Giản Tứ không kiềm chế được mà mềm lòng rồi, thấp giọng nói: “Tam gia, hay là…”

Giản Trạch Xuyên khẽ quét qua anh một cái liền doạ mà lập tức im bặt.

Tân Ngải lấy dũng khí, cẩn thận nhìn vào ánh mắt u ám sâu thẳm kia của Giản Trạch Xuyên: “Chú à, tôi nói cho chú biết một bí mật, chú có thể đưa tôi rời khỏi chỗ này không?”

Khoé miệng Giản Trạch Xuyên có chút co rút khó nhận thấy, lại là chú.

Môi mỏng khẽ cong, cười như không cười, đáy mắt nhưng lại là một mảnh lạnh lẽo, nhìn không ra một chút tình cảm nào.

“Nói ra nghe thử.”

Anh lại muốn xem thử tên lừa đảo này còn có thể có chiêu gì mới nữa.

“Nếu đã là bí mật thì tất nhiên không thể bị người khác nghe được, tôi có thể qua đó một chút không?” Tân Ngải chầm chậm tiến lại gần Giản Trạch Xuyên, tim đập thình thình.

Đây là người đàn ông mà hôm nay cô nhất định phải ngủ cùng, cũng là người đàn ông mà tất cả phụ nữ ở Minh Đô muốn ngủ chung, Tam gia của Giản gia, Giản Trạch Xuyên.

Trong lời đồn ở Minh Đô, đó là người đàn ông có thể một tay che trời.

Tuy rằng lần trước cô đã thành công rồi nhưng lần này cô vẫn sợ y như lúc đầu.

Đến gần Giản Trạch Xuyên, Tân Ngải chỉ cảm thấy trên người anh toát ra luồng khí lạnh khiến cho cô nhịn không được mà run rẩy, cô nhỏ giọng nói: “Bí mật này chính là…tôi…trên tay tôi có ảnh loã thể của chú, nếu như chú không dẫn tôi đi, tôi…liền…chỉ đành chia sẻ ảnh của chú lên mạng để mọi người cùng chiêm ngưỡng thân hình đẹp của Tam gia…”

Mùi hương ngọt ngào, giống như que kem vị cỏ thơm ngày hè, trong thời tiết khô hanh hận không thể nuốt cô xuống.

Ngón út của Giản Trạch Xuyên cong lên một cái, đôi mắt đen quét qua chiếc cổ mảnh khảnh của Tân Ngải, trắng ngần nõn nà cũng rất yếu ớt, nhẹ nhàng là có thể bóp gãy.

Cổ lạnh ngắt, ngay lúc Tân Ngải cho rằng Giản Trạch Xuyên có khả năng sẽ bóp gãy cổ của mình thì anh nói: “Ồ, chụp khi nào vậy?”

Giọng nói của anh trầm thấp mang theo từ tính, Tân Ngải cảm thấy tai của mình sắp muốn tê liệt rồi, âm thầm nắm chặt tay lại, nhìn về phía Giản Trạch Xuyên, đáng thương nói: “Chú dẫn tôi rời khỏi nơi này, tôi sẽ xoá hết ảnh. Chú à, làm ơn đi, cầu xin chú…tôi chỉ cần chú có thể đưa tôi rời khỏi đây là được.”

Giản Tứ nhìn thấy thì khoé miệng liên tục co giật, cô gái này gan cũng lớn thật, chụp ảnh loã thể của Tam gia.

Ha ha…Chúc cô có thể sống để nhìn thấy mặt trời của ngày mai.

Giản Trạch Xuyên nhìn Tân Ngải không nói lời nào, thấy cô vẫn luôn lấy dũng khí trong lòng, căn bản không dám đối diện với ánh mắt của anh.

Trước đây luôn thấy ở trong sách hình dung đôi mắt của một người sáng lấp lánh như ngôi sao, giờ đây, Tân Ngải cuối cùng cũng biết rồi, đây là sự thật.

Trong mắt của Giản Trạch Xuyên dường như cất giấu sao trời biển rộng, mênh mông bát ngát, chói loá khiến cho người ta không kìm lòng nổi mà sẽ chìm đắm, sẽ mất phương hướng, không dứt ra được, nguy hiểm giống như con người anh vậy.

Nếu như Tân Ngải là một hồ ly nhỏ tu luyện thành tinh ở trong rừng, vậy thì Giản Trạch Xuyên chính là một lão yêu nghiệt sớm đã đắc đạo!

Tân Ngải luôn cảm thấy chút bí mật trong lòng của mình ở trong giây phút này đã bị Giản Trạch Xuyên nhìn thấu không sót lại chút gì.

Khoảnh khắc này, thân thể của run rẩy không phải là giả vờ, cô là thật sự sợ hãi, cô vẫn luôn sợ hãi người đàn ông này, cho dù đã cùng anh xảy ra quan hệ thân mật nhất thì cô vẫn sợ!

Càng tiến lại gần thì càng sợ hãi.

Tân Ngải căng thẳng liếm khoé môi: “Nếu như chú tiếp tục ngồi im sợ là sẽ có phiền phức đó, tôi là đặt giờ đăng, thêm nửa tiếng nữa nếu như tôi không huỷ bỏ thì sẽ…tự đăng lên, tôi nghĩ chú cũng không muốn nhìn thấy ảnh của bản thân bị người ta vây xem đúng chứ, chú phải suy nghĩ kỹ nha.”

Giản Trạch Xuyên cười khẩy, uy hiếp anh? Cũng thật là hiếm thấy.

Giản Tứ lắc đầu, ở Minh Đô này, người dám đến khiêu chiến Tam gia vẫn chưa ra đời đâu, Tân Ngải là người thứ nhất, có lẽ cũng sẽ là người cuối cùng, đốt cho cô cây nến vậy.

“Được!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play