Chương 145:
Dịch Chi Xuân là một người rất mâu thuẫn.
Thật ra, chỉ cần nghe hắn nói là đã có thể dễ dàng phán đoán ra được.
Hắn muốn cuộc sống tự do tự tại nhưng rồi lại chủ động cuốn vào bên trong thị phi. Hắn có vô số cơ hội để giết chết Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu, nhưng từ đầu đến cuối hắn luôn thờ ơ lạnh nhạt; hắn cũng có thể chủ động giao hảo với hai người nhưng hắn lại chỉ làm chuyện của riêng mình, quan hệ chỉ nhàn nhạt.
Một bên, hắn không phục thiên đạo, một bên khác hắn lại không thể không đi làm cây đao trong tay thiên đạo.
Nếu hắn có thể kiên định trước sau như một, không mâu thuẫn như vậy, có lẽ Chu Trường Dung cũng có thể chán ghét hắn hơn một ít.
Nhưng bây giờ, khi hắn nhìn Dịch Chi Xuân đang đứng trước mắt gần như kề bên lề điên cuồng, lại chỉ cảm thấy hắn đáng thương.
Đến bây giờ, có lẽ Chu Trường Dung cũng đã mơ hồ hiểu được tâm tình của Dịch Chi Xuân.
Đối với hắn mà nói, đại kiếp nạn có kết thúc hay không thì kết cục của hắn đều đã được quyết định từ lâu.
“Dịch tiền bối.” Chu Trường Dung không thể hiện ra bất kì cảm xúc dư thừa nào, đối mặt với Dịch Chi Xuân vẫn dùng thái độ như xưa, “Đa tạ ngài giải thích nghi ngờ cho ta. Ta và Sư Vô Cữu đã làm lỡ rất nhiều thời gian bên trong Đạo trường Phục Hy, cũng đã đến lúc cáo từ.”
Cứ… Cứ như vậy mà đi?
Sư Vô Cữu nghi hoặc nhìn Chu Trường Dung, rất là khó hiểu, hắn đã chuẩn bị xong phải đấu một trận tung trời rồi nè. Dù sao Dịch Chi Xuân cũng nói nhiều như vậy, dáng vẻ rất giống như không đánh một trận thì không cho qua.
Chu Trường Dung thoáng nhìn tầm mắt nghi hoặc của Sư Vô Cữu cũng đã biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Hắn chỉ có thể chậm rãi lắc đầu với Sư Vô Cữu, ra hiệu hiện tại không phải thời cơ thích hợp để đấu pháp.
Giữa bọn họ và Dịch Chi Xuân, cuối cùng sẽ có một trận chiến nhưng tuyệt đối không phải hiện tại.
Lúc này, có vô số tu sĩ và người phàm hạ giới gặp phải khốn khó, bọn họ ở đây đánh một mất một còn với Dịch Chi Xuân cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Muốn đánh, cũng phải chờ tới lúc vấn đề bên dưới được giải quyết rồi hãy đánh tiếp.
Đương nhiên, càng quan trọng hơn là, Chu Trường Dung cảm thấy dựa vào mình bây giờ dù cộng thêm Sư Vô Cữu cũng không thể chiếm được gì tốt từ Dịch Chi Xuân và Tịch Chu liên thủ.
Mà lời này không thể nói thẳng với Sư Vô Cữu, nếu không chắc chắn Sư Vô Cữu sẽ không phục.
“Chỉ riêng về mặt thận trọng, ngươi mạnh hơn Thần Tàng rất nhiều.” Dịch Chi Xuân cười nhìn Chu Trường Dung nói.
Chu Trường Dung trầm tư một chút, nhìn vào hai mắt Dịch Chi Xuân, nghiêm túc nói, “Ta không phải là Thần Tàng, mà Sư Vô Cữu cũng không phải là Sư Hoàn Chân.”
Nụ cười trên mặt Dịch Chi Xuân không khỏi cứng lại trong một phút chốc.
“Cút!”
Dịch Chi Xuân lập tức trở mặt, trực tiếp quay lưng lại, không muốn nhìn Chu Trường Dung cùng Sư Vô Cữu nữa.
Tịch Chu cũng không nói gì, hiển nhiên chấp nhận việc Chu Trường Dung rời đi.
“Đi thôi.” Chu Trường Dung kéo tay Sư Vô Cữu, cưỡng ép kéo hắn đi.
Ngọc Sương ý tứ hàm xúc không rõ liếc mắt nhìn Tịch Chu một cái, đã không còn chút lưu luyến nào, nện bước rời đi cùng với Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu.
“Lần sau gặp lại, có lẽ chính là quyết chiến sinh tử.”
Giọng nói Dịch Chi Xuân mơ hồ truyền đến từ phía sau lưng.
Bước chân của Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu cũng không vì thế mà dừng lại.
Kết cục vẫn là Đạo bất đồng bất tương vi mưu.
[Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được.]
“Hắn thật sự quá thông minh.” Tịch Chu sâu sắc thở dài, hơi thương hại nhìn về phía Dịch Chi Xuân, “Hắn và Sư Vô Cữu, dù sao cũng không phải là hai người bằng hữu mà ngươi hoài niệm.”
Chu Trường Dung dùng một câu nói đơn giản như vậy không khác gì đoạn tuyệt quan hệ với Dịch Chi Xuân.
Việc này đối với hai bên bọn họ đều tốt.
Bởi vì bọn họ vốn đã là hai bên đối lập, dù đã từng có một hồi hữu nghị nhưng cũng không thể làm cho quan hệ giữa bọn họ thay đổi.
“Ta biết.” Dịch Chi Xuân hơi nhắm mắt lại, dường như đang nhớ lại năm đó, “Chỉ là ta luôn tự lừa dối bản thân, đại khái đã thành thói quen.”
Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đi được nửa đường thì tách khỏi Ngọc Sương.
Ngọc Sương là Yêu Hoàng, hắn cũng tự có việc và trách nhiệm mà bản thân phải gánh vác, không thể luôn đi cùng với Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu. Hơn nữa, hôm nay hắn nhìn và nghe được quá nhiều thông tin, hắn cần phải giành ra một khoảng thời gian để chậm rãi tiêu hóa.
“Chúng ta không xuống giới Tu Chân sao?” Tuy Sư Vô Cữu sĩ diện nhưng đợi đến khi hắn được Chu Trường Dung kéo đi thì cũng đã phản ứng lại.
“Không.” Chu Trường Dung bất đắc dĩ nói, “Với tình hình bên dưới cũng sẽ không vì hai người chúng ta mà thay đổi cái gì. Việc đầu tiên chúng ta phải làm là bù đắp thiên đạo.”
“Hả?” Sư Vô Cữu phát ra âm thanh không rõ.
Chu Trường Dung không tiếp tục nói hết.
Đó cũng chỉ là suy đoán của hắn mà thôi.
Dựa theo lời giải thích của Dịch Chi Xuân, đây là đại nạn không thể tránh, nhân tộc nhất định phải trả giá đắt cho sự tham lam vô phép tắt của bọn họ trước đây. Bởi vậy, việc hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu phải làm ngay lúc này là tìm ra phần gốc rễ của đại kiếp nạn, sau đó hóa giải nó.
Mà hết thảy nguyên do của kiếp nạn đều bắt nguồn từ việc tầng trời Tạo Hóa phong bế, Đạo tổ tầng trời Hoàng Tuyền chết.
Tầng trời Tạo Hóa thì hắn không có cách nào, nhưng tầng trời Hoàng Tuyền mở ra thì hắn bắt buộc phải làm.
“Chúng ta đi tìm Thái Sơn phủ quân trước.”
Lúc đó Thái Sơn phủ quân đã từng nói, muốn mở tầng trời Hoàng Tuyền thì cần phải có đủ ba điều kiện. Mà giờ tuy công đức bọn họ thu thập được không nhiều nhưng cũng đủ để thử hết sức một lần.
Nếu may mắn mở được tầng trời Hoàng Tuyền, bù đắp thiên đạo thì chắc chắn tất cả hóa thân của các tiên ma ở hạ giới sẽ bị nhân quả phản phệ ngay lập tức. Đừng nói là tăng cao tu vi, có thể giữ được mạng hay không cũng chưa biết.
Chỉ khi nào bọn họ biết đau, biết khổ thì bọn họ mới chịu ngừng lại.
Khi đó đại nạn mới kết thúc.
Tai hoạ bắt đầu và kết thúc, vốn là một chuyện rất đơn giản. Nhưng chỉ vì trong đó liên lụy đến lòng người, liên lụy đến vô số sinh linh, bởi thế mới trở nên đặc biệt phức tạp.
Đại đạo đơn giản nhất.
Chỉ cần nắm chắc quy luật sơ nguyên, muốn tìm ra biện pháp giải quyết thật sự không hề khó.
Trong đạo trường của Thái Sơn phủ quân có rất nhiều cô hồn dã quỷ.
Đạo trường của đại năng quỷ tu, tất nhiên chính là kim chỉ nam hấp dẫn vô số oan hồn ác quỷ. Những oán linh không có chỗ để đi sẽ theo một cách tự nhiên hội tụ đến đây.
Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu cũng không thả ra khí tức của mình làm cho bách quỷ sợ sệt, ngược lại, bọn họ cắt giảm sự tồn tại của mình đến mức bằng không, tự nhiên đi lại giữa các quỷ hồn.
Các quỷ hồn nọ, có một số vẫn còn giữ được dáng vẻ trước khi chết, có một số đã bắt đầu tiêu tan oán khí, vẻ mặt mờ mịt. Tất nhiên, chiếm đa số vẫn là quỷ hồn đang rên rỉ thống khổ đầy phẫn hận, làm người không được an bình.
Rốt cuộc bên dưới hạ giới đang trong tình trạng thế nào, chỉ cần nhìn nơi này là biết.
Ở đây hội tụ dáng vẻ của những người chết thảm nhất.
Trong đạo trường của Thái Sơn gần như không thể nhìn thấy một quỷ tu nào nhàn rỗi, bọn họ thường xuyên đi tới đi lui hóa giải oán khí cho các oan hồn.
Tuy đạo thống quỷ tu héo tàn, nhưng tất cả quỷ tu tại đây đều biết mình phải làm gì.
Thế nhưng vẫn thiếu rất nhiều.
Các quỷ tu chỉ có thể kiên trì trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Thực lực mạnh, đại khái có thể kiên trì được mười ngày nửa tháng, mà thời gian càng dài, bọn họ sẽ không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng, nỗi lòng trở nên táo bạo. Mà những người thực lực hơi hơi yếu hơn chút, hai ba ngày đã là cực hạn.
“Ta hận lắm, tại sao hắn lại muốn giết ta?”
“Ta đã tự phế công pháp rồi, tại sao vẫn không buông tha cho ta!”
“Con ơi, con trai của ta!”
“Giết hắn, giết hắn, ta muốn báo thù!”
…
Bách quỷ cùng khóc.
Vạn quỷ cùng bi.
Ở đây không phải địa ngục, nhưng so với địa ngục còn thảm hại hơn rất nhiều.
Rốt cuộc ở hạ giới đã bị phá hủy đến mức nào, chỉ cần liếc mắt nhìn tình huống tại đây là đã có thể biết rõ ràng.
Những quỷ hồn vẫn còn lưu giữ tình trạng khi chết.
Một số quỷ hồn rõ ràng cho thấy chết vì đao kiếm, một số chết vì máu chảy khô cạn, một số là vì bị mãnh thú cắn xé mà chết…
Tiên, yêu, ma.
Cũng có thể tìm thấy dấu vết của họ trên người các quỷ hồn.
Sắc mặt Chu Trường Dung dùng mắt trần cũng có thể thấy dần trở nên lạnh lẽo.
Đây là lần đầu tiên Sư Vô Cữu thấy Chu Trường Dung tức đến như vậy, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh thật sự làm người khó có thể tin được.
Nhóc lừa đảo bây giờ đang rất tức giận, không thể chọc!
Không hiểu sao trong lòng Sư Vô Cữu lại đưa ra kết luận đó, gần như không cần suy nghĩ, chỉ dựa vào bản năng mà phán đoán.
Mà nghĩ sâu hơn một chút thì cũng có thể hiểu vì sao Chu Trường Dung lại tức giận đến thế.
Bởi vì Chu Trường Dung xưa nay là một người không hề thích cướp đoạt sinh mệnh người khác một cách dễ dàng, tùy tiện. Sư Vô Cữu cùng đồng hành với Chu Trường Dung đã gặp qua muôn hình muôn vẻ kiểu người, chỉ có một mình Chu Trường Dung là người thật sự trân trọng sinh mệnh muôn loài.
Vì thế, hắn mới có thể không thu quỷ tinh, mới có thể trì hoãn “Con đường thành tiên bằng phẳng” trong mắt những người thường kia.
Không một ai biết Chu Trường Dung đã phải trả giá nặng cỡ nào vì nó.
Sư Vô Cữu không chỉ nhìn thấy Chu Trường Dung phải chịu đựng thống khổ do tử khí quấn thân, mà còn nhìn thấy hắn chiến đấu vào sinh ra tử, cuối cùng ngay cả mạng mình hắn cũng bỏ mặc.
Chu Trường Dung không nợ bất kì người nàguoo.
Người đời đau khổ tu hành vì không có đường tắt để đi, thế nhưng trước mặt Chu Trường Dung bày ra vô số đường tắt thì hắn lại cố tình chọn con đường khó đi nhất.
Mà nguyên nhân bởi vì vậy mới cho thấy Chu Trường Dung đáng quý.
Thật ra Sư Vô Cữu cũng không biết mình bị nhóc lừa đảo nhân tộc thu hút từ lúc nào nữa.
Có lẽ là khi phát hiện ra nhóc lừa đảo chỉ là tên thích lừa gạt ngoài miệng còn hành động thực tế lại không chứa bao nhiêu ý xấu.
Có lẽ là khi nhóc lừa đảo phát hiện gu chuyện cười của hắn thấp nên cố ý kể cho hắn nghe một ít chuyện cười chưa từng nghe qua.
Có lẽ là khi hắn làm mạt chược cho mình, còn đồng ý chơi mạt chược với mình.
Có lẽ là khi nhìn thấy hắn lúc nào cũng bình tĩnh thản nhiên, không vui vì vật không buồn vì mình.
Sư Vô Cữu ở chung một chỗ với Chu Trường Dung thời gian càng lâu thì lại càng muốn biết rốt cuộc hắn là kiểu người như thế nào.
Lòng tò mò lớn đến mức làm hắn quên đi khát vọng với Sổ Sinh Tử.
Hắn không nhịn được muốn ra tay giúp đỡ Chu Trường Dung, không nhịn được muốn nhìn thấy dáng vẻ đang trên bờ tuyệt vọng của hắn sau khi nhìn thấy mình xuất hiện sẽ trở nên vui mừng như thế nào.
Sư Vô Cữu không tin vào sắp đặt kiếp trước.
Không có ai thích thứ gọi là ràng buộc “tiền duyên” cả.
Dù là đồ ăn thì cũng có lúc hôm nay thích, ngày mai ghét, huống chi là một người sống sờ sờ?
Làm sao có thể chỉ bởi vì một ít tiền duyên, một ít nhân quả mà làm cho hai con người hoàn toàn không liên quan gì đến nhau hợp lại cùng nhau, thưởng thức lẫn nhau, thậm chí muốn kết làm đạo lữ cơ chứ?
Chẳng qua là bởi vì sở thích hợp nhau, muốn cùng nhau đi hết quãng đời còn lại mà thôi.
Trong đầu Sư Vô Cữu chợt lóe rất nhiều thứ, nhưng cuối cùng hắn lại không hề suy nghĩ đến bất cứ điều gì.
Hắn chỉ lẳng lặng nhìn Chu Trường Dung thôi.
Bây giờ, ở ngay trước mặt Chu Trường Dung có nhiều quỷ hồn vô tội bị tước đoạt hi vọng thậm chí ngay cả đầu thai chuyển kiếp cũng không làm được như vậy thì sao hắn có thể không tức giận được đây?
Sư Vô Cữu thoáng nhích lại gần bên cạnh Chu Trường Dung.
Nhờ ống tay áo che chắn, chủ động nắm tay Chu Trường Dung.
Muốn hắn đừng tức giận vậy nữa.
Dù bản thân Sư Vô Cữu không có bao nhiêu hảo cảm với nhân tộc, nhưng cũng không khỏi hơi cảm thấy một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Ý trời như đao.
Ở dưới lưỡi dao như thế, cứ coi như nhận tộc là “con cưng của trời” cũng không có một chút năng lực tự vệ nào.
Nói chi là yêu tộc bọn họ?
“Sư Vô Cữu, ngươi cảm thấy đó là lỗi của họ?” Chu Trường Dung nhìn các cô hồn dã quỷ xung quanh, đè nén tức giận, cố hết sức để giọng điệu của mình trở nên nhẹ nhàng hỏi.
“Đương nhiên không phải.” Sư Vô Cữu phủ định nói, “Nhỏ yếu không phải lỗi sai. Bọn họ không muốn nhỏ yếu từ nhỏ, mà là do trời cao không cho bọn họ cơ hội trở nên mạnh mẽ.”
Không ai hiểu rõ điều này hơn Sư Vô Cữu.
Từ nhỏ hắn đã đứng ở trên đỉnh cao, mà trong yêu tộc, chẳng biết có bao nhiêu người chỉ bởi vì huyết thống không tinh khiết, hoặc bởi vì bản thể yếu ớt thì dù có một bầu máu nóng đầy nhiệt huyết cũng chỉ có thể bị hiện thực đánh bại đến không thể phản kháng.
Nhưng hắn không thể bỏ rơi những yêu tộc đó.
Giống như Sư Hoàn Chân trong trí nhớ, từ trước tới nay cũng sẽ không vì một yêu tộc nào đó mạnh mẽ mà bảo vệ bọn họ, cũng sẽ không vì một yêu tộc nào đó yếu ớt mà chèn ép bọn họ.
Bởi vì y đối xử bình đẳng, giúp cho mỗi một yêu tộc ở bên trong tầng trời Tiêu Dao tự có không gian sinh tồn, cho nên y mới là Thánh Yêu Hoàng Đại Đế.
Mới là Yêu Hoàng được vạn yêu kính ngưỡng.
Ngay lúc này, Sư Vô Cữu đã thật sự kế thừa Sư Hoàn Chân.
“Cho nên, tất cả bọn họ đều không đáng chết.” Sắc mặt Chu Trường Dung dần dần trở nên kiên định, “Người tu hành tiêu dao tự tại, bọn họ chẳng hưởng thụ được bao nhiêu, mà nhân quả của toàn bộ nhân tộc lại bắt những người vô tội như bọn họ gánh trên lưng, điều đó không công bằng!”
Mọi tiên nhân tu sĩ lợi hại chân chính, có ai là không được vạn vật thế gian cung dưỡng mà lên? Ở Thế Gian, một gia đình bình thường muốn nuôi dưỡng ra một người đọc sách cũng phải hao phí hết bao nhiêu tâm huyết, huống chi là nuôi dưỡng ra một tu sĩ, thậm chí là một tiên nhân?
Mỗi một tu sĩ phi thăng thành tiên, đều là nhờ vào tông môn của mình, trưởng bối đồng môn của mình san phẳn con đường cho mình từng chút từng chút một, thế nhưng tất cả bọn họ đều quên mất điều đó. Bọn họ chỉ biết mình khổ cực, nhưng lại không biết những công pháp kia không phải trời sinh đã rơi vào tay họ, những pháp bảo linh thạch kia cũng không phải tự dưng mọc cánh bay vào lòng bọn họ, những cơ duyên kỳ ngộ kia cũng không phải dành riêng đặc biệt cho bọn họ.
Bọn họ hưởng thụ tài nguyên của giới Tu Chân, hưởng thụ được người khác nuôi dưỡng.
Cuối cùng phản ngược lại cho hạ giới một đòn trí mạng.
Vong ân phụ nghĩa cũng chỉ đến thế.
Mà những tông môn đó thì sao, có bao nhiêu tông môn bị chính đệ tử một tay mình nuôi dưỡng ra phá hủy đây?
Rất nhiều, không thể đếm hết.
“Ngươi nói, phải làm sao đây?” Tâm trạng Sư Vô Cữu cũng theo lời Chu Trường Dung nói mà phẫn nộ, “Không bằng trước tiên ta đi bắt một đám người, lột da rút gân cho ngươi đánh xả giận. Ta không phải là người thích nuốt giận vào bụng, bọn họ dám làm ngươi tức giận như vậy, đúng là tội không thể tha!”
Sư Vô Cữu còn vung vung thêm nắm đấm của mình để minh họa.
Làm Chuẩn Thánh, Sư Vô Cữu chỉ cần dậm chân một cái cũng đã có thể làm cho Thái Sơn chấn động.
Bây giờ hắn chỉ hơi múa múa nắm đấm cũng đã làm cho cô hồn dã quỷ bốn phía nhận ra nguy hiểm, trong nháy mắt lập tức nằm ì trên mặt đất run lẩy bẩy, ngay cả ác quỷ hung ác nhất cũng không dám lên tiếng nữa.
Kẻ ác tự có kẻ ác trị.
Ác quỷ cũng sẽ bản năng e sợ những người mạnh mẽ.
Sư Vô Cữu: …
Thôi xong, quên mất mình là Chuẩn Thánh.
Sư Vô Cữu hoảng loạn trong lòng nhưng trên mặt vẫn bày ra vẻ “Các ngươi đúng là phóng đại”.
Thôi rồi lượm ơi, kết thúc thế nào đây?
Bình thân? Không đúng, họ đâu phải con dân yêu tộc của hắn đâu.
Lên? Hình như hơi lạnh lùng.
Nếu không thôi khỏi nói luôn đi.
Sư Vô Cữu đứng khoanh tay, vẻ mặt hào hùng.
Các quỷ hồn lập tức trở nên càng thêm ngoan ngoãn.
Sư Vô Cữu: … Được rồi, nhân tộc đúng là phiền quá, chết rồi cũng không cho hắn bớt lo nữa!
“Ha ha.”
Tất cả biểu cảm của Sư Vô Cữu đều rơi vào trong mắt Chu Trường Dung. Những suy nghĩ ở trong lòng hắn, dưới con mắt của Chu Trường Dung đều hóa thành thực chất, hoàn toàn không che giấu được chút nào.
Tâm tình Chu Trường Dung đột nhiên trở nên bình tĩnh.
Mặc kệ thiên đạo cửu thiên thập giới thay đổi thế nào thì Sư Vô Cữu sẽ mãi không thay đổi.
Bất kể là Yêu Hoàng hay là đại đạo thánh binh gì cũng được, dù không phải là Chuẩn Thánh thì Sư Vô Cữu cũng chưa bao giờ thay đổi.
Trên đời này cũng chỉ có một Sư Vô Cữu mà thôi.
“Ngươi cười, cười cái gì?” Sư Vô Cữu lặng lẽ nháy mắt với Chu Trường Dung, ra hiệu hắn nhanh nhanh giải vây cho mình với.
Hắn không thích bị nhiều quỷ hồn quỳ bái như vậy đâu.
Người bên đó là chủ nhân Sổ Sinh Tử cai quản sinh tử luân hồi của các ngươi đó, không quỳ hắn quỳ ta làm gì?
“Không có gì.” Chu Trường Dung thu hồi tầm mắt, lấy Sổ Sinh Tử ra.
Sổ Sinh Tử nhanh chóng bay lên.
Bên trên giấy chợt lóe lên vô số khí tự, các ký tự mới liên tiếp xuất hiện không ngừng.
Mà tất cả các ký tự đó chính là cuộc đời của những quỷ hồn tại đây.
Nhất thời, vô số cuộc đời của rất nhiều người lần lượt lướt qua đầu Chu Trường Dung.
Trong số những người đó, có một số người sẽ chết trẻ giữa đường đời, có một số người từ bỏ tu tiên về quê làm một ông phú gia phổ thông. Có một số chắc chắn sẽ thành công trở nên kiêu ngạo một đời, có một số là hạt giống tu hành được tông môn kỳ vọng cao, cũng có một số về sau sẽ rơi vào ma đạo, bắt đầu làm vô số chuyện ác, không từ việc nào.
Mà vận mệnh của họ, đều bị thay đổi trong đại kiếp nạn.
Nhân sinh bọn họ vốn nên hưởng thụ, cũng biến mất không còn lại gì.
Đó cũng là đại kiếp nạn.
Thuộc về đại kiếp nạn của nhân tộc.
Mặc dù Sổ Sinh Tử là đại đạo thánh binh, là một phần nhỏ của thiên đạo, nhưng dù sao nó cũng không thể so với thiên đạo chân chính.
Nó nhiều nhất chỉ có thể tu sửa lại một chút ít.
Giúp cho những người bị thay đổi vận mệnh, quên mất kiếp này, đi vào kiếp sau, tiếp tục hoàn thành sự nghiệp, lý tưởng đời này bọn họ chưa hoàn thành được.
Có thiện có ác, có may có dữ.
Có qua có lại, có sống có chết.
Đây mới gọi là luân hồi.
Đây mới gọi là thiên đạo.
Chu Trường Dung thả Sổ Sinh Tử ra, bỗng nhiên trong lòng sinh ra một ý nghĩ, không tự chủ được bắt đầu vận chuyển Độ Vong Kinh.
Ánh sáng công pháp lấy Chu Trường Dung làm trung tâm, tựa như cuộn sóng không ngừng tản ra.
Từng vòng, lại từng vòng.
Đảo mắt đã bao trùm toàn bộ Đạo trường Thái Sơn.
Ngay cả các quỷ tu bên trong Đạo trường Thái Sơn, bao gồm luôn cả Thái Sơn phủ quân, tất cả đều cảm nhận được nguồn sức mạnh đó.
Có sức mạnh của Sổ Sinh Tử mở đầu, lại có thêm công pháp sánh vai, sao có thể che giấu?
Khó có thể tin!
Thế nhưng nó đã thật sự xuất hiện tại đây.
Sự xuất hiện của nó cũng không tránh né bất cứ người nào, chủ nhân của nó đang ở trong Đạo trường Thái Sơn cũng bị nhận ra rất rõ ràng.
Nguồn sức mạnh nọ rất ôn hòa, cũng rất nhẹ nhàng.
Các quỷ hồn chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh ôn hòa nhẹ nhàng đang bao bọc bọn họ lại. Cảm giác đó tựa như khi bọn họ đang trở lại thân người, lười biếng nằm trên đồng cỏ phơi nắng.
Làm người không nhịn được cứ thế muốn đi vào giấc ngủ say.
Các quỷ tu đều trợn to hai mắt, giống như không thể tin nổi.
Oán khi trên người vô số oan hồn khiến bọn họ đau đầu không thôi thế nhưng đang dần dần tiêu tan?
Không thể nào!
Dù có là Thái Sơn phủ quân thì cũng chỉ có thể hóa giải gần một trăm oan hồn mang oán khí trong một lần mà thôi.
Mà ở trong đạo trường, đâu chỉ có hàng ngàn, hàng vạn oan hồn?
“Sư phụ, đây là…” Đệ tử không nhịn được nhìn về phía Thái Sơn phủ quân hỏi, “Chẳng phải chủ nhân của Sổ Sinh Tử tu hành Độ Vong Kinh sao ạ?”
Chẳng phải Độ Vong Kinh là quyển bét nhất trong số “bốn quyển dưới” sao, rõ ràng không thể so với Niết Bàn Kinh Thái Sơn phủ quân tu hành mới đúng, nhưng vì sao bây giờ hắn lại cảm thấy Độ Vong Kinh mạnh hơn vậy chứ? Trước đó, từ xưa đến giờ hắn cũng chưa bao giờ nghe nói đến chỗ kỳ diệu của bộ công pháp này.
“Con có biết bên trong tầng trời Hoàng Tuyền nhiều nhất là gì không?” Thái Sơn phủ quân nhẹ giọng than thở, vẻ mặt cũng mang theo nét xấu hổ.
“Là linh hồn.”
Tầng trời Hoàng Tuyền là nơi hội tụ tất cả linh hồn tử vong trong khắp cửu thiên thập giới, là nơi phán xét thiện ác bọn họ khi còn sống, là nơi quyết định con đường kiếp sau bọn họ phải trải qua.
Cái gì Niết Bàn Kinh, cái gì Vô Thường Kinh, cái gì Luân Hồi Kinh, nói cho cùng, cũng chỉ được lấy từ bên trong “Lục đạo luân hồi” của sinh tử đại đạo mà thôi.
Chỉ riêng có Độ Vong Kinh mới thật sự suy nghĩ cho linh hồn tầng trời Hoàng Tuyền, là công pháp có thể dẹp loạn oán khí của bọn họ, giúp bọn họ giảm bớt quỷ khí, oán khí trên người.
Có điều bởi vì người đời cảm thấy nó không có chỗ độc đáo nào trên phương diện chiến đấu, thế nên mới đơn giản thô bạo đưa nó xuống vị trí hạng bét trong bốn quyển dưới.
Nhưng mà người đời lại quên mất, nó cũng là quyển công pháp cuối cùng do Đạo tổ tầng trời Hoàng Tuyền sáng tạo ra trước khi chết.
Đó không phải là hết thời, cũng không phải mặt trời lặn ở núi tây.
Mà chỉ là Đạo tổ để dành lại món quà tặng tốt nhất cho người thừa kế đạo thống chưa thể xuất hiện mà thôi.
Mà làm chủ nhân của tầng trời Hoàng Tuyền, người cai quản Sổ Sinh Tử, hắn không cần phải có quá nhiều thiên phú trên phương diện chiến đấu, bản lĩnh mạnh nhất của hắn phải là an ủi các vong linh, giúp họ quên đi kiếp này, đi vào kiếp sau mới đúng.
Như vậy, mới có nhân tộc sinh ra rồi chết đi, sinh sôi truyền thừa, mới có thể có được tương lai tốt hơn.
Đây mới là căn cơ để tầng trời Hoàng Tuyền tồn tại.
Là tiêu chuẩn lựa chọn chủ nhân duy nhất của Sổ Sinh Tử.
Đáng tiếc, đạo lý ấy, không một ai hiểu.
Những người đã từng là đệ tử của Đạo tổ không hiểu, người đời không hiểu, Thái Sơn phủ quân cũng không hiểu.
Thật ra từ khi hắn lựa chọn tu hành Niết Bàn Kinh mà không phải là Độ Vong Kinh, hắn cũng đã thua.
Thua hoàn toàn.
Mãi tận đến khi nhìn thấy Chu Trường Dung bây giờ, hắn mới biết vì sao người này lại là chủ nhân của Sổ Sinh Tử, vì sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi lại có nhiều quỷ tinh cam tâm tình nguyện đi theo hắn như vậy?
Thái Sơn phủ quân thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Hắn thua không oan.
Quỷ tu có người thừa kế như vậy, đã là rất may mắn.
Chu Trường Dung đứng ở trung tâm vạn quỷ, các oan hồn bên cạnh từng người từng người khôi phục dáng vẻ bình thường, lễ phép nói lời từ biệt với Chu Trường Dung.
“Đa tạ tiên trưởng.”
“Tiên trưởng, ta hi vọng kiếp sau có thể gặp lại sư muội của ta, ta vẫn chưa trả lời nàng, thật ra ta cũng rất thích nàng.”
“Ta hi vọng kiếp sau có thể làm một người bình thường, phụng dưỡng cha mẹ.”
“Hi vọng kiếp sau ta sẽ là sư phụ, còn sư phụ thì làm đồ đệ của ta, ta sẽ đối xử thật tốt với người, bảo vệ người, giống như cách sư phụ đã từng bảo vệ ta.”
“Hi vọng kiếp sau, ta có thể hóa thân thành cây thanh tùng trước núi tông môn, vĩnh viễn làm bạn với tông môn.”
…
[cây thanh tùng hay còn gọi là cây bonsai]
Nhóm oan hồn từng người từng người đầu thai rời đi.
Sổ Sinh Tử vẫn như trước đang phát tán ra ánh sáng nhàn nhạt.
Ánh sáng bao phủ khắp người Chu Trường Dung, làm đường góc cạnh gò má hơi sắc bén của hắn trở nên nhu hòa hơn nhiều.
Sư Vô Cữu ngơ ngác nhìn Chu Trường Dung, tâm trạng chợt cao chợt thấp.
Thôi xong mất tiêu.
Hắn bây giờ chỉ đã cảm thấy, toàn bộ khắp cửu thiên thập giới đã không thể tìm ra người nào đẹp hơn nhóc lừa đảo nữa rồi.
Thẩm mỹ của hắn, hoàn toàn sụp đổ rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Sư Vô Cữu: A a a a a không thể nào, rõ ràng ta mới là người đẹp nhất mà!!!!
Tác giả (vẻ mặt tang thương): Haizz, ngươi tự mình nhảy vào hầm, tự lấp đất, bây giờ ngươi còn tự mình giẫm giẫm lên cho kín luôn rồi.