Ôn Trì mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy là tầng tầng lớp lớp
màn che màu trắng, khung giường bằng gỗ tử đàn như ẩn như hiện.
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, căn phòng mang đậm hơi thở cổ xưa làm Ôn
Trì phát ngốc hồi lâu, mãi đến khi cảm giác buồn ngủ đã tiêu tan hết,
hắn mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, hắn chỉ là ngủ một giấc thôi mà,
tại sao sau khi tỉnh dậy lại ở cái nơi kì quái này chứ?
Nhắc đến mới nhớ, thật là xui xẻo mà! Ôn Trì vốn là thanh niên trẻ khỏe
sống ở thế kỷ 21, sau khi tốt nghiệp đại học thì bắt đầu bước lên con
đường biên kịch, đáng tiếc hắn chỉ vừa mới tốt nghiệp, không có kinh
nghiệm gì nhiều, nên chỉ có thể trở thành chân chạy vặt, giúp đỡ tiền
bối trong ngành.
Lần trước, thầy hướng dẫn của hắn đã nhận sửa lỗi cho một quyển kịch bản đam mỹ, nhưng thầy ấy công việc bận rộn, không có thời gian chỉnh sửa,
liền giao cho hắn đọc nguyên tác trước, sẵn tiện lên ý tưởng chỉnh sửa
phù hợp.
Thật vất vả mới chờ được cơ hội tốt như thế, đương nhiên là Ôn Trì sẽ
xuất ra hai trăm phần trăm nhiệt tình, cho nên hắn dùng hai ngày hai đêm đọc nguyên tác, đọc đi đọc lại tận ba lần.
Sau khi hắn đọc xong lần thứ ba, đã là sáu giờ sáng, bầu trời ngoài cửa
sổ vẫn còn mờ ảo, nhưng chân trời đằng xa đã nổi lên ánh rạng đông.
Ôn Trì miệng khô lưỡi khô, đứng lên duỗi người một phát, sau đó cầm một cái ly đi vào phòng bếp, chuẩn bị kiếm chút nước uống.
Kết quả vừa đi được hai bước, đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, trước mắt đột nhiên tối sầm lại.
Mọi thứ đến quá nhanh, khiến hắn hoàn toàn không phản ứng kịp.
Trước khi ý thức hoàn toàn mất đi, hắn đã nghe thấy âm thanh đầu mình
đập mạnh xuống nền nhà, kèm theo đó là cảm giác đau đớn kịch liệt.
Lần thứ hai mở mắt.
Hắn đã xuyên ahihi thư luôn rồi.
Xuyên vào quyển kịch bản mà hắn đã miệt mài nghiên cứu hai ngày hai đêm kia.
Ôn Trì nhắm mắt lại, hóa thân thành cá mặn nằm liệt trên giường nửa canh giờ, lúc này hắn lại nghe thấy âm thanh ai đó đang mở cửa.
"Nhị công tử, ngài tỉnh rồi sao?" Ma ma trong phủ bưng chậu nước đi vào, nhẹ tay nhẹ chân đặt lên giá gỗ trước giường ngủ, "Nhị công tử, nên dậy ăn bữa sáng rồi."
Ôn Trì nằm liệt không nhúc nhích, hỏi: "Phụ thân đi rồi sao?"
Trần ma ma đáp: "Lão gia đã thượng triều."
Ôn Trì vô biểu tình mà đáp một tiếng, xoay người che mặt lại, tuyệt vọng thở dài: "Nên tới vẫn sẽ tới."
"Nhị công tử, ngài đang nói gì? Lão nô nghe không rõ ạ." Trần ma ma
không hiểu ra sao, "Là có người nào muốn vào phủ chúng ta làm khách
sao?"
Ôn Trì xoay người ngồi dậy, quay đầu nhìn Trần ma ma: "Không có gì, ma ma người đi làm việc đi."
Trần ma ma cảm thấy kì quái, thầm nghĩ hai ngày nay Nhị công tử thật là
kỳ lạ, nhưng chỉ là tự nghĩ trong lòng mà thôi, bà cũng không dám nói
ra. Đành yên lặng lui ra ngoài.
Ôn Trì chậm rì rì rời giường, quần áo của người cổ đại thật là phức tạp, ba lớp trong ba lớp ngoài, hắn mất hết sức chín trâu hai hổ mới miễn
cưỡng mặc vào được, cuối cùng là xiêu xiêu vẹo vẹo mà buộc chặt đai
lưng.
Hắn rửa mặt xong, đi ra gian ngoài, nhìn thấy bữa sáng Trần ma ma chuẩn
bị trên bàn, bánh rán cắt lát và cháo trắng, đơn giản giống hệt hôm qua.
Ăn sáng xong, Ôn Trì rảnh rỗi không có việc gì làm, liền để nguyên quần áo nằm thẳng cẳng trên giường.
Không bao lâu, hắn dần dần chìm vào giấc ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, Ôn Trì bị tiếng gọi của Trần ma ma đánh thức.
Hắn mở đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ ra, chỉ thấy Trần ma ma đang đứng ở đầu giường hắn, hai tay xoắn xuýt, nhìn qua có chút lo lắng.
"Đúng vậy." Trần ma ma nói, "Lão gia gọi ngài đến thư phòng một chuyến."
-
Ôn Trì ở tại Bắc Uyển - một viện tử hẻo lánh nhất trong Ôn phủ, đây cũng chính là nơi mà mẹ ruột của nguyên chủ đã từng ở trước đây.
Khi còn sống, mẹ của nguyên chủ là con gái duy nhất của một vị Huyện
lệnh nho nhỏ, gả cho Lễ Bộ thị lang Ôn Trường Thanh làm thiếp, sau này
vị Huyện lệnh kia tham ô bị phát hiện và xử tử, mẹ của nguyên chủ cũng
bị vạ lây, hoàn toàn không được Ôn Trường Thanh sủng ái, cho dù bà ấy có treo cổ tự sát, Ôn Trường Thanh cũng chẳng buồn liếc mắt một lần.
Nguyên chủ đáng thương lớn lên trong hoàn cảnh không cha không mẹ, là
con vợ lẽ lại không được lão cha yêu thương, cho nên trong Ôn phủ, ngay
cả hạ nhân cũng có thể khi dễ hắn.
Thân thế đáng thương hắn cũng tạm chấp nhận, nhưng mà, trong sách thân
phận của nguyên chủ chính là một cái bia đỡ đạn, sinh ra đã là hòn đá kê chân cho nhân vật chính..
Ôn Trì nghĩ đến kết cục của nguyên chủ trong nguyên tác, đầu lập tức phình to.
Hắn dựa theo ký ức nguyên chủ, đi loanh quanh lòng vòng một hồi, chừng
một nén nhang sau mới đến được trước cửa thư phòng của Ôn Trường Thanh.
Hắn gõ cửa: "Phụ thân, người tìm con?"
Vừa nói xong, bên trong đã truyền đến một đạo âm thanh ổn trọng: "Vào đi."
Ôn Trì đẩy cửa bước vào, đầu tiên đưa mắt nhìn Ôn Trường Thanh đang ngồi sau án thư. Vị Lễ Bộ thị lang này rất giống với hình tượng được miêu tả trong sách, trên dưới tầm 30 tuổi*, mặt chữ điền, ngũ quan đoan chính,
bên mép chừa hai sợi râu cá trê, nhìn cũng là người khá chính trực và
nghiêm túc.
Ôn Trì chỉ là liếc mắt một cái, nhanh chóng cúi đầu xuống, bày ra dáng vẻ nghiêm túc đứng đấy.
Hắn nhìn mũi chân phát ngốc.
"Nghe nói con bị bệnh." Ôn Trường Thanh buông sổ con trong tay, nhíu mày nhìn về phía Nhị nhi tử đã lâu không gặp mặt, lời nói lãnh đạm cũng
nhiều thêm vài phần quan tâm, "Đỡ hơn chưa?"
Người bệnh là nguyên chủ, không phải Ôn Trì.
Nhưng mà đó đã là chuyện của mấy ngày trước, hơn nữa, nguyên chủ đã sớm khỏe lại rồi.
Ôn Trường Thanh gật gật đầu, giống như vô tình nhớ tới chuyện gì, vẻ mặt nghiêm túc cũng dịu lại, thay bằng sự ôn hòa, ông ta cảm thán nói:
"Không ngờ mới đây mà mẫu thân con đã đi được mấy năm, con rất giống mẫu thân con, mỗi lần ta nhìn thấy con đều không nhịn được nhớ tới bà ấy."
Ôn Trì: "..."
Lời mở màn cũ rích.
Đến rồi, cốt truyện sắp bắt đầu.
Hắn yên tĩnh lắng nghe.
Quả nhiên, ngay sau đó, Ôn Trường Thanh bỗng thay đổi chủ đề: "Đáng tiếc mẫu thân con mất sớm, không thể tận mắt chứng kiến con xuất giá theo
chồng."
Xuất giá..
Ôn Trì xém chút phun ra một ngụm máu già.
Hắn tiếp tục trầm mặc.
Cho dù hắn không tiếp lời, vẫn không hề ảnh hưởng đến Ôn Trường Thanh tự biên tự diễn: "Hiện tại con đã mười bảy, đã đến tuổi thành gia lập
thất, phụ thân đã tìm được cho con một mối lương hôn, con hãy về chuẩn
bị cho tốt."
*Lương hôn: Hôn sự tốt
Ôn Trì rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa: "Phụ thân, còn còn chưa nghĩ đến việc thành thân."
Hắn nhớ rõ, trong sách nguyên chủ cũng đã nói như thế, nhưng mà lập tức bị Ôn Trường Thanh từ chối.
Chỉ thấy ánh mắt Ôn Trường Thanh biến hóa, vẻ ôn nhu trên gương mặt bỗng dưng biến mất không còn lại gì: "Ngươi lặp lại lần nữa."
Ôn Trì rất chi là nghe lời, lặp lại không sót một chữ: "Phụ thân, con vẫn chưa muốn thành thân."
Còn chưa dứt lời, Ôn Trường Thanh đã vỗ mạnh xuống án thư trước mặt.
Bang một tiếng.
Khiến Ôn Trì sợ tới mức run lẩy bẩy.
Ôn Trì còn chưa kịp nói gì, Ôn Trường Thanh đã táo bạo quát ầm lên: "Hỗn trướng, bây giờ cánh của ngươi cứng rồi, lời ta nói ngươi cũng dám phản kháng? Chuyện hôn nhân đại sự, trước nay đều là môi chước chi ngôn cha
mẹ chi mệnh, không phải do ngươi tự định đoạt!"
*Môi chước chi ngôn cha mẹ chi mệnh: Lời của mai mối, lệnh của cha mẹ.
Ôn Trường Thanh mắng đến nước miếng tung bay, nhưng Ôn Trì rất nhanh
trấn tỉnh lại, hắn nhớ thời gian này, trong sách sẽ xảy ra một sự kiện
vô cùng quan trọng -- hiện tại trên dưới triều đình đều đang cuống cuồng vì nạn châu chấu đột nhiên bùng phát ở Tấn Châu.
Có lẽ hắn có thể lấy chuyện này ra làm điều kiện trao đổi.
"Phụ thân, con.."
Không chờ Ôn Trì nói ra miệng, Ôn Trường Thanh tức muốn hộc máu ngắt lời hắn, giơ tay chỉ ra ngoài cửa: "Lăn!"
Sau đó Ôn Trì liền vô cùng nghe lời "lăn" ra ngoài.
Mặc dù, hắn không định sẽ dùng phương pháp này để ra ngoài, nhưng mà hai chân hắn hoàn toàn không chịu khống chế, giống như đã được lập trình
sẵn từ trước, liều mạng chạy khỏi thư phòng.
Mãi đến khi mệt như chó hắn mới về đến Bắc Uyển, lực lượng thần bí đã khống chế hắn dường như cũng biến mất.
Sắc mặt Ôn Trì trắng bệch, khom lưng dùng hai tay chống gối, thở như trâu**.
Trần ma ma đang dọn dẹp trong phòng thấy thế, vội chạy ra nghênh đón: "Nhị công tử, ngài không sao chứ?"
Trần ma ma bị dọa sắp xĩu rồi: "Cái gì rất nhiều sao?"
Ôn Trì lắc đầu, sau khi nghỉ ngơi một lát, hắn lại tuyệt vọng đi vào trong phòng.
Ôn Trì nhanh chóng đi vào phòng ngủ, cởi giày, lại bắt đầu sự nghiệp cosplay cá mặn.
Hắn lăn qua lộn lại, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cho rằng chuyện này có liên quan đến hệ thống của nhân vật chính.
Vai chính trong nguyên tác tên Ôn Lương, là anh trai cùng cha khác mẹ
của nguyên chủ, nhưng mà mẹ ruột của Ôn Lương, Hứa thị là thê tử mà Ôn
Trường Thanh cưới hỏi đàng hoàng, vì vậy Ôn Lương cũng chính là đích
trưởng tử của Ôn gia, tất cả mọi người trên dưới Ôn phủ đều biết Ôn
Trường Thanh rất là nuông chiều đứa con trai này.
Vốn dĩ Ôn Lương mới là người có hôn ước với Thái Tử đương triều.
Nhưng mà 5 năm trước, Đông Cung đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, không chỉ
thiêu chết rất nhiều người, còn khiến Thái Tử bị lửa thiêu hủy dung,
thậm chí tàn tật cả hai chân.
Từ đó về sau, Hứa Thị liền tìm đủ mọi cách để hủy bỏ hôn ước.
Mấu chốt của chuyện này phải nói đến hai ngày trước, Ôn Lương cùng bằng
hữu ra ngoài đạp thanh, trong lúc vô tình đã lạc vào một căn mật thất bỏ hoang, nhặt được một viên đá ngũ sắc vô cùng kỳ quái.
Đêm về, Ôn Lương đem cục đá ra ngắm nghía thì vô tình kích phát hệ
thống, hắn ta lập tức bày tỏ nguyện vọng được giải trừ hôn ước với Thái
tử tàn tật.
Vì thế ngày hôm sau, từ Đông Cung truyền ra tin tức Thái Tử tàn tật đã giết chết rất nhiều người trong vòng năm năm qua.
Vốn là mấy cái tin vịt này bị ém đi rất nhanh, nhưng không biết là ai
hảo tâm không cần báo đáp như thế, mách lẽo với Ôn Trường Thanh.
Sau khi biết tin, Ôn Trường Thanh buồn rầu đến mức mất ngủ, vừa luyến
tiếc con trai bảo bối vừa không muốn buông bỏ cái đùi vàng siêu to khổng lồ là Thái tử, hơn nữa nhìn Hứa Thị đau lòng khóc lóc, ông ta lại hạ
quyết tâm treo đầu dê bán thịt chó, dùng con thứ thế chỗ cho con lớn.
Ôn Trì soát lại cốt truyện nguyên tác lần nữa, càng thêm chắc chắn-- tất cả những chuyện này đều là tác phẩm của cái hệ thống chết tiệt kia.
Nói không chừng cổ lực lượng thần bí vừa mới khống chế hắn, cũng là do cái hệ thống quỷ quái kia làm.
Hắn làm sao có thể chống lại hệ thống chứ?
Ôn Trì càng nghĩ càng tuyệt vọng, tức giận đến mức ăn nhiều thêm một chén cơm trưa.
-
Chuyện thành thân cứ như vậy được quyết định rồi, Trần ma ma cũng đã
nhận được mệnh lệnh, dẫn theo bốn năm nha hoàn đến Bắc Uyển, tất bật
chuẩn bị của hồi môn cho Ôn Trì.
Có lẽ là bởi vì Ôn Trì đã góp chút đỉnh sức lực vào sự phồn vinh của gia tộc, mẹ ruột của Ôn Lương, cũng chính là chủ mẫu Ôn gia, Hứa thị đối
với hắn tốt một cách bất ngờ. Không những không làm khó dễ hắn, mà còn
sai nhà bếp chuẩn bị mấy món ăn mà ngày xưa nguyên chủ ngay cả động cũng chẳng được động vào, cuồn cuộn mang đến Bắc Uyển.
Ôn Trì đương nhiên vui vẻ chén sạch, hương vị quả thật là tuyệt ahihi vời luôn, khiến hắn mập lên một vòng.
Đảo mắt đã đến một ngày trước lúc đại hôn.
Trần ma ma và mấy nha hoàn đã chuẩn bị tất cả xong xuôi, thật ra cũng chỉ là hai cái rương gỗ không lớn không nhỏ mà thôi.
Trần ma ma đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Ôn Trì vừa mới ăn xong bánh hoa
hồng do Hứa thị sai người mang đến, bây giờ đang dạng chân tay nằm trên
giường, bà ấy không nhịn được thở dài: "Nhị công tử, ngay mai người sẽ
thành thân."
"..."
Ôn Trì vốn đang thong thả cosplay cá mặn, nghe vậy liền biến thành khẩn trương cosplay cá mặn, nằm liệt trên giường.
Hắn dùng dư quang ngó Trần ma ma đang chậm chạp bước đến trước giường, trong tay bà ấy là một tập tranh vẽ tràn đầy màu sắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT