tà.” Nói xong, người bẩm báo lập tức kể lại rõ ràng mười mươi sự việc phát sinh trên đường vào thành, đồng thời còn chiếu toàn bộ nội dung lưu lại trên Lưu Ảnh Thạch phóng to ra, lúc đó người này cũng ở trong đám người, hẳn là đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu.

Những người đến thành A Thanh này, không có gì làm cũng phải nghĩ ra chuyện cho bọn họ làm.

Nam tử đang quan sát Lưu Ảnh Thạch, nhan như quan ngọc, ngoại hình anh tuấn phi phàm, chỉ là biểu cảm trên mặt chẳng khác gì hàn băng vạn năm không đổi, khiến người nhìn mà phát khiếp, toàn thân quanh quẩn kiếm khí mãnh liệt đến đáng sợ, rất khó tiếp cận.

Vừa thấy là biết, người này chắc chắn là Diệp Tiêu, thành chủ thành A Thanh.

Diệp Tiêu nhìn cảnh tượng trong Lưu Ảnh Thạch, lại không như thủ hạ nghĩ sẽ đặt lực chú ý lên người vị nhị công tử thành Chiết Lộc, ngược lại, từ đầu đến giờ chỉ quan sát Chu Trường Dung và người ngồi trong xe ngựa.

“Hình như mấy người này đến từ thành Nam Phong, thành Nam Phong chỉ là một thành nhỏ, tu vi nam tử này cũng chỉ mới là đẳng cấp thiên ma, không tính xuất chúng.” Thủ hạ thấy thành chủ của mình nhìn Chu Trường Dung, vội vàng nói ra tin tức mình tìm hiểu được.

“Phái người nhìn chằm chằm mấy người này.” Diệp Tiêu đưa mắt nhìn thủ hạ một cái, không đồng ý, “Trên người người này vẫn còn vương một chút khí tức phàm trần, e là vừa mới phi thăng không lâu.”

Nhưng người vừa mới phi thăng đã đạt được cấp độ tu vi thiên ma, tuyệt đối không phải người bình thường. Chỉ là không biết vì sao, người như vậy lại không bị các đại chủ thành phát hiện?

Phải biết, các đại chủ thành đối với nhân tài mới xuất hiện vô cùng khao khát. Muốn phát triển chủ thành lớn mạnh, quan trọng nhất là phải thu nạp được nhiều người mới.

“Thành chủ, theo ý ngài là hắn chỉ vừa mới phi thăng?” Thủ hạ có chút không dám tin, hắn hoàn toàn nhìn không ra, nhưng mắt thành chủ bọn họ trời sinh kỳ diệu, có thể nhìn thấy thứ người khác không thấy, bởi vậy mới phát hiện ra bí mật của đèn Thanh Tà.

Diệp Tiêu chỉ tay về phía Sư Vô Cữu, “Người ngồi trong xe ngựa, ta nhìn không ra sâu cạn, nếu ta đoán không sai, chỉ riêng người này đã đủ để quét sạch toàn bộ thành A Thanh!”

Tác giả có lời muốn nói: 

Diệp Tiêu: Gian nan ra trận!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play