Chương 44:
Lúc Quy Cửu dẫn theo Phong Tế Tế tới nhân gian, ngẩng đầu nhìn bầu trời, sắc mặt cũng vì thế mà biến đổi.
"Sư phụ, sao vậy, người tính ra gì sao?" Phong Tế Tế hiếu kỳ hỏi.
Mấy ngày gần đây, tâm trạng sư phụ hình như có chút không yên.
"Không cần bói ta cũng có thể nhìn ra." Quy Cửu lẩm bẩm, "Những đám mây trên trời này chưa bao giờ thay đổi như vậy, e là người bên trên đã xuống đây không ít."
Trước giờ Tu Chân giới và Tiên giới vốn là nước sông không phạm nước giếng, bình an vô sự. Nhưng một khi thế cân bằng giữa hai bên bị phá vỡ lần đầu tiên thì ngày sau chắc hẳn sẽ có lần thứ hai rồi lần thứ ba.
Tranh giành đạo thống, từ trước đến giờ chỉ có không chết không ngừng.
Tính ra, cửu thiên thập giới bọn họ, hình như đã trãi qua một đoạn thời gian yên bình rất dài rồi nhỉ.
Bất kể là người phàm hay tiên nhân, một khi đã trãi qua cuộc sống bình yên quá lâu thì sẽ không nhịn được muốn tự tìm cho mình chút chuyện gì đó không tầm thường để làm.
"Sư phụ, vậy chúng ta..."
"Chuyện này không phải là việc mà chúng ta có thể quản, ta chỉ biết bên cạnh người đại khí vận chắc chắn sẽ có quý nhân giúp đỡ, còn sư phụ và ngươi thì vẫn kém xa lắm mới đạt tới trình độ quý nhân."
Con cưng của thời đại này, từ xưa tới nay đều chỉ thoáng qua một chút, rồi lại thay người ngay.
Có lúc, Quy Cửu cũng không nhịn được cảm thấy, tuổi thọ yêu tộc thật sự quá dài. Dài đến mức chuyện gì hắn cũng có thể thấy.
Chu Trường Dung mơ hồ nhận ra hình như tu vi của mình có hơi buông lỏng.
Hắn làm người hai đời, kiếp trước thiếu chút nữa đã được làm âm quan của Địa Phủ, bây giờ đổi một kiếp khác ở Tu Chân lại sắp phi thăng thành địa tiên. Ở trong giới Tu Chân này, bản thân hắn không chỉ nắm giữ Sổ Sinh Tử trong tay, mà chủ tu còn là Độ Vong Kinh do đạo tổ thân truyền, lại có đại năng như Sư Vô Cữu thời kì đỉnh cao nhất là Chuẩn Thánh bên cạnh, muốn không tiến bộ tu vi cũng khó.
Rất nhiều người thường nghĩ rằng, để phi thăng thành tiên nhất định phải dựa vào tích lũy tu hành qua ngày qua tháng mới có thể thành công. Đương nhiên, đây chính là cảnh ngộ mà đại đa số người gặp phải. Nhưng đôi lúc, cũng sẽ có một số bất ngờ xuất hiện.
Ví dụ như tái thế trùng tu, hay là người đại khí vận, thông thường khi bọn họ tu hành sẽ là làm ít được nhiều, tốc độ vượt xa người thường. Thậm chí, chỉ trong một đêm, chỉ với một ý nghĩ, đã có thể phi thăng từ người thành tiên rồi.
Trong đạo giáo có truyền thuyết "Một Người Đắc Đạo, Gà Chó Cũng Thăng Thiên", hay là trong phật giáo cũng có truyền thuyết "Phóng Hạ Đồ Đao Lập Địa Thành Phật" ít ai biết đến. Đặt trong hệ thống đạo Thiên Chúa của phương tây hay các thần thoại ở Bắc Âu cũng vậy, họ cũng có những truyền thuyết một đêm thành tiên thành phật tương tự.
Bởi vậy có thể nói, phi thăng thành tiên, xưa nay không phải việc cần tích lũy thời gian, mà là chỉ cần tu, một khi tâm tính đạt tới một cảnh giới nhất định thì có thể rời khỏi thế gian trong nháy mắt.
Phần lớn người chỉ có thể dừng bước ở nơi gần cảnh giới ấy, nhưng lại không thể đặt chân đúng chỗ, tương tự cũng có những người đặt chân đúng đích.
Giống như Chu Trường Dung lúc này.
Trong cửu thiên thập giới bây giờ, sợ là không có người đại khí vận nào có số mệnh mạnh hơn hắn. Dù không tính tới chuyện hắn giữ đại đạo thánh binh trong tay, chỉ riêng việc sau khi tầng trời Tạo Hóa phong bế mà hắn còn gặp được Chuẩn Thánh duy nhất, lại có được biếu tặng từ Nhân Hoàng kiêm Thánh Nhân —— Thần Tàng đạo nhân.
Tâm tính hơi buông lỏng, tu vi cứ thế tăng lên vèo vèo.
Độ tiếp nhận của Sổ Sinh Tử đối với Chu Trường Dung, tự nhiên cũng càng lớn hơn.
Ngay cả khoảng cách phi thăng, hắn cũng có cảm giác mình sắp chọc thủng được tầng giấy kia rồi.
Theo lời Quy Cửu bói, thời cơ của hắn phi thăng ở Bắc Cương, đúng là không lừa hắn.
Chỉ là vào lúc này, không phải thời cơ hợp lý.
Chu Trường Dung suy nghĩ một chút, cắn răng, vẫn không tạm dừng tu luyện. Chuyện tu vi tăng lên như vậy, không phải việc hắn muốn khống chế thì có thể khống chế.
Hỡn nữa, từ khi hắn sinh ra đến giờ, có lần trưởng thành nào mà không vướng phải nguy cơ tứ phía?
Nếu hắn bỏ lỡ cơ hội nâng cao tu vi tốt như vậy ngay lúc này, ngày sau có muốn gặp lại thì càng khó hơn lên trời.
Thứ gọi là cầu giàu sang từ trong nguy hiểm, đáng giá thử một lần.
Nhóm tiên tôn tiên quân bên ngoài, vốn ban đầu còn đang bị chữ của Sư Vô Cữu hấp dẫn, kết quả tu vi Chu Trường Dung vừa hơi buông lỏng, đã ngay lập tức dẫn đến sự chú ý của mọi người.
"Khoan đã, chỗ này còn có người!"
"Chỗ gần cây đào kia kìa."
"Đi, đi xem xem."
Mấy tên tiên quân tiên tôn này, ai cũng là mèo già hóa cáo, ngay từ đầu bọn họ đã không tin Thần Tàng đạo nhân không để lại thứ gì. Nếu thật sự không muốn để lại đồ vật gì thì ngay cả toà trạch viện này cũng không nên để lại.
Còn nếu tòa trạch viện này hiện thế, vậy cũng mang ý nghĩa trong viện này có thứ gì đó.
Bởi vậy, dù Nhân Hoàng Tịch Chu có nói gì, những tiên tôn này cũng hoàn toàn không nghe lọt, nên tới thì vẫn tới.
Lần này, quả nhiên phát hiện đầu mối.
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm và mấy người Lôi Đình đạo quân đứng đợi ở trong viện, chấn động bọn họ cảm nhận được đương nhiên càng mạnh hơn so với những tiên tôn kia.
Đây rõ ràng là khí tức của tu sĩ sắp phi thăng phát ra.
"Chuyện gì xảy ra, Vương Bình Nhược, chỗ này ngoại trừ chúng ta sao còn có người khác?"
Sắc mặt Vương Thất Thập Ngũ Kiếm khó coi, trong lòng lại vô cùng lo lắng cho an toàn của Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu, nhưng cũng biết nếu lúc này để lộ chuyện bọn họ quen biết nhau, sợ là mọi chuyện đã khó càng thêm khó.
"Ta cũng không biết." Lần đầu tiên Vương Thất Thập Ngũ Kiếm nói lời trái lương tâm lại lại nói vô cùng trôi chảy, "Ta vẫn luôn ở đây tĩnh tọa, hoàn toàn không phát hiện ra cái gì. Nếu khí tức này không lộ ra, vừa nãy chúng ta cũng không phát hiện ra gì đúng không?"
Bọn người Lôi Đình đạo quân chấp nhận lời giải thích này của Vương Thất Thập Ngũ Kiếm.
Bởi vì quả thật lúc trước bọn họ cũng không phát hiện ra gì hết.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở Lệ Cư đều tụ tập phía trước cây đào trong viện.
"Hay là, cây đào này muốn hoá hình phi thăng?" Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đứng ở một bên nói ra suy nghĩ của mình, ý đồ dời đề tài.
Nhưng bất lực, chẳng ai hưởng ứng gì với hắn.
"Yêu tộc hoá hình, tuyệt đối không phải loại khí tức này."
"Chắc chắn lúc trước đã có bọn đạo chích lẻn vào đây, lại chẳng biết vì sao đi vào bên trong thân cây đào này, bởi vậy mới chiếm được biếu tặng của thánh nhân."
"Bản tôn cũng muốn nhìn thử xem, rốt cuộc người phương nào phúc lại có khí lớn như vậy đấy, thế mà có thể âm thầm chiếm được đồ vật trước mặt tất cả mọi người."
Chỉ tiếc, trời không chìu ý người.
Những người ở đây thiên tính vạn tính lại không thể nghĩ ngờ tới người trong Tiên giới lại chăm chỉ hạ phàm đến đây như vậy chăng!
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Nhóc đào yêu đã gấp đến giậm chân, tuổi nhóc vừa không lớn vừa chưa trãi qua sự đời, tại sao nhóc không thể phong bế khi tức của Chu Trường Dung, mà khí tức đó lại trực tiếp tràn ra ngoài từ thân cây của nhóc vậy?
Nhưng Sư Vô Cữu biết.
Với đẳng cấp công pháp Chu Trường Dung dùng, muốn phong ấn triệt để khí tức của hắn, ít nhất cũng phải là loại linh thực chuyên dùng để phong ấn mới được. Với kiểu cây đào chỉ dính chút ánh sáng thánh nhân mà nói, đương nhiên không thể che giấu khí tức của Chu Trường Dung rồi.
Chỉ là điều không thể nghĩ đến chính là, cái tên này thích cố tình chọn thời điểm dầu sôi lửa bỏng như vậy xuất hiện mới được hả?
"Yêu Hoàng đại nhân, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Ba nhóc yêu thụ đồng loạt dùng ánh mắt mong đợi nhìn Sư Vô Cữu. Ngoại trừ Sư Vô Cữu ra, bọn nó quả thật không tìm được ai khác.
"Yên tâm." Sư Vô Cữu đối diện với ánh mắt mong đợi của mấy ấu tể này, không chút nghĩ ngợi nói, "Nếu ở Tiên giới, nói không chừng bản tọa sẽ coi trọng bọn họ hơn một chút đấy, nhưng mà ở đây là Tu Chân giới, tu vi bọn họ cao đến đâu cũng chỉ là tán tiên, sao có thể là đối thủ của bản tọa?"
Một khi Sư Vô Cữu đã nghiêm túc, sẽ biểu hiện vô cùng đáng tin.
"Ngươi yên tâm, bản tọa sẽ không để bọn họ làm hại người." Sư Vô Cữu cầm trong tay mạt chược nói, "Chỉ là mấy tên hề thích nhảy nhót, bản tọa không đặt bọn họ ở trong mắt."
Ngoài miệng thì nói như vậy đấy, nhưng trong lòng Sư Vô Cữu đã mắng Chu Trường Dung đến nỗi máu chó ngập đầu.
Chắc chắn đời trước bản tọa thiếu nợ cái tên Chu Trường Dung này, lần này đã là thứ mấy rồi? Mỗi lần toàn là Chu Trường Dung gây chuyện, sau đó hắn đến chùi đít dùm.
Sư Vô Cữu hắn khó khăn lắm mới thoát khỏi phong ấn, không phải chỉ để chuyên dọn dẹp phiền phức Chu Trường Dung gây ra nha!
Hay là dứt khoác để mấy người này giết quách tên tiểu tử lừa đảo này đi cho rồi.
Nhưng dù trong lòng Sư Vô Cữu nghĩ như vậy, thì hắn cũng không làm như thế.
Hắn đã cứu Chu Trường Dung mấy lần rồi, nếu lần này để Chu Trường Dung chết, vậy thì chẳng phải mấy lần trước hắn cứu chỉ để uổng phí thời gian thôi sao?
Nếu ngay bây giờ Chu Trường Dung có ở đây, chắc chắn sẽ nói hành động của Sư Vô Cữu ngày hôm nay chính là biểu hiện của "Ngụy biện chi phí chìm".
[Chi phí chìm là khoản chi phí đã mất thì không lấy lại được. Ví dụ, bạn mua vé xem một buổi hòa nhạc nhưng trời thì mưa mà bạn lại đang ốm. Nhưng cuối cùng bạn vẫn quyết định tới buổi diễn vì tiếc tiền mua vé thì gọi là ngụy biện chi phí chìm.]
Đầu tư quá nhiều mà lại không nỡ buông tay, hậu quả của không buông tay chính là phải đầu tư càng nhiều hơn.
Bên ngoài, nhóm tiên tôn trong Lệ Cư đã bắt đầu chuẩn bị động thủ.
"Dù thánh nhân tự tay trồng, ta cũng phải nhìn xem rốt cuộc trong đó giấu cái gì?"
"Lúc đó chúng ta đồng loạt ra tay, cùng chia sẻ chút nhân quả."
"Được, để chúng ta nhìn xem, rốt cuộc người nào bên trong muốn làm chim hoành tước?"
Mấy vị tiên tôn cùng ra tay, đương nhiên là muốn nhổ tận gốc cây đào lên rồi!
Nhóc đào yêu gấp không kiềm được, Sư Vô Cữu lại hơi mất kiên nhẫn.
"Gấp cái gì mà gấp, bản tọa còn chưa gấp." Sư Vô Cữu cảm thấy đào yêu đúng là chưa thấy cảnh đời, mỗi việc nhỏ như vậy, đáng gì?
"Yêu Hoàng, ngài có cần pháp bảo gì không?" Việc liên quan đến sống chết của cây đào, hai nhóc lê và táo cũng có chút khẩn trương, nếu có thể, chặt bọn nó làm vũ khí, bọn nó cũng cam lòng.
"Pháp bảo? Đối phó với những tên này, còn cần dùng được pháp bảo sao? Ầy, mấy cái hột này là được rồi." Sư Vô Cữu tiện tay chỉ, trên đất có chừng mười cái hột.
Toàn là trong lúc Sư Vô Cữu chơi mạt chược cảm thấy chán, tùy tiện gặm.
Đào, táo, lê đều có.
"Ngài... Ngài nói đùa, thứ này sao có thể dùng làm vũ khí chứ?" Tốt xấu gì cũng phải dùng thân cây hay cành cây này đó chứ.
"Đã đủ rồi." Vốn ban đầu Sư Vô Cữu còn muốn dùng mạt chược kìa, nhưng nghĩ lại cờ này mình mới đánh có một lần, dùng để đập người, thực sự quá lãng phí. Chi bằng lấy vật liệu khác ở đây dùng.
Hơn nữa, hột này linh khí dồi dào, ngược lại so với mạt chược còn dễ sử dụng hơn.
Đào yêu biết sinh mệnh mình vô vọng, đã bắt đầu khóc sướt mướt để lại "di ngôn" cho hai người anh của mình, "Hai anh, sau khi em chết, đào hay nhựa đào lúc trước em giấu đi đấy, các anh cứ giữ hết đi..."
[nhựa đào]
Sư Vô Cữu kéo chút tóc của ba nhóc yêu tinh, tóc lập tức biến thành từng mảnh từng mảnh lá cây, sau đó lót hột nhặt lên (chủ yếu bởi vì Sư Vô Cữu cảm thấy hột ở dưới đất quá bẩn), rồi không chút hoang mang bắn ra bên ngoài.
Dáng vẻ sắc mặt thản nhiên như lúc hắn mò bài vậy không có gì khác nhau.
Hoa đào cảm thấy mình thật sự sắp chết rồi.
"Mở to hai mắt ra mà nhìn cho cẩn thận!"
Giọng nói Sư Vô Cữu truyền đến, "Bản tọa không phải hư danh."
Hột Sư Vô Cữu vừa tiện tay bắn ra lúc nãy phảng phất như mọc ra thêm một cặp mắt vậy, nó bắn thẳng ra từ bên trong thân cây đào, chính xác hướng về phía nhóm tiên tôn phóng tới.
"Đến hay lắm!"
Hột trái cây kia vừa nhanh vừa mãnh, luồng linh lực mạnh mẽ bao bọc lấy nó làm cho người khác gần như không nhìn rõ bên trong là thứ gì, đã trực tiếp hung mãnh hướng về phía mấy người kia đập tới.
Một tiên tôn phản ứng nhanh, tránh ra, còn phản ứng hơi chậm thì hội tụ chân nguyên trong tay, ý đồ ngăn cản hột này.
Vèo ——
Tựa như sao băng trên tầng trời thứ 9 rơi vuông góc xuống, lại giống như sóng biển gào thét vồ mạnh tới.
Sức mạnh của nó lớn vượt quá mức tưởng tượng.
Dùng sức người khó mà có thể chống lại.
Về phần vị tiên tôn có ý đồ lấy tay ngăn cản kia, lòng bàn tay bị hột trực tiếp đâm thủng, lộ ra một cái lỗ nhỏ đẫm máu.
"A." Người kia thấp giọng rên rỉ một tiếng, nhưng đã nhanh chóng trở lại phòng thủ, ý đồ phản công.
Hắn đã xem thường thực lực của Sư Vô Cữu.
Người trong Tiên giới, nói tới nói lui cũng chỉ có mấy cái bản lĩnh nhàm chán dùng mãi như vậy mà thôi.
Sư Vô Cữu ném hột này, có thể không chỉ có hột.
Vị tiên tôn có ý đồ quay trở lại phòng thủ lúc nãy này còn chưa kịp bày ra tư thế, đã phát hiện thân thể hắn bị lực chấn của nguồn linh lực bao quanh hột đánh văng ra ngoài, đến khi đụng vào vách tường mới có thể đứng vững.
"Phụt." Không thèm để ý, trực tiếp ói ra một ngụm máu.
Còn mấy tiên tôn khác cũng không khá hơn chút nào.
Vốn bởi vì thực lực bọn họ có hạn mà hơi rút tay rút chân, bây giờ lại bị Sư Vô Cữu đánh lén bất ngờ như vậy, người có thể duy trì phong độ như thường ngày đã được xem là biểu hiện xuất sắc rồi!
Nhưng mà, từ điểm này cũng có thể chứng minh nhóm tiên tôn này tuyệt đối không phải hư danh.
Dù sao thì tên tiên tôn trong chuyện Thải Vân phu nhân lúc trước, còn chưa chịu được một chiêu của Sư Vô Cữu, cả người đã biến thành tro bụi nữa mà, chỉ là không biết nguyên thần có trở về bản thể hay không thôi.
Lúc trước Sư Vô Cữu đã dùng một con cờ mạt chược, nếu dùng lại, mạt chược vốn xuất xứ từ tay Chu Trường Dung mà ra, nói không chừng sẽ bị điều tra ra nguồn gốc.
Giải thích như vậy, cũng không phải hắn quan tâm gì đến tên tiểu tử lừa đảo Chu Trường Dung đâu, mà thuần túy chỉ là cân nhắc cho cuộc sống sau này của mình mà thôi.
Một khi Chu Trường Dung bại lộ, cũng mang ý nghĩa hắn bại lộ.
Lúc đó, mỗi ngày hắn đều phải đánh đánh giết giết, đừng nói là lấy Sổ Sinh Tử, sợ là bản thân muốn có chút thời gian yên tĩnh chơi mạt chược cũng không được luôn đấy chứ.
Vì vậy việc Sư Vô Cữu chọn tấn công bằng hột trái cây, cũng đã cân nhắc trên nhiều phương diện.
Ngược lại Vương Thất Thập Ngũ Kiếm và bọn người Lôi Đình đạo quân lại vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù bọn họ không tiếp xúc chính diện với công kích hồi nãy, nhưng dù chỉ đứng xem, họ cũng đã có thể cảm nhận được sự gian nan hiểm trở trong cuộc đấu pháp lần này.
Nếu thay bản thân thành người đỡ đòn lúc nãy, sợ là đã "thân tử đạo tiêu" tại chỗ rồi.
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đã lờ mờ đoán ra được, người ra tay hẳn là vị sư huynh Sư Vô Cữu trong miệng Chu Trường Dung.
Nhưng, lúc trước Chu Trường Dung cũng chưa từng nói sư huynh hắn lợi hại như vậy? Chẳng trách hai người bọn họ dám tới trạch cũ thánh nhân tìm kiếm trước, thì ra là không sợ?
Trong phút chốc Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh lại.
Đẳng cấp của cuộc đấu pháp lần này, không phải thứ hắn có thể tham dự.
Nhưng cũng không có nghĩa sau này hắn không thể tham dự.
Hắn muốn trở nên mạnh hơn!
Vốn trong lòng đã có một mục tiêu đặc biệt kiên định, ngay lúc này mục tiêu đó lại sâu thêm mấy phần trong lòng Vương Thất Thập Ngũ Kiếm.
Ba nhóc yêu tinh lúc này cũng trong trạng thái trợn mắt ngoác mồm.
Sư Vô Cữu nhìn rất đẹp, dung mạo ngoại hình chẳng khác nào người trời, vô cùng phù hợp với kiểu mỹ nhân được người xem như trân bảo mà giấu đi vậy.
Nhưng một khi đại mỹ nhân ra tay, đó mới chính là chiêu pháp chân thực!
Mấy cái hột kia làm bằng gì, chẳng lẽ ba nhóc không biết? Nhưng mà cố tình Sư Vô Cữu lại có thể dùng vật như vậy, đánh bại mấy tên tu sĩ nhìn như sâu không lường được ngoài kia.
Thật sự chưa từng nghe thấy!
"Ngài quả nhiên là Yêu Hoàng, Yêu Hoàng đều lợi hại giống như ngài vậy sao?" Hai mắt thiếu niên hoa lê sáng lấp lánh tràn đầy vẻ sùng bái.
"Chỉ có bản tọa lợi hại như vậy thôi." Sư Vô Cữu trả lời.
"Thật lợi hại, nếu con cố gắng tu hành, cũng có một ngày được như thế sao?"
"Cố gắng tu hành, đại khái có thể đạt được một phần trình độ của bản tọa đấy." Sư Vô Cữu cười híp mắt nói.
Mà so sánh với những người này, thật sự kinh ngạc mới chính là nhóm những tiên quân tiên tôn bị tấn công vừa rồi.
Sao có khả năng?
Đây ít nhất phải là tu vi đại la kim tiên trở lên.
Trong giới Tu Chân này, tiên nhân đến từ Tiên giới, tu vi đều bị hạn chế dưới mức tán tiên cửu kiếp, một khi đột phá hạn chế này, sẽ bị trả lại Tiên giới ngay lập tức, một chút cũng không có thể vi phạm.
Nhưng tu vi người tấn công bọn họ bây giờ, từ đâu mà ra?
Một khi lượng lớn linh lực bao bọc lấy hột tiêu tan, hột kia chỉ có thể tồn tại trên mặt đất trong nháy mắt, rồi hóa thành bột mịn.
Nhưng dù chỉ trong thời gian ngắn như vậy, cũng đã đủ để nhóm tiên tôn nhìn thấy rõ ràng.
Người ra tay, cũng không dùng thiên tài địa bảo gì, chỉ dùng vẻn vẹn mấy cái hột mà thôi!
Chẳng lẽ, ở trong Tu Chân giới, còn có người tu hành đến trình độ đại la kim tiên mà không phi thăng?
Mấy tiên tôn liếc mắt nhìn nhau, trong lòng vô cùng tức giận.
Chỉ là tu vi đại la kim tiên bọn họ nào có để trong mắt?
Nhưng bây giờ ở đây không phải Tiên giới, mà là Tu Chân giới, hổ lạc đồng bằng bị chó kinh, mấy tiên tôn bọn họ, hợp lại với nhau vậy mà cũng không thể làm gì người ở bên trong thân đào?
Mà càng như vậy, bọn họ càng có thể khẳng định, chắc chắn bên trong cây đào có biếu tặng lúc trước Thần Tàng đạo nhân để lại! Nếu không phải như vậy, người trốn ở bên trong cây đào sẽ không đột nhiên ra tay, mà vẫn còn lưu luyến không ra?
Nói không chừng bởi vì đối phương chiếm được biếu tặng của thánh nhân, bởi vậy mới có thể phát huy bản lĩnh vượt trội không thuộc về thế giới Tu Chân này.
Nhưng, điều này không phải là vĩnh viễn.
Kiên nhẫn của thiên đạo, sao có thể để ngươi nắm giữ thực lực mạnh mẽ như vậy? Biết đâu ở đây cũng bị vướng hạn chế, chỉ có thể công kích thêm mấy lần như vậy nữa mà thôi.
"Vị đạo hữu này." Người lên tiếng chính là vị nữ tiên quân lúc nãy, "Thiếp thân gọi là Châu Ngọc, người Tiên giới cũng có chút nể nang mặt mũi, gọi ta là Châu Ngọc tiên quân. Lần này tới đây quấy rầy, đúng là có điều không đúng. Chỉ là đây là trạch cũ thánh nhân, có thể tạo phúc cho nhiều tiên nhân. Nếu đạo hữu đã nhận được biếu tặng, cần gì phải sợ đầu sợ đuôi, không xuất hiện chứ?"
Nói so với hát còn hay hơn.
Nếu vừa rồi bản tọa không ra tay khiến những người này chấn động, e rằng cây đào trong viện này đã bị đánh tan tành từ lâu rồi.
Nghĩ đến đó, trong đầu Sư Vô Cữu đột nhiên xuất hiện một ý tưởng siêu hay, cố ý hạ giọng, hóp cổ họng nói, "Lão phu vốn là đào thành tinh, năm xưa nhận được ân tình dưỡng dục giáo hóa của thánh nhân, bởi vậy mới ở đây trấn thủ nơi địa giới này. Nếu chư vị muốn ra tay với lão phu, lão phu cũng chỉ có thể một bước không nhường thôi!"
Vốn Sư Vô Cữu xuất thân từ yêu tộc, muốn mô phỏng theo một yêu tộc khác thực sự rất sống động.
Đào yêu hơi ngu ngu nhìn Sư Vô Cữu, muốn hỏi gì đó, đã bị hai anh trai bên cạnh tay mắt lanh lẹ lôi trở lại.
Bây giờ, vẫn nên nghe theo vị công tử tự xưng là Yêu Hoàng Sư Vô Cữu Sư này xử lý đi.
Ba cái cây ngây ngốc tụi nó có thể làm gì hả?
Đương nhiên là đứng ở bên cạnh nhìn, tán thưởng Sư công tử là được rồi.
Châu Ngọc tiên quân ở bên ngoài cũng có chút ngây người, nàng không ngờ mình lại nhận được câu trả lời như vậy, vậy mà câu trả lời này không phải suy nghĩ của nàng, mà là suy đoán của Vương Thất Thập Ngũ Kiếm, nhưng khí tức độ kiếp lúc nãy là của cây đào này hoá hình?
"Cây đào độ kiếp, là loại khí tức này sao?" Một thanh niên tiên tôn khác cười lạnh nói, "Mọi người đều là người trong Tiên giới, dám làm dám chịu. Tuy ta không biết các hạ dùng cách gì có thể trốn tránh tai mắt thiên đạo, nhưng ở thế gian lại có thể dùng tiên lực, mà nhất ẩm, nhất trác, giai do tiền định."
[Nhất ẩm, nhất trác, giai do tiền định: chuyện ăn uống, cử động đều đã được định trước.]
"Buồn cười." Sư Vô Cữu phản bác, "Ngươi không phải cây đào, sao có thể biết bọn ta độ kiếp thế nào? Ta là do thánh nhân tự tay giáo hóa, đương nhiên không giống với yêu tộc bình thường. Bản thể của ta chỉ là một cây đào phàm trần, nếu không được thánh nhân chỉ điểm, sao ta có thể có tu vi? Khả năng thánh nhân, khó bề tin tưởng, các ngươi không biết, thì đừng nói bậy!"
Sau đó là một trận đối đáp miệng lưỡi sắc bén tựa như đao kiếm, nhưng Sư Vô Cữu không hề nhượng bộ chút nào, trực tiếp bày ra bộ dáng "Các ngươi không phải yêu tộc hoàn toàn không biết cách tu hành của yêu tộc " "Cách yêu tộc tu hành các ngươi biết khác với ta, ta là do thánh nhân tự mình điểm hóa" "Có bản lĩnh thì đào ta ra thử xem, không có bản lĩnh thì câm miệng" đáp trả.
Nhưng, ngạc nhiên là dùng vô cùng tốt.
Nhóm tiên tôn này lúc thường đã quen sống trong nhung lụa, lâu lắm rồi chưa từng bị ai chọc tức nhiều như vậy.
"Ha ha ha, đúng là một màn kịch vui."
"Ta nói này mấy vị tiên hữu, tốt xấu gì các ngươi cũng xuống sớm hơn so với ta một chút, sao mà có một cây đào hoá hình thôi cũng không giải quyết được vậy?"
"Vị đào tiên sinh này nói bọn họ không phải yêu tộc, không hiểu phương pháp tu hành của yêu tộc, vừa hay, thiếp xuất thân từ yêu tộc, cũng đến đây thử vận may." Một nữ tử xinh đẹp quyến rũ mặc xiêm y đỏ tươi đi vào, "Yêu tộc bọn ta độ kiếp, từ xưa đến nay chưa từng tham gia trận chiến như này bao giờ."
"Tộc cửu vĩ hồ các ngươi từ tầng trời Tiêu Dao chạy xuống tầng trời Hồng Trần góp vui cái gì?"
"Nhân Hoàng cho thiếp thủ lệnh, đương nhiên thiếp có thể tới." Cửu vĩ hồ đảo ánh mắt, thái độ vô cùng tự nhiên, "Trong lúc rảnh rỗi, không bằng đi xem nhân tộc các ngươi diễn trò. Nhưng mà vị huynh đài ở bên trong thân đào này, ngươi giả mạo yêu tộc bọn ta là sai rồi, thiếp không thể để ngài tiếp tục phá hoại danh dự của yêu tộc bọn ta được nữa!"
Yêu tộc có danh dự cái khỉ gì?
Sư Vô Cữu tức muốn chửi ầm lên rồi.
Nhìn xem yêu tộc bây giờ đều là mấy tên vớ va vớ vẩn, ngoài kia rõ ràng là một cửu vĩ hồ hiếm thấy, vậy mà lại tu hành thành bộ dáng không trên không dưới như thế.
Còn có Yêu Hoàng Ngọc Sương gì kia, đầu óc đại trưởng lão bị úng nước hay sao? Chuyện của nhân tộc tầng trời Hồng Trần, dù yêu tộc muốn nhúng tay, cũng phải chuẩn bị trù tính đàng hoàng rồi hãy làm chứ, trực tiếp lẫm liệt phái tộc nhân tới đây làm gì?
Sợ nhân tộc chưa đủ đoàn kết, cố ý thúc đẩy bọn họ chút hả?
Nhân tộc xưa nay, nếu không có những chủng tộc khác quấy phá, chính bọn họ sẽ tự đấu đến một mất một còn, nhưng một khi có người bên ngoài xuất hiện, bọn họ sẽ bỏ qua hết thảy, cùng nhau chống đỡ ngoại địch.
Cửu vĩ hồ xuất hiện, ngược lại sẽ làm cho những người vốn ban đầu còn đang cất giấu chút tâm tư ân oán sẽ để nó sang một bên, hợp lực đối phó nàng trước.
Đúng là đời này không bằng đời trước.
Sư Vô Cữu cảm thấy mình phải nhanh chóng trở lại tầng trời Tiêu Dao, chỉnh đốn lại đầu óc tộc nhân thôi.
Nếu sau này bọn họ gặp phải một tên lừa đảo giống như Chu Trường Dung, vậy thì chẳng phải ngay cả bộ hài cốt cũng không còn sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Sư Vô Cữu: Có phải người hồ tộc các ngươi đầu óc đều không tốt đúng không? Nhất định phải buộc bản tọa lột sạch lông các ngươi đúng không?
Cửu vĩ hồ (hu hu hu): TAT ta thật sự chỉ thuận đường sang đây xem nhân tộc diễn trò thôi.
Sư Vô Cữu (nổi trận lôi đình): Còn không bằng ngươi nói ngươi đến đây tìm hiểu tin tức đi, sao tộc nhân của ta lại có thể ngu như vậy chứ?
Chu Trường Dung: Không sao, đôi lúc ta cũng hay cảm thán như thế đấy, tại sao những người kia lại có thể ngu ngốc như vậy chứ?
Sư Vô Cữu: Bớt hùa theo đi, toàn do ngươi gây chuyện!
ps: Sư Vô Cữu không phải hồ ly. Tất cả yêu tộc đều là đồng tộc của hắn.