Lục Cẩm Thành lúc nghe thấy Tân Ngải nói thích mình rất nhiều năm, bỗng dưng trong lòng run lên.
Ý cười trên mặt anh dần dần nhạt đi: “Tôi có thể giúp cô, nhưng mà…”
Tân Ngải thấy những người cảnh sát kia càng ngày càng đến gần, nôn nóng giậm chân: “Nhưng mà cái gì, anh nhanh nói đi chứ.”
Lục Cẩm Thành một tay ôm lấy vai của Tân Ngải, che chắn đi thân thể của cô, dẫn cô đi đến một góc khuất: “Nói cho tôi biết cô tên là gì?”
“Tân Ngải, làm phiền anh nhanh một chút, tôi thật sự không thể bị bắt đâu.” Tân Ngải một bên thúc giục, một bên nhón chân lén liếc nhìn bên ngoài.
Lục Cẩm Thành không có động đậy: “Lên lầu bốn mươi rồi thì cô có thể đảm bảo không bị cảnh sát tìm được? Nếu như cô không muốn bị bắt, tôi có thể đưa cô ra ngoài.”
“Cám ơn, nhưng mà những thứ này không cần phiền đến anh rồi, anh chỉ cần đưa tôi lên lầu bốn mươi là được rồi…”
“Người bao nuôi cô ở đó?”
Tân Ngải không có trả lời câu hỏi này của anh: “Bây giờ không phải lúc để nói chuyện phiếm, nhanh đưa tôi lên lầu bốn mươi đi.”
“Được, cô ở đây đợi tôi một lát.”
Lục Cẩm Thành rời khỏi mấy phút, lúc trở lại thì cầm lấy một tấm thẻ phòng đưa cho Tân Ngải, cô không biết làm sao anh lấy được, cũng không có thơi gian hỏi nhiều, nói một tiếng cám ơn rồi nhanh chóng chuồn vào trong thang máy.
Khách sạn năm sao chính là rắc rối, muốn lên lầu nào thì bước vào thang máy phải dùng thẻ phòng quẹt qua trước, nhấn số mới có thể sử dụng, nếu không căn bản là không đi lên được.
Cô hạ mắt xuống, khuôn mặt thanh thuần lại xinh đẹp kia giống như tuyết tan ở trên núi, như mây ở trên cao nguyên, đẹp đẽ đơn thuần, dường như là một tờ giấy trắng chưa từng bị ai viết vào, có thể làm ham muốn bảo vệ của tất cả đàn ông trỗi dậy.
Nhưng mà gần như đối với người đàn ông trước mặt này không hề có chút tác dụng, bởi vì anh là Giản Trạch Xuyên. Huống hồ anh hiểu rõ hơn bất cứ ai, mọi thứ người phụ nữ này thể hiện ở trước mặt anh đều là đang diễn kịch, cô, chính là một tên lừa đảo mà thôi.
Trong ánh mắt lạnh nhạt của anh tràn đầy sự chán ghét, dường như sớm đã hiểu rõ tất cả.
Tân Ngải siết ngón tay lại, lại ném ra ngoài, anh là rất thích ném cô?
Cô cắn môi bước lên phía trước, rụt rè nói: “Cầu xin anh đó…tôi, nếu như tôi ra ngoài cảnh sát sẽ bắt tôi đi mất…”
Giọng nói của cô mang theo giọng mũi, đang run rẩy, không dám nói ra bản thân sau khi bị bắt sẽ xảy ra chuyện gì, bộ dạng kinh ngạc sợ hãi đến cùng cực kia thực sự khiến người ta hận không thể ôm vào trong lòng, thay cô che chắn mọi mưa gió.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT