Chương 163: Chu Trường Dung x Sư Vô Cữu (1)
1.
Gần đây Sư Vô Cữu rất thích lôi kéo Chu Trường Dung chơi trò "Đấu Thánh Nhân".
Đây là trò chơi thẻ bài Chu Trường Dung phá lệ làm ra cho hắn chơi, bên trong có cái gì mà Thánh Nhân, Chuẩn Thánh, Đại La Kim Tiên, Kim Tiên, còn phân biệt các đạo thống khác nhau, còn lại thì dùng một hai ba bốn linh tinh thay thế, sau đó dùng các màu sắc và hoa văn khác nhau để đánh dấu, luật chơi có hơi kì lạ. Tỷ như gom đủ bốn thẻ Kim Tiên là có thể chặt một đôi Đại La Kim Tiên gì đấy, ở hiện thực chắc chắn không thể nào, nhưng ở trong trò chơi thì không thành vấn đề.
Đấu Thánh Nhân chỉ cần ba người là có thể chơi, nói vậy, chỉ cần Sư Vô Cữu kéo thêm Ngọc Sương vào nữa là được. Nhưng gần đây Ngọc Sương lại chạy xuống Thế Gian đi đấu trí đấu dũng với tình kiếp Tịch Chu rồi, Sư Vô Cữu chỉ có thể kéo Hỏa Nhất chuẩn thánh tới góp đủ số lượng.
Hiện giờ tầng trời Hoàng Tuyền Thiên đã được mở, Hỏa Nhất chuẩn thánh cũng cảm thấy rất tò mò, cho nên thường sẽ tới đây lòng vòng, vừa lúc bị Sư Vô Cữu bắt gặp, muốn trốn cũng trốn không thoát.
Trận bài này Sư Vô Cữu bốc bài rất ngon, vừa vào trận đã bùng nổ bốn Đại La Kim Tiên, hơn nữa trong tay còn có một Thánh Nhân tiên tu, trong trận sẽ không còn ai góp được hai Thánh Nhân để "bùng nổ Thánh Nhân" nữa rồi.
"Ba con, ta muốn." Sư Vô Cữu trực tiếp ăn ba thẻ bài cuối cùng vào tay, định liệu trước, "Hỏa Nhất, ngươi đã chuẩn bị đủ pháp bảo để thua chưa? Nếu ngươi thật sự hết đồ để chung, không bằng đưa ta vài toà thành, bổn tọa nhàn rỗi không có việc gì cũng muốn đi dạo chơi."
Hỏa Nhất chuẩn thánh không chút hoang mang thoáng nhìn bài của mình, chẳng sợ bài không tốt cũng không nói gì, ngược lại chờ mong nhìn Chu Trường Dung, "Chu đạo hữu là đồng đội của ta, ta đánh cược với ngươi!"
"Xì, ở chỗ này, hắn không may nổi." Sư Vô Cữu liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra Hỏa Nhất suy nghĩ cái gì, nhưng mà tiếc quá, Chu Trường Dung đã là chủ nhân của tầng trời Hoàng Tuyền, hơn nữa trước đó còn phản kháng thiên đạo nên thứ vận may kì lạ đến biến thái kia của hắn đã không còn dư lại gì nữa rồi.
Sư Vô Cữu chơi bài với Chu Trường Dung lâu đến thế, sao có thể không biết điều đó? Nếu không, hắn cũng không hào phóng lôi kéo Chu Trường Dung đánh bài vậy đâu?
"Không sao, ta thắng được thua được." Hỏa Nhất chuẩn thánh gật đầu nói, "Hẳn cũng không đến mức hai vị liên hợp lại ăn hết đồ của ta chứ."
"Yên tâm, bổn tọa không có thua không nổi như vậy đâu." Sư Vô Cữu bình thản trả lời, ngay sau đó trực tiếp vứt ra năm lá bài, "Bốn năm sáu bảy tám, sảnh."
Hỏa Nhất khẽ nhíu mày, nhìn bài của mình, hắn cũng có sảnh, nhưng mà có đến sảnh tám, nếu tách ra đánh chẳng khác nào dư ra ba lá bài.
Có điều nhìn Sư Vô Cữu tự tin như vậy, sợ là trong tay có bài ngon, không thể ra hết được. Nghĩ như thế, Hỏa Nhất bỏ bài của mình, "Thua, bỏ qua."
"Không theo." Chu Trường Dung bất động như núi.
"Chín mười địa thiên kim, hết!" Sư Vô Cữu tiếp tục ra.
Hỏa Nhất quay đầu nhìn Chu Trường Dung.
"Theo không nổi." Chu Trường Dung yên lặng trả lời nói.
"Ta tiếp." Sư Vô Cữu vui vẻ tiếp tục ra, nhanh chóng trên tay chỉ còn dư lại một lá bài, đã sắp thắng. Bây giờ Hỏa Nhất vừa lúc ra một lá bài, trong tay Sư Vô Cữu còn một lá "Chuẩn Thánh" chắc chắn có thể đè đối phương.
"Thánh Nhân." Chu Trường Dung vẫn luôn không ra bài trực tiếp phá hỏng đường về của Sư Vô Cữu.
"Đè!" Sư Vô Cữu không chút do dự ra bài.
"Không theo."
"Không theo."
"Chín." Sư Vô Cữu chỉ còn lại một lá bài, Thánh Nhân đã ra, lúc này chính là lúc Lã Vọng buông cần.
"Đè." Chu Trường Dung trực tiếp ném ra một lá.
Đè cho Sư Vô Cữu đầu váng mắt hoa, đè cho hai mắt Hỏa Nhất trực tiếp sáng lên.
Chu Trường Dung giấu thật thâm!
"Bốn con ba." Chu Trường Dung lại ném bài ra.
Bốn con ba, là ba con nhỏ nhất.
Sư Vô Cữu hơi lung lay sắp đổ, "Không theo!"
Hắn chỉ còn lại một bài, hắn chắc chắn có thể thắng.
"Đôi bốn."
"Đôi sáu."
"Đôi thiên."
......
Thẳng đến cuối cùng trong tay Chu Trường Dung không có một lá bài cóc nào, làm Sư Vô Cữu cầm lá bài Chuẩn Thánh nghẹn tới chết.
Đánh xong một ván, mặt Sư Vô Cữu đã phát xanh.
"Vô Cữu, ngươi phải tính bài, không thể tùy tiện ra bài." Chu Trường Dung tâm trạng tốt nói với Sư Vô Cữu, đánh giá từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài Sư Vô Cữu một phen.
Quả nhiên lúc Vô Cữu tức giận rất đẹp.
Người khác tức giận sẽ không tránh khỏi bộ mặt dữ tợn, mất mỹ cảm, nhưng Sư Vô Cữu tức giận lại như hoa tươi bung nở, làm dung mạo quá mức thoát tục của hắn trong nháy mắt bùng lên sức sống, khoảng cách cũng giảm đi rất nhiều.
Chu Trường Dung không có việc gì cứ thích chọc hắn chơi chơi.
"Ngươi cố ý." Sư Vô Cữu khẽ cắn môi, xông lên hung hăng gặm mặt Chu Trường Dung, "Ai kiên nhẫn tính với ngươi? Giai đoạn đầu ngươi cứ không ra bài, làm ta thả lỏng cảnh giác. Ngươi đánh bài giống y chang cách làm người của ngươi vậy, thật xảo trá!"
"Bài phẩm gặp nhân phẩm, ta cho rằng Vô Cữu đã hiểu ta rất rõ." Chu Trường Dung sờ sờ mặt mình, có thể thấy dấu răng rõ ràng.
"Không, còn chưa hiểu hết."
"Thật ra Vô Cữu cũng có thể thử hiểu thêm một chút." Chu Trường Dung ý tứ sâu xa nhìn Sư Vô Cữu một cái nói.
"Tuy chỉ có trà, không có điểm tâm, nhưng mà hình như ta thấy hơi no no." Hỏa Nhất chuẩn thánh không thể không đứng lên, xem ra không đánh bài nổi nữa rồi, "Cáo từ."
2.
Chờ đến khi Chu Trường Dung đào tạo ra nhóm học sinh đầu tiên cũng là lúc tầng trời Hoàng Tuyền bắt đầu đi vào quỹ đạo, cuối cùng Sư Vô Cữu cũng có thể ra ngoài dạo chơi với Chu Trường Dung.
"Nhóc lừa đảo, ngươi nhìn Ngọc Sương này, thật là ngốc!" Sư Vô Cữu cầm một chiếc gương đồng, vô cùng đau đớn nói với Chu Trường Dung, "Hắn tưởng mình thông minh tuyệt đỉnh, lại không biết nhân tộc lợi hại nhất là gạt người. Còn cắt tình kiếp? Hoa đào của Ngọc Sương đều đã bị chắn hết!"
Dùng gương đồng nhìn trộm tình huống trước mắt của hai người Ngọc Sương và Tịch Chu đã được xem là tiết mục giải trí sau khi ăn xong của Sư Vô Cữu. Chủ yếu là do thật sự nhàn đến phát chán, thứ hai cũng là vì muốn nhìn xem rốt cuộc Ngọc Sương và Tịch Chu như thế nào rồi? Dù sao ở ảo cảnh thế gian, Ngọc Sương cũng đã ăn Tịch Chu đến gắt gao.
Ai biết bây giờ hạ giới đao thật kiếm thật, ngược lại Ngọc Sương rơi vào tình cảnh bất lợi!
Lại nói tiếp, đều là do công đức sai.
Trước kia Ngọc Sương không có thất tình lục dục, căn bản sẽ không động tình, vĩnh viễn sẽ có thể bảo trì lý trí, đương nhiên không sợ Tịch Chu dùng thủ đoạn. Nhưng hiện tại Ngọc Sương sẽ đau lòng, sẽ hoài nghi, còn sẽ tức giận, sao có thể không trúng chiêu?
Chẳng biết Sư Vô Cữu đã tiễn đưa biết bao nhiêu mặt gương đồng ra đi mà vẫn còn tức phì phò lôi gương đồng khác ra xem.
"Bọn họ tự có duyên pháp." Chu Trường Dung cười rút gương đồng khỏi tay Sư Vô Cữu, xoay mặt Sư Vô Cữu về phía mình, "Vô Cữu, ta mang ngươi đi giải sầu ha."
"Giải sầu? Được đó." Sư Vô Cữu đã chán đến phát ngán ở tầng trời Hoàng Tuyền từ lâu rồi, nghe nói đi giải sầu, lập tức vứt chuyện của Ngọc Sương ra sau đầu, dù sao bọn họ cũng sẽ không chết, cứ thế mà lăn lộn, "Chúng ta đi đâu?"
"Trước kia chẳng phải ngươi đã từng giẫm lên Thạch Tam Sinh sao?" Chu Trường Dung mỉm cười, "Ta đã đặt nó về lại bên trong tầng trời Hoàng Tuyền, hoàn toàn khôi phục sức mạnh của nó."
"Sau đó thì sao?" Sư Vô Cữu vẫn nghe không hiểu.
"Thạch Tam Sinh hoàn chỉnh có thể cho người nhìn lại kiếp trước của mình, ta hơi chỉnh sửa lại một chút, gia tăng sức mạnh của nó. Không phải ngươi muốn biết thế giới kiếp trước của ta rốt cuộc có hình dạng thế nào ư? Tuy bây giờ ta vẫn chưa có biện pháp mang ngươi trở về nhìn xem, nhưng ít nhất ta có thể đúc ký ức thành ảo cảnh, ngươi có thể tỉ mỉ ngắm nhìn sự khác biệt giữa hai thế giới ra sao."
Ký ức con người rất phức tạp.
Dù Chu Trường Dung muốn Sư Vô Cữu nhìn trộm ký ức của mình, cũng thường sẽ bị sự chủ quan ảnh hưởng rất lớn. Nhưng Thạch Tam Sinh lại có thể hoàn hoàn tái hiện lại ký ức, thậm chí còn có thể tái hiện lại những thứ ngay cả bản thân Chu Trường Dung cũng không thể nhớ nổi.
Bây giờ có thể cho Sư Vô Cữu đến chơi. Thật ra Sư Vô Cữu cũng không cần phải ngốc ở lại tầng trời Hoàng Tuyền làm gì, chỉ là vì hắn muốn ở đây với mình mà thôi.
Chu Trường Dung cũng muốn tìm một nơi bọn họ hoàn toàn không quen biết, không cần phải cố kỵ bất cứ thứ gì, yên ổn cùng Sư Vô Cữu trải qua thế giới hai người. Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Trường Dung mới đánh chủ ý lên Thạch Tam Sinh.
"Được." Sư Vô Cữu vừa nghe đã cảm thấy thú vị, "Chúng ta đi ngay bây giờ sao?"
"Không vội, ta đã chuẩn bị cho ngươi vài bộ quần áo, là thứ ở thế giới kia của ta, ta thay cho ngươi." Chu Trường Dung đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, lấy ra đủ loại quần áo mang phong cách hoàn toàn khác biệt với cửu thiên thập giới.
"Nhất định phải cởi sạch sao?" Giọng nói Sư Vô Cữu có hơi khẩn trương.
"Ừm, phải thay quần lót trước, bên trong áo sơ mi cũng không cần phải mặc gì hết."
"...... Đây là tập tục quái lạ gì thế?"
"Ta mặc giúp ngươi, giang hai tay ra."
Đầu ngón tay Chu Trường Dung cọ qua da thịt Sư Vô Cữu, tựa như mang theo ngọn lửa, đốt da thịt có hơi nóng.
Sư Vô Cữu không tự giác cứng còng thân thể.
Chỉ là thay quần áo mà thôi, không được không đứng đắn như thế.
Chu Trường Dung liếc mắt nhìn Sư Vô Cữu một cái, đè xuống khóe miệng tươi cười, tiếp tục thay quần áo cho hắn.
Sư Vô Cữu chỉ cảm thấy toàn thân mình như bị Chu Trường Dung sờ soạng hết sạch, vốn dĩ còn muốn che đi một chút, nhưng lại cảm thấy mình làm vậy có vẻ quá ngại ngùng.
Trước kia không phải không có thị nữ mặc quần áo cho mình, nhưng sao lại không giống với Chu Trường Dung thế kia?
Còn nữa, mặc quần áo thì mặc quần áo đi, vì cái gì còn phải sờ eo của mình?
"Đừng sờ, hơi nhột."
"Sao cổ áo này lại thấp quá vậy?" Sư Vô Cữu cúi đầu nhìn, phát hiện cổ "áo sơ mi" có hơi lớn, cúi đầu một cái là đã có thể thấy cả cảnh xuân.
"Đều như vậy hết." Chu Trường Dung bình thản tự nhiên, "Làm vậy để lộ xương quai xanh, rất đẹp."
Sư Vô Cữu cảm thấy thật cổ quái.
Nhóc lừa đảo không lừa hắn đấy chứ?
"Có phải chặt quá hay không?" Sư Vô Cữu đợi Chu Trường Dung cài cúc áo cho mình xong, cứ cảm thấy có hơi không thoải mái.
"Kích cỡ của ngươi ta biết rất rõ, không chặt." Tay Chu Trường Dung đã xích lên trên, nhanh chóng giúp Sư Vô Cữu cài cúc cuối cùng, ngay cả quần cũng đã mặc xong.
Tỉ lệ dáng người Sư Vô Cữu vốn dĩ đã cực tốt, bây giờ ăn mặc đơn giản như vậy lại càng thể hiện ra ưu thế của hắn.
"Xong rồi?" Sư Vô Cữu hơi mất tự nhiên vặn vẹo cánh tay, vẫn có chút không quen. Đặc biệt là lúc mặc quần lót, tay Chu Trường Dung không đàng hoàng, hắn còn phải tự niệm vài kinh Phật.
"Chưa xong, tóc cũng phải sửa lại một chút." Chu Trường Dung tươi cười, duỗi tay gỡ trâm cài tóc của Sư Vô Cữu xuống.
Tất nhiên hắn sẽ không cắt phăng đi mái tóc xinh đẹp này của Sư Vô Cữu, hắn chỉ định giúp Sư Vô Cữu cột đuôi ngựa, cho có vẻ gọn gàng hơn thôi.
"Người ở thế giới bên kia của ngươi đều mặc như vậy sao?"
"Không phải ai ai cũng mặc như vậy." Chu Trường Dung biết Sư Vô Cữu không quen cái gì, "Nhưng mà đã từng thấy rất nhiều người mặc như vậy, nhưng không có ai mặc đẹp như ngươi."
"Đó là đương nhiên." Sư Vô Cữu nhịn không được đắc ý.
"Xong."
Chu Trường Dung thả tóc Sư Vô Cữu ra, nhìn Sư Vô Cữu đã biến đổi hoàn toàn, nụ cười mất tự nhiên trên mặt đã trở nên vô cùng xán lạn.
Nhìn Sư Vô Cữu, sẽ làm người nhớ tới một câu thơ, đạm trang nùng mạt tổng tương nghi.
[không phấn không son vẫn mặn mà]
Tựa như dù Sư Vô Cữu có mặc bất kì loại quần áo hình thức phức tạp nào, dù đơn giản, tươi đẹp hay mộc mạc, chỉ cần mặc ở trên người hắn, tất cả đều sẽ trở thành khung nền cho hắn.
Quần áo vừa đơn giản lại mộc mạc như thế, ngược lại càng làm nổi bật dung nhan của Sư Vô Cữu thêm rõ ràng.
"Nếu ngươi ở thế giới của ta, sẽ không có nhà thiết kế nào thích ngươi." Chu Trường Dung nhịn không được nói.
Bởi vì bất kể kiểu thiết kế gì dừng ở trên người Sư Vô Cữu, đều sẽ không thể hấp dẫn ánh mắt người nhìn.
"Còn có người không thích ta?" Sư Vô Cữu hơi hơi nhướng mày, dường như không thể tin được, "Đám phàm nhân cái đó, chắc chắn vừa nhìn thấy ta đã ngất xỉu."
"Hẳn vậy." Chu Trường Dung nghĩ nghĩ, thừa nhận cách nói của Sư Vô Cữu.
Dung mạo phi nhân loại như vậy đã vượt qua cực hạn phàm nhân bình thường có thể thừa nhận, lỡ đâu vào một ngày nào bọn họ thật sự trở lại hiện đại, thế nào cũng phải phong ấn lại một nửa dung mạo của Sư Vô Cữu mới được.
"Được rồi, chúng ta đi thôi." Chu Trường Dung kéo tay Sư Vô Cữu.
"Từ từ, sao ngươi không thay quần áo?" Sư Vô Cữu thoáng nhìn qua mình rồi lại nhìn qua Chu Trường Dung, phát hiện Chu Trường Dung hoàn toàn không đổi.
"Xong." Chu Trường Dung hơi hơi búng tay, quần áo trên người lập tức biến thành kiểu dáng tương tự như Sư Vô Cữu.
".......Ta nhớ ra rồi, pháp y có thể căn cứ theo sở thích của tu sĩ thay đổi hình dáng, ta hoàn toàn không cần phải cởi ra rồi mặc lại!" Cuối cùng Sư Vô Cữu mới phản ứng lại, "Ngươi lại gạt ta."
Chu Trường Dung vội vàng kéo tức giận Sư Vô Cữu đi.
Chậc, bây giờ mới phản ứng lại, đúng là ngốc nghếch đáng yêu.