Giản Tứ nhìn thấy thì khoé miệng liên tục co giật, cô gái này gan cũng lớn thật, chụp ảnh loã thể của Tam gia.
Ha ha…Chúc cô có thể sống để nhìn thấy mặt trời của ngày mai.
Giản Trạch Xuyên nhìn Tân Ngải không nói lời nào, thấy cô vẫn luôn lấy dũng khí trong lòng, căn bản không dám đối diện với ánh mắt của anh.
Trước đây luôn thấy ở trong sách hình dung đôi mắt của một người sáng lấp lánh như ngôi sao, giờ đây, Tân Ngải cuối cùng cũng biết rồi, đây là sự thật.
Trong mắt của Giản Trạch Xuyên dường như cất giấu sao trời biển rộng, mênh mông bát ngát, chói loá khiến cho người ta không kìm lòng nổi mà sẽ chìm đắm, sẽ mất phương hướng, không dứt ra được, nguy hiểm giống như con người anh vậy.
Tân Ngải luôn cảm thấy chút bí mật trong lòng của mình ở trong giây phút này đã bị Giản Trạch Xuyên nhìn thấu không sót lại chút gì.
Khoảnh khắc này, thân thể của run rẩy không phải là giả vờ, cô là thật sự sợ hãi, cô vẫn luôn sợ hãi người đàn ông này, cho dù đã cùng anh xảy ra quan hệ thân mật nhất thì cô vẫn sợ!