Editor: Mặn

Những lời này của y trực tiếp khiến Ôn Trì hóa ngốc.

Hắn làm sao biết? Hắn lại không đặt thiết bị định vị lên người Thời Diệp, y đã lớn như vậy rồi, trưởng thành rồi, muốn đi đâu là quyền của y chứ.

Đương nhiên những lời đại nghịch bất đạo này Ôn Trì cũng chỉ hung hăng lặp lại vài lần trong đầu, dù có cho hắn thêm một trăm lá gan hắn cũng không dám nói ra, hắn cúi đầu thấp hơn, sợ hãi nói: "Không biết."

"Bổn cung đi gặp mấy vị đại thần." Hình như Thời Diệp lại nổi hứng, y mặc kệ Ôn Trì có muốn nghe hay không, cũng không quan tâm những chuyện mình nói có phải là chuyện mà Ôn Trì có thể nghe hay không, y cười lạnh một tiếng, tiếp tục mở miệng: "Một đám lão già đó đều tưởng rằng bổn cung đã rơi đài, gấp gáp muốn nâng đỡ cái tên Tứ đệ ngu ngốc kia lên thế chỗ của bổn cung. Ngươi nói xem lão Tứ có gì tốt chứ? Hay là Giang phủ phía sau Nhã tần đã cho bọn họ chỗ tốt gì, cả đám tích cực như thế chạy tới trước mặt Hoàng Đế, lão lừa trọc kia thổi gió bên tai, một đám ô hợp ngu xuẩn!"

Ôn Trì: "..."

Hắn không ngờ rằng Thái Tử vừa mới mở miệng lại nói toàn lời đại nghịch bất đạo như vậy.

Nếu đương kim hoàng thượng biết ông ta bị chính nhi tử của mình mắng là lão lừa trọc, không biết trong lòng sẽ có cảm nghĩ như thế nào nhỉ?

Còn cái người y gọi là lão Tứ, có lẽ chính là vai chủ công của kịch bản này - Tứ hoàng tử Thời Cẩm.

Nghĩ đến đây, Ôn Trì không thể không cảm thán một câu, Thái Tử điện hạ quả không hổ là đại boss phản diện của nguyên tác, không lúc nào là không khiêu chiến quyền uy của nhân vật chính, cũng chưa bao giờ dừng lại bước chân hăng say trên con đường tự tìm chết của nhân vật phản diện.

Mấu chốt là Thái Tử hăng say một mình không đủ, y còn muốn kéo Ôn Trì "hăng" cùng y, Thời Diệp nheo mắt phượng, vô cùng nghiêm túc chuyên chú nhìn Ôn Trì, hỏi: "Ngươi cảm thấy bổn cung tốt hơn hay lão Tứ tốt hơn?"

Ôn Trì: "..."

Trầm mặc một lát, hắn lựa chọn đưa ra một đáp án tiêu chuẩn nhất, "Ta đã cùng Thái Tử điện hạ thành thân, chính là người của Thái Tử điện hạ, mặc kệ những người khác là tốt hay xấu, đối với ta mà nói, đều không thể sánh bằng một sợi lông của người"

Thời Diệp bị câu trả lời của hắn chọc cười, ha ha cười rộ lên, cười xong, y thu hai tay lại đặt lên tay vịn xe lăn, cúi đầu, con ngươi đen như mực chăm chú nhìn vào Ôn Trì: "Cái miệng nhỏ này của ngươi đúng là biết ăn nói, đáng tiếc cái cách ngươi dùng bốn lạng đẩy ngàn cân lại khiến bổn cung không vui lắm."

Nghe vậy, mồ hôi lạnh trên mặt Ôn Trì lại bắt đầu tuôn rơi.

Cũng may ngay sau đó, Thời Diệp vung tay lên: "Thôi."

Ôn Trì còn tưởng rằng Thời Diệp mở lòng từ bi buông tha hắn một lần, lo lắng trong lòng còn chưa tiêu tan hoàn toàn đã nghe ma âm của y tiếp tục vang lên bên tai, "Vậy ngươi có biết vì sao bổn cung lại lấy mạng nữ nhân kia không?"

Ôn Trì thở dốc một hơi, hắn thấp thỏm không yên rũ mắt: "Không biết.."

Lúc này, Chu công công khom lưng đi vào thư phòng, nhẹ giọng nói: "Thái Tử điện hạ, người nọ đã xử lý tốt."

Thời Diệp nâng mí mắt, đạm nhiên nói: "Kéo vào."

"Tuân lệnh."

Chu công công đi ra ngoài không bao lâu, lập tức có hai tiểu thái giám kéo một khối thi thể vào, cổ thi thể kia đúng là nam nhân vừa mới quỳ trước cửa thư phòng không lâu.

Hai tiểu thái giám theo lệnh làm việc, trực tiếp kéo lê thi thể tới trước mặt Ôn Trì, nhẹ nhàng đặt xuống.

Ôn Trì chỉ liếc nhìn thi thể đó một cái, đã sợ tới mức nhắm tịt hai mắt.

Bởi vì nam nhân trẻ tuổi kia bị người ta tươi sống đánh đến chết, thân thể hắn ta bị đánh đến biến dạng, miệng và mũi tràn ra máu tươi, đôi mắt mở lớn chứa đầy sợ hãi và tuyệt vọng.

Tử trạng của nam nhân kia quá mức khủng bố, cũng chết không nhắm mắt.

"Mở mắt." Âm thanh lạnh lẽo buốt xương của Thời Diệp vang lên bên tai.

Ôn Trì không dám mở mắt, lại không thể không mở mắt, hắn cơ hồ dùng hết sức lực toàn thân mới miễn cưỡng mở ra một khe hẹp giữa hai mí mắt.

Nhưng mà ngay khi tầm mắt của hắn dừng lại trên cổ thi thể nát bét kia, Ôn Trì lập tức hoảng sợ, vô thức nghiêng đầu qua một bên.

"Nhìn hắn." Âm thanh Thời Diệp lại lần nữa vang lên, trong giọng nói đã nhiều thêm một tia không kiên nhẫn.

Ôn Trì không dám cãi lại mệnh lệnh của y, đành cắn răng căng da đầu, tập trung sự chú ý lên thi thể một lần nữa.

Lúc này Thời Diệp mới vừa lòng, mắt nhìn Chu công công.

Chu công công hiểu ý, vội vàng phân phó hai tiểu thái giám: "Lục soát."



Hai tiểu thái giám đều là người đã từng trải qua sóng to gió lớn, ngay cả người nằm trên mặt đất cũng do chính tay bọn họ đánh chết, soát người đối với bọn họ mà nói, là việc dễ như trở bàn tay, bọn họ ngồi xổm xuống, mặt không đổi sắc sờ soạng tìm kiếm khắp thi thể.

Một lúc sau, bọn họ liền phát hiện mấy cây ngân châm mảnh như sợi tóc trên thi thể.

Đếm đếm, có khoảng hai mươi cây ngân châm.

"Tạo nghiệt a!" Chu công công sớm đã sợ tới mức mặt không còn chút máu, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, hung hăng dập đầu, khóc lóc cầu xin, "Cầu Thái Tử điện hạ tha tội, đều là nô tài sai, là nô tài vô dụng, là nô tài sơ ý mới để mấy tên tặc tử này thừa cơ hội nước đục thả câu!"

Bên kia mấy cung nữ thái giám thấy vậy, cũng đều nơm nớp lo sợ quỳ đầy trên sàn nhà.

"Được rồi." Thời Diệp không kiên nhẫn quát, "Khóc cái gì mà khóc? Bổn cung còn chưa có chết."

Chu công công kinh sợ: "Thái Tử điện hạ ngàn vạn đừng nói vậy, Thái Tử điện hạ anh minh uy vũ, là nhân trung long phượng, cái đám con sâu cái kiến kia làm sao có thể mảy may tổn thương đến một sợi tóc của người được chứ?"

Thời Diệp không thèm để ý Chu công công, ngược lại nhìn về phía Ôn Trì, nói: "Những người này ngu xuẩn thì ngu xuẩn, nhưng mà lại có một ưu điểm, đó chính là vô cùng kiên trì, giống hệt mấy con ruồi cứ bay tới bay lui trước mặt bổn cung, đánh chết con này con khác lại lên."

Ôn Trì đã sợ tới nỗi nói không ra lời, hắn nhìn chằm chằm những cây ngân châm trên mặt đất, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần.

"Đó, đó là.."

"Nếu bổn cung không đề phòng trước, những cây ngân châm đó sợ là đã được đâm vào người bổn cung rồi." Ngữ khí của Thời Diệp thực bình tĩnh, giống như đang nói về một chuyện râu ria nào đó.

"Vậy Nguyệt Thiện.."

Thời Diệp không nói, vẻ mặt khó lường nhìn chằm chằm phản ứng của Ôn Trì.

Bây giờ cho dù Ôn Trì có ngốc đến đâu, cũng hiểu ra Nguyệt Thiện gả vào Đông Cung, hơn nữa lại cố ý muốn tiếp cận Thái Tử là có mục đích - mà mục đích đó chính là ám sát Thái Tử.

Những người gả vào Đông Cung nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, không ngờ trong số đó lại có hai người mang sát tâm đối với Thái Tử..

Không.

Không nhất định chỉ có hai người.

Có lẽ còn có người khác, chỉ là đang án binh bất động, yên lặng chờ đợi thời cơ.

"Bây giờ ngươi nói xem." Thanh âm Thời Diệp vang lên, "Dưới mí mắt bổn cung có còn là nơi an toàn không?"

Ôn Trì im lặng.

Hắn thật sự không thể ngờ tới bên cạnh vai ác đại nhân lại tràn ngập nguy cơ như vậy, trong nguyên tác không đề cập quá nhiều tới những chi tiết liên quan đến cuộc sống của nguyên chủ và Thời Diệp. Thông tin duy nhất đó là, tương lai Thời Diệp sẽ thuận lợi đăng cơ, hơn nữa trong khoảng thời gian này y cũng không gặp phải tai nạn nguy hiểm gì.

Quay lại đề tài cũ, Thời Diệp nói những việc này với hắn làm gì nhỉ?

Ôn Trì đột nhiên nhớ tới lời nói của Bình An ngày đó, Bình An nói Thời Diệp đối xử với hắn rất đặc thù, lúc trước hắn cũng không cảm thấy gì, nhưng hiện tại, hắn lại cảm nhận được một cách rất rõ ràng, so sánh với những người khác, Thời Diệp đối xử với hắn quả thật rất đặc biệt..

Có câu nói, biết được càng nhiều sẽ chết càng thảm, nên Ôn Trì không thể không hoài nghi Thời Diệp đang chơi trò mèo vờn chuột với mình, đợi y đùa chán rồi, đợi hắn chính là cái chết.

Ôn Trì bổ não một phen xong, liền vô cùng vinh quang tự dọa bản thân sợ tới mức mềm chân.

Lúc này, hắn mới phát hiện không biết Thời Diệp đã cho cung nữ thái giám trong phòng lui ra từ bao giờ rồi, ngay cả Chu công công và cung nữ chuyên đẩy xe lăn cho y cũng không lưu lại.

Thời Diệp vẫn ngồi chống cằm, cả người lười biếng lại tùy ý, mắt đen nửa khép, ánh mắt lạnh nhạt không nghiêng không lệch dừng lại trên người Ôn Trì.

Y giống như đã quen với tính tình nhát cấy của Ôn Trì, mặc dù vừa mới nói xong một đống chuyện kinh thiên động địa cũng không đợi Ôn Trì đáp lại, y nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của Ôn Trì một lúc, sau đó nhẹ nhàng phun ra ba chữ: "Đứng lên."

Ôn Trì cực kỳ khẩn trương, hai chân mềm nhũn xém chút đứng không vững, may mà hắn kịp bắt lấy thành ghế để ổn định thân mình đang lung lay sắp đổ.

Thời Diệp nói: "Cởi."

Ôn Trì ngốc một chút, sau khi hiểu ý của y, thì cả khuôn mặt đều bốc cháy.

"Thái, Thái tử điện hạ.."

"Hử?" Thời Diệp nhẹ nhàng hử một tiếng, làm Ôn Trì đang định mở miệng giống như bị điểm phải huyệt câm.



Mặt Ôn Trì đỏ đến mức có thể xuất huyết, hắn muốn gì đó, lại thấy đầu ngón tay Thời Diệp đang gõ gõ lên gò má của bản thân, đây là động tác vô thức của y lúc y cảm thấy không kiên nhẫn.

Ôn Trì nhớ tới tử trạng thê thảm của cổ thi thể vừa rồi, cắn chặt răng, nhắm mắt cởi hết y phục trước mặt Thời Diệp, cởi đến khi chỉ còn lại một cái tiết khố.

Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, sau khi hắn cởi quần áo xong, ánh mắt Thời Diệp càng thêm thâm trầm.

Chỉ thấy Thời Diệp chậm rãi ngồi thẳng dậy, con ngươi thâm trầm như biển, gắt gao nhìn chằm chằm vào ngực Ôn Trì, giống như đang tìm kiếm gì đó.

Ôn Trì theo bản năng ôm lấy cánh tay, đáng thương cực kỳ mà mở miệng: "Thái Tử điện hạ."

Ánh mắt Thời Diệp dừng lại trước ngực Ôn Trì hồi lâu, sau đó lại chuyển tới thắt lưng hắn, Ôn Trì rất gầy, lại vô cùng trắng, nhưng không phải cái loại gầy ốm khó coi, mà là thân thể thon dài, eo bụng tinh tế, đường cong vô cùng lưu sướng, vừa tinh tế vừa quyến rũ.

Lại chuyển ánh mắt lên mặt Ôn Trì, mắt hạnh môi mỏng, diện mạo tú mỹ xinh đẹp, nhưng khí chất lại u buồn, ánh mắt nhìn y lúc nào cũng mang theo vẻ sợ hãi khiếp nhược, giống như y là hùm beo ăn thịt người không bằng.

Vì thế Thời Diệp ác ý lên tiếng: "Tiếp tục."

Ôn Trì: "..."

Thời Diệp đưa mắt nhìn tiết khố của hắn.

Ôn Trì bất chấp tất cả, cởi dây lưng, tiết khố mỏng manh theo động tác của hắn từ từ rơi xuống.

Hắn biết ngay mà!

Tên biến thái này kêu hắn đến quả nhiên không có chuyện gì tốt mà!

Nhưng mà hắn nằm mơ cũng không mơ tới, tên Thái Tử này vậy mà lại kêu hắn đến thị tẩm ô ô ô!

Ôn Trì nhìn đôi chân tàn tật của Thời Diệp, cùng với chiếc xe lăn gỗ mà y đang ngồi, nhất thời cảm thấy tuyệt vọng cực kỳ, hắn nhịn không được mà nghĩ ngợi lung tung, Thái Tử quả là thân tàn chí kiên, bộ dạng này rồi mà vẫn muốn làm cái vận động pít-tông mất sức kia hả?

Biết rõ chuyện gì nên đến chắc chắn sẽ đến, muốn trốn cũng trốn không được, cho nên bạn học Ôn Trì lập tức tranh thủ chút ít thời gian quý báu, hồi tưởng lại nội dung của mấy quyển xuân cung đồ đã từng xem trước kia.

Sau đó, hắn cẩn thận hỏi: "Thái Tử điện hạ, hay là ta đẩy người vào nội thất nha?"

Thời Diệp nghiêng đầu, hình như rất tò mò: "Tại sao phải vào nội thất?"

Ôn Trì lập tức xấu hổ muốn chết, hắn lắp ba lắp bắp nói: "Không, không vào nội thất cũng được, nếu Thái Tử điện hạ muốn ở đây, ta, ta có thể.."

Thời Diệp hỏi: "Có thể cái gì?"

Có thể mẹ ngươi á!

Ngoài mặt Ôn Trì vẫn ngoan ngoãn nói: "Hầu hạ Thái Tử điện hạ."

Ai ngờ đáp lại hắn chính là tiếng cười khoa trương của Thời Diệp, Thời Diệp cười đến vô cùng vui vẻ, nếu không phải hai chân tàn tật, rất có thể y còn muốn lăn lộn vài vòng để thể hiện sự vui vẻ của mình, y hơi hơi nheo mắt, nhìn từ đầu đến chân Ôn Trì một lượt, đánh giá: "Chỉ bằng ngươi?"

Ôn Trì phát ngốc, lập tức ngay cả sợ hãi cũng quên luôn, sẵng giọng chất vấn: "Ta thì thế nào?"

"Mặc lại y phục." Thời Diệp giơ tay chỉ về phía cửa lớn thư phòng, "Đi."

Ôn Trì: "..."

Sau đó không lâu, Ôn Trì ăn mặc chỉnh tề vẻ mặt vô cảm ra khỏi thư phòng, ngoài cửa, Chu công công vội vàng lại đây nghênh đón: "Ôn công tử, người không sao chứ?"

Ôn Trì lắc lắc đầu: "Không có việc gì."

Nói xong, hắn ủ rũ rời đi, cả người sầu thiệt là sầu, y hệt cái xác không hồn.

Trên đời này còn có điều gì mất mặt hơn việc một người phụ nữ cởi sạch đứng trước mặt một người đàn ông, nhưng người đàn ông kia lại bất vi sở động không?

Có.

Đó chính là, hắn, Ôn Trì hắn đường đường là một thẳng nam, thẳng tắp luôn đấy, phải ép dạ cầu toàn cởi sạch đứng trước một tên nam nhân tàn tật hủy dung, kết quả còn bị tên chết tiệt kia không chút lưu tình đuổi ra ngoài.

Ôn Trì ngửa đầu một góc 45 độ nhìn trời, trong lòng nước mắt bi thương đã rơi ào ào, phút chốc Ôn Trì hơi rối rối, không biết là hắn nên cảm thấy may mắn vì bị Thái Tử ghét bỏ, hay nên cảm thấy tổn thương vì bị một tên nam nhân hủy dung tàn tật ghét bỏ nữa đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play