Hôm qua Thời Diệp cũng không có nói khi nào hắn mới có thể đến thư
phòng, vậy ý tứ của y chính là, để hắn chờ người đến tuyên triệu* có
phải không ta?
*Thái giám đến truyền lời mời ai đó đến triệu kiến.
Kết quả Ôn Trì đợi một ngày, cũng không đợi được tên thái giám nào đến truyền lời.
Thấy sắc trời dần dần tối lại, Ôn Trì lo lắng đề phòng cả ngày rốt cuộc thả lỏng.
Chạng vạng, sau khi dùng xong bữa tối, Nhược Đào đột nhiên đến tìm hắn.
"Ôn công tử." Nhược Đào vui vẻ nói, "Đồ vật mà người kêu nô tỳ chuẩn bị, nô tỳ đều đã chuẩn bị xong hết rồi ạ."
Lúc này Ôn Trì mới nhớ tới hắn đã sai Nhược Đào chuẩn bị cho hắn một vài thứ, hai ngày nay hắn bị cái tên Thời Diệp xoay vòng vòng, làm hắn xém
suy nhược thần kinh luôn, chút nữa là đã quên bén mất việc này.
Hắn vội sai Nhược Đào và Nhược Phương đem mấy thứ đã chuẩn bị xong đến đây, nhanh chóng để tất cả lên bàn trà.
Hắn chuẩn bị làm một chiếc bánh kem bơ.
Nếu ở hiện đại muốn làm một cái bánh kem bơ là một việc vô cùng đơn
giản, chỉ cần nồi cơm điện thôi là đã làm được rồi. Nhưng mà ở cổ đại
thì đây lại là một vấn đề lớn, rất nhiều dụng cụ và nguyên liệu đều
không đủ, Ôn Trì chỉ có thể làm loại bánh kem đơn giản nhất mà thôi.
Hắn sai Bình An lấy giấy bút đến, dựa theo trí nhớ mà viết lại chi tiết cách làm bơ và bánh kem.
Đáng tiếc chữ hắn viết chính là chữ giản thể, Nhược Phương và Nhược Đào
nhìn nửa ngày, dùng hết tất cả IQ từ khi cha sinh mẹ đẻ ra để nhìn chữ
đoán nghĩa, nhưng mà vẫn không thể hiểu được hết các ký tự mà Ôn Trì
viết.
Cuối cùng, Ôn Trì chỉ đành đọc lại nội dung ghi trên giấy một lần, để Nhược Đào dựa theo mà viết ra một bảng chữ phồn thể.
Bây giờ, làm bánh kem thì đơn giản rồi, nhưng cái khó ở đây là bơ kìa,
Ôn Trì suy nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng đều bị hắn bác bỏ, hắn không
thể không chọn phương pháp làm bơ nguyên thủy nhất -- lấy sữa bò đem đi
lắng một thời gian, sau đó dùng vải thưa vớt lấy lớp sữa bị đẩy lên phía trên, bỏ vào túi dùng tay nhào trộn, váng sữa bò sẽ bị nhào bong lên,
thành bơ*. Phương pháp này rất mất thời gian, hơn nữa lượng bơ làm ra
cũng rất ít, nhưng mà có còn hơn không.
*Đừng hỏi ta, ta cũng không biết, tìm trên gg không thấy cái phương pháp nào tương tự như miêu tả, thôi khó quá cho qua lun..
Cũng may Nhược Phương và Nhược Đào đều là những cô nương chăm chỉ, lại
rất thông minh, dựa theo phương pháp Ôn Trì nói làm vài lần đã tự phát
hiện ra một ít kỹ năng thực hành.
Vốn dĩ Ôn Trì định ở bên cạnh giúp đỡ, sau đó thấy hai tiểu cô nương làm việc đâu ra đấy, lúc này mà hắn xen vào thì có vẻ hơi thừa, bèn an tâm
thoải mái trèo lên ghế dài nhắm mắt cosplay cá mặn.
Bình An cũng rảnh rỗi y hệt Ôn Trì, thấy vậy liền cong lưng đi tới, quỳ bên cạnh xoa bóp cẳng chân cho hắn.
Ôn Trì không quen để người khác hầu hạ tận răng như thế, cho nên hắn phất tay, kêu Bình An tự mình ra chỗ khác chơi.
Nhưng mà Bình An cũng không đi, thay vào đó hắn ta ngoan ngoãn đứng bên
cạnh Ôn Trì, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Nhược Phương và Nhược Đào
bên kia, hắn ta nghẹn hồi lâu, vẫn không ngăn được sự tò mò, bèn cất
tiếng hỏi: "Ôn công tử, các nàng đang làm gì vậy?"
"Bánh kem." Ôn Trì nói, "Ngươi từng nghe qua chưa?"
"Bánh kem là cái gì?" Bình An gãi gãi đầu, "Nô tài kiến thức hạn hẹp."
Ôn Trì cũng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ nói: "Đợi chút làm xong ngươi sẽ biết."
Bình An lại hỏi: "Ôn công tử, người muốn bánh kem để làm gì?"
"Ăn đó, tự mình ăn, tặng cho người khác ăn cũng được." Nói tới đây, Ôn
Trì lại nhớ tới một việc, "Đúng rồi, ngươi có biết khi nào ta mới có thể hồi phủ hay không? Ta hơi nhớ phụ thân, muốn trở về thăm ông ấy một
chút."
Bình An nói: "Ôn công tử, lúc nào người cũng có thể quay về mà, chỉ là
nô tài và cả Nhược Phương Nhược Đào đều là cung nhân, không thể theo
người hồi Ôn phủ, nếu người thật sự muốn, vậy nô tài sẽ sai người truyền lời tới Ôn phủ, bảo bọn họ phái người tới đây đón ngài trở về."
"Không cần." Ôn Trì vội vàng cự tuyệt, hắn bấm bấm ngón tay tính thời
gian, sau đó lại nói: "Hiện tại cũng không gấp, chờ mấy ngày nữa lại
nói."
Bình An nhỏ giọng đáp ứng.
Làm bánh kem không phải chuyện đơn giản, cũng may ở phương diện này
Nhược Phương Nhược Đào đều là tài xế già dày dạn kinh nghiệm, sau mấy
lần làm thử thì nhân bánh họ làm ra đã có thể ăn được, chỉ là hương vị
quá mức bình thường, không có gì đặc sắc.
Bình An đi lên nếm thử một miếng nhỏ, lông mày lập tức nhăn lại.
Ôn Trì thấy thế, cười hỏi Bình An: "Như thế nào?"
Bình An rụt cổ, thành thật trả lời: "Còn không ngon bằng bánh đậu xanh mà Nhược Đào thường làm nữa."
Nhược Phương và Nhược Đào cũng thử nếm một chút, nhìn qua hình như các
nàng có chung ý kiến với Bình An, vốn dĩ hai tiểu cô nương đang vui vẻ
phấn chấn, nếm thử bánh xong lập tức héo rũ, trên mặt hiện lên vẻ mất
mác.
Nhưng mà Ôn Trì lại nói: "Đã tốt lắm rồi."
Nhược Phương còn tưởng rằng Ôn Trì đang an ủi các nàng, vô cùng áy náy,
nhỏ giọng hứa hẹn: "Ôn công tử, xin người cho chúng nô tỳ thêm một ít
thời gian, bọn nô tỳ có thể làm tốt hơn."
Nhược Đào phụ họa: "Đúng vậy, Ôn công tử."
Ôn Trì cười cười, không đáp ứng lời thỉnh cầu của các nàng, chỉ sai các
nàng lấy bơ đã chuẩn bị trước trét lên nhân bánh, mặc dù trét không được đều, nhưng lại rất dày, cả cái bánh kem giống như một ngọn núi tuyết
nho nhỏ trắng tinh.
Sau đó cắt bánh kem ra, mỗi người đều nếm thử một chút.
Nhược Phương và Nhược Đào đều lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, hai tiểu cô nương nhìn nhau, sau đó cảm thán: "Ngọt quá, ăn thật ngon."
Đáng tiếc Bình An bên kia sau khi nếm xong lông mày lại xoắn lại, vẻ mặt hắn ta đau khổ nhìn về phía Ôn Trì: "Ôn công tử, này, bánh kem này ngọt quá.."
Ôn Trì nheo mắt lại, cười nói: "Ngọt là được rồi, cũng không phải cho chúng ta ăn."
Bình An không hiểu: "Vậy Ôn công tử muốn đưa cho ai ăn?"
Ôn Trì liếc mắt Nhược Phương và Nhược Đào: "Đương nhiên là cho người thích đồ ngọt ăn rồi."
-
Mấy ngày sau đều bình bình lặng lặng trôi qua.
Thời Diệp vẫn luôn không cho người đến tuyên triệu hắn, Ôn Trì liền
quăng chuyện này ra sau đầu, đặt hết tâm trí vào việc nghiên cứu làm
bánh kem với Nhược Phương và Nhược Đào, bánh kem đã làm được, nhưng vẻ
ngoài không được ổn cho lắm, vừa nhìn thấy đã không muốn cho cái thứ xâu xấu đó vào miệng rồi.
Chiều hôm nay, ánh nắng chói chang.
Ôn Trì đang ở trong phòng nhìn Nhược Đào trét bơ lên bánh kem, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vội vã của Bình An.
"Ôn công tử!" Bình An nói, "Chu công công tới!"
Ôn Trì sửng sốt một chút, mới nhớ ra Chu công công chính là một trong hai thái giám cận thân của Thời Diệp.
Hắn vội vàng buông mấy thứ trong tay xuống, ra ngoài nghênh đón, vừa ra
khỏi cửa đã thấy Chu công công đang ôm cánh tay đứng chờ trong viện,
nhìn qua vô cùng cao lãnh, phía sau ông ấy còn có hai tiểu cung nữ đang
cúi đầu.
Thấy Ôn Trì đến gần, Chu công công hờ hững liếc mắt nhìn hắn, sau đó
hắng giọng nói: "Ôn công tử, nô tài phụng mệnh Thái Tử điện hạ, tới đón
Ôn công tử."
Trong lòng Ôn Trì cả kinh, nghĩ thầm xong rồi.
Chuyện gì nên đến cuối cùng cũng sẽ đến.
Hắn ôm tâm tình tuyệt vọng cực độ theo sau Chu công công đến thư phòng của Thái tử.
Khi đến gần thư phòng, từ xa Ôn Trì đã nhìn thấy một thân ảnh mảnh mai đang quỳ gối dưới bậc thang trước cửa thư phòng.
Đến gần hơn một chút, hắn phát hiện thân ảnh đang quỳ trên đất là một
nam nhân, là một nam nhân diện mạo tinh tế, y phục hoa lệ, xem chừng còn chưa đến hai mươi tuổi.
Nam nhân kia cúi đầu nhìn mặt đất, cả gương mặt đều bị cái bóng của
chính mình che đi, nhìn không ra vẻ mặt lúc này của hắn ta là như thế
nào.
Ôn Trì hơi tò mò, lúc đi ngang qua người thiếu nam nhân còn chăm chú
nhìn hắn ta một chút, nhưng mà chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cằm dưới đang
căng chặt của nam nhân, giống như hắn ta đang ẩn nhẫn điều gì đó.
Ngay khi ở Ôn Trì định thu hồi tầm mắt, nam nhân kia giống như cảm nhận
được gì đó, thình lình ngẩng đầu lên, nhìn Ôn Trì chằm chằm.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ôn Trì bắt gặp sự kinh ngạc không kịp che giấu trong mắt nam nhân, cùng với một tia ghen tỵ nồng đậm không rõ nguyên nhân.
"Chu công công, hắn là ai?" Nam nhân có khuôn mặt vô cùng tuấn tú, nốt
lệ chí giữa mày bị ánh sáng mặt trời chiếu vào, sắc đỏ kia càng thêm lấp lánh, mỹ lệ, hắn giận điên lên dùng tay chỉa thẳng về phía Ôn Trì: "Dựa vào cái gì hắn có thể gặp Thái Tử điện hạ? Còn ta lại bị đám cẩu nô tài các ngươi ngăn ở bên ngoài!"
Chu công công nhăn mày lại, rất là không kiên nhẫn, miễn cưỡng bố thí
cho hắn ta nửa con mắt: "Triệu công tử, đây đều là phân phó của Thái Tử
điện hạ, nô tài cũng không dám tự tiện làm chủ."
"Ta không tin!" Nam nhân cả giận nói, "Ta muốn gặp Thái Tử điện hạ!"
Chu công công lười phản ứng hắn ta, trực tiếp mang Ôn Trì đi vào thư phòng.
Nam nhân ở phía sau đang muốn đứng lên đuổi theo, lại bị mấy tiểu thái giám canh cửa chặn lại không cho vào.
Ôn Trì đoán rằng nam nhân kia cũng là một trong số những người được
"nhét" vào hậu cung của Thái tử, nhưng mà hắn không dám hỏi nhiều, an
tĩnh như gà theo sau Chu công công đi qua đại sảnh to đùng, cuối cùng
mới đi vào thư phòng của Thời Diệp.
Chu công công dừng lại, nhẹ giọng hô: "Thái Tử điện hạ, người tới."
Ôn Trì vô cùng khẩn trương đứng sau Chu công công, không dám nhúc nhích, ngay cả cằm cũng không dám nâng lên tí nào.
Thật lâu sau, Ôn Trì mới nghe Thời Diệp nhàn nhạt ừ một tiếng.
Chu công công quay đầu dùng anh mắt ra hiệu cho Ôn Trì, ý bảo hắn đi vào ngồi, sau đó Chu công công đi đến bên cạnh án thư, tiếp nhận tấu chương trong tay tiểu thái giám, giống lúc trước thong thả đọc nội dung bên
trong.
Ôn Trì nhẹ tay nhẹ chân chạy bước nhỏ đến đúng cái ghế hôm trước hắn đã
ngồi, chậm rãi đặt mông lên, hắn sợ bản thân sẽ vô tình trêu chọc đến
cái tên Thái tử âm tình bất định kia, cho nên toàn bộ hành trình tận lực không cho chính mình phát ra một chút thanh âm nào.
Sau khi ngồi xuống, hắn mới lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Thời Diệp trước mặt.
Chỉ thấy Thời Diệp ngồi sau án thư, vẫn trước sau như một lười biếng
chống cằm, đang nhắm mắt dưỡng thần, giống như ngay cả liếc nhìn Ôn Trì
một cái y cũng lười làm.
Ôn Trì thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu nổ lực cố gắng hết sức diễn vai người tàn hình.
Trong thư phòng thực yên tĩnh, chỉ có giọng nói eo éo lại thong thả của
Chu công công vang lên đều đều, Thời Diệp không kêu ngừng, Chu công công vẫn phải đọc tiếp.
Sự bình tĩnh bên ngoài này không biết kéo dài bao lâu, đột nhiên bị một trận ồn ào đánh vỡ.
"Thái Tử điện hạ.. Ta muốn gặp Thái Tử điện hạ.."
"Các ngươi đừng ngăn cản ta.."
"Thái Tử điện hạ.."
Hình như là âm thanh của nam nhân quỳ gối bên ngoài khi nãy.
Hơn nữa tiếng ồn kia ngày càng rõ ràng, càng ngày càng gần.
Ôn Trì cẩn thận nghe, nghĩ thầm chẳng lẽ nam nhân kia đã thành công lọt
lưới của mấy tiểu thái giám canh cửa, xông vào thư phòng?
Hắn thầm than không ổn, vội vàng đưa mắt nhìn Thời Diệp-- Thời Diệp quả
nhiên bị ồn đến mở mắt, cặp con ngươi đen nhánh không có chút buồn ngủ
nào, thậm chí còn đang dậy lên sóng ngầm dữ tợn.
Thời Diệp quát: "Ồn muốn chết."
Chỉ vỏn vẹn ba chữ, lại dọa cho Chu công công và tất cả thái giám cung
nữ trong phòng đại kinh thất sắc*, sau đó không nói hai lời lập tức quỳ
xuống.
*Đại kinh thất sắc: Chỉ sự kinh ngạc, sợ hãi, hoảng loạn cực kì.
"Thái Tử điện hạ tha tội, là nô tài làm việc không chu toàn." Chu công công run rẩy nhận tội.
Thời Diệp phất phất tay.
Chu công công lập tức hiểu ý, tay chân cùng sử dụng từ trên mặt đất bò
dậy, vội vàng mang theo mấy tiểu thái giám và cung nữ lui ra ngoài.
Ôn Trì cho rằng đám người Chu công công muốn dùng biện pháp mạnh để đuổi nam nhân kia đi, ai ngờ Chu công công ra ngoài chưa bao lâu, bên ngoài
liền truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết của người kia, cùng với âm
thanh phát ra khi gậy gỗ đánh vào da thịt.
Trong thư phòng an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, mấy thái giám cung nữ còn lại quỳ rạp trên mặt đất, sợ tới mức cơ thể run lên
bần bật.
Ôn Trì cũng sợ, sắc mặt trắng bệch.
Đột nhiên, hắn cảm nhận được một tầm mắt vô cùng mãnh liệt, theo bản
năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thời Diệp ngồi thẳng dậy, đôi con ngươi u lãnh tỏa ra hàn khí nhàn nhạt, nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, cái nhìn mang theo sự tìm tòi nghiên cứu.
Trên vầng trán trắng nõn của Ôn Trì chảy ra một lớp mồ hôi tinh mịn, cả người căng chặt, tràn ngập sợ hãi.
Lúc này, hắn dời mắt cũng không được, không dời mắt cũng không xong.
Tiếng thét bên ngoài càng ngày càng thảm thiết đám người Chu công công
cũng không hề có ý định dừng lại, nghiễm nhiên là muốn đánh chết tươi
một người đang sống sờ sờ.
Ôn Trì trơ mắt nhìn cung nữ đẩy xe lăn của Thời Diệp lại đây, bàn tay
hắn phát run, sau đó hắn hung hăng nắm chặt vạt áo của mình cố gắng hết
sức che giấu sự sợ hãi của bản thân.
Lát sau, Thời Diệp được đẩy đến trước mặt hắn.
Thời Diệp chống tay lên thành ghế dựa, cúi người tới gần hắn, một mùi đàn hương nhàn nhạt bao trùm cả người Ôn Trì.
Ôn Trì vội vàng rũ mắt, không dám nhìn gương mặt bị bỏng đến biến dạng
của Thời Diệp, chính xác hơn mà nói, Ôn Trì không có can đảm nhìn vào
ánh mắt của y.
Hắn bị hơi thở mạnh mẽ của Thời Diệp bao vây, cơ hồ hít thở không thông.
Một lát sau, giọng nói trầm thấp khàn khàn của Thời Diệp vang lên: "Ngươi biết mấy ngày nay bổn cung đi đâu không?"
Lời editor: Tiểu công nào đó: Ừm, nam nhân tốt là đi đâu cũng phải báo cáo chi tiết cho bà xã!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT