Thời gian sau đó, Quý Huyền Tinh vẫn chạy đến phòng làm việc của Chung Dập như thường lệ, cô cảm thấy hình như có điều gì đó khác thường, nhưng sau khi cô miệt mài suy nghĩ thì lại cảm thấy hình như chỉ là ảo giác của bản thân.
Một tuần sau, thi đấu chính thức bắt đầu và kéo dài trong hai mươi ngày.
Mỗi trường học đều tự chuẩn bị một phòng học cơ sở riêng cho các học viên dự thi sử dụng. Trước năm ngày sẽ tiến hành sàng lọc một lần, tiền hành phân tích để đào thải, toàn bộ tuyển thủ ở bốn thành phố sẽ phải chọn ra top 100.
Chúng ta phải biết rằng ở bốn thành phố có đến hàng trăm vạn học sinh, tham gia thi đấu lần này có mấy vạn người, tất cả đều là những người xuất xắc nhất ở các trường học. Sau khi sàng lọc thì chỉ còn lại chừng ấy người, có thể nói là cạnh tranh vô cùng kịch liệt.
Khi Nguyễn Vi Vi biết được quy tắc thi đấu thì lập tức trở nên lo lắng. Quả thật là năm ngày quyết định sinh tử, nhưng mà năm ngày thì có thể làm được cái gì chứ?
Cho tới bây giờ cô ta vẫn có chút ngây ngốc, xét cho cùng thì với phong cách làm việc trước đây của Quý Huyền Tinh thì thật sự không phải là một người lương thiện dễ nói chuyện, không giải quyết cô ta thì cũng thôi đi, thế nhưng lại còn đồng ý để cô ta tiếp tục tham gia.
Hiện tại bạn cùng phòng của cô ta vẫn đang còn dính đến chuyện kiện tụng, mặc dù người kia xứng đáng bị như vậy, nhưng sự kiêng kị của cô ta đối với Quý Huyền Tinh lại nhiều hơn vài phần.
Để thuận tiện, các thành viên của mỗi nhóm đều ngồi chung với nhau. Cô ta không dám đi hỏi Quý Huyền Tinh, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi Tống Chính Sơ: “Cậu có ý tưởng gì hay không?”
Trong lúc nhất thời Tống Chính Sơ cũng không nắm chắc, liệu cậu ta nên chơi đâu chắc đấy hay là muốn ghi điểm trước? Chơi đâu chắc đấy là rất tốt, nó có thể tạo nên tảng vững chắc cho đội hình trong tương lai, nhưng chỉ có những người trong top 100 mới có cơ hội, mà cái chết tiệt kia còn phải ghi điểm, lỡ như vòng đầu tiên không được tính thì quả thực chính là công cốc.
Tuy nhiên nếu bất chấp lao về phía trước để ghi điểm thì có thể giữ được vòng thứ nhất, nhưng các thao tác sau này có thể khiến nền tảng không ổn định và cần phải sửa lại những lỗi này hàng ngày.
Bất kể là cái nào thì cậu ta đều không có cơ hội chiến thắng tuyệt đối. Nhưng cho dù thế nào thì trước tiên cũng phải lọt vào top 100 trước, cậu ta cắn chặt răng, vừa muốn nói chuyện thì Quý Huyền Tinh ở một bên lại mở miệng.
“Thông quan, gửi vận chuyển, bảo hiểm giao cho mọi người tự động phân phối một chút.”
“Vậy…… Những cái khác thì sao?” Nguyễn Vi Vi trốn ở sau lưng Tống Chính Sơ, nhỏ giọng hỏi.
“Những cái khác tôi tự mình làm.” Quý Huyền Tinh cúi đầu tự tiến vào hệ thống, đầu cũng chưa nâng.
“Nhưng mà chúng ta là một đội, hơn nữa lượng công việc này của cậu quá lớn ——”
Quý Huyền Tinh đăng nhập vào tài khoản, lúc này mới ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cô ta một cái, nhướng mày nói: “Có vấn đề gì sao?”
“Không…… Không có.” Nguyễn Vi Vi lắc đầu ngây nguẩy giống như cái lục lạc, giọng nói có chút run run.
Thật…… Thật đáng sợ.
Quý Huyền Tinh thu hồi tầm mắt, lại nhìn về phía hai người khác: “Còn các cậu?”
Chu Toàn Di vốn dĩ chính là tới đây nằm dài chờ chiến thắng rồi được bay sang Pháp, đương nhiên sẽ không có ý kiến.
Mà Tống Chính Sơ cũng nhớ rõ ban đầu Quý Huyền Tinh đồng ý gia nhập vào đội với yêu cầu là tất cả đều nghe theo sự chỉ huy của cô. Lúc này đương nhiên cũng không có ý kiến, hơn nữa cậu ta cũng muốn biết cô gái này tại sao lại có thể tự tin và nắm chắc như vậy.
Quý Huyền Tinh vừa lòng gật đầu, dù sao thì nếu đồng đội không phối hợp thì cô sẽ rất phiền toái, cô không có kiên nhẫn để đi giải thích và thuyết phục. Có khả năng sẽ xảy ra cãi vã, nhưng mà đã lâu rồi cô không có gây lộn với người khác, vì sợ Chung Dập không thích.
Vì thế, trong khi các đội khác vẫn còn đang nghiên cứu kế hoạch và luống cuống tranh cãi thì đội của Quý Huyền Tinh đã bắt đầu đặt hàng gia công cho nhà xưởng.
Giữa những tiếng ồn ào tranh luận, đội của bọn họ trông có vẻ đặc biệt khác người.
Nguyễn Vi Vi bỗng nhiên cảm thán, xem ra có một người dẫn đầu chuyên quyền độc đoán cũng không có gì không tốt, cô ta quả nhiên chỉ thích hợp làm công cho người khác.
Chu Toàn Di cũng có chút phát điên, lần mô phỏng này của bọn họ chính là hoạt động ngoại thương, tất cả hợp đồng đều là tiếng Anh thuần túy, mà cố tình thì tiếng Anh chính là điểm yếu của cô ấy.
Không phải nói là chỉ cần đến nằm chờ chiến thắng thôi sao!
Cô ấy ngẩng đầu nhìn các đồng đội chung quanh, giống như đều rất bận rộn, có hơi xấu hổ không dám hỏi.
Lúc này Quý Huyền Tinh bỗng nhiên nói: “Nếu có vấn đề thì hãy tham khảo lẫn nhau, nếu không chắc chắn thì hãy hỏi tớ, đừng cảm thấy xấu hổ. Nhớ kỹ chúng ta là một đội, mọi vấn đề xảy ra trong bất kỳ khâu nào cũng sẽ ảnh hưởng đến thành tích chung.”
Nếu như cô đã muốn tham gia thi đấu thì sẽ không còn xem đây là một trò chơi.
Dù sao thì người có thể thi đậu vào Giang Đại thì sẽ không có nền tảng quá kém. Khi ba người bọn họ gặp phải điều gì đó mà họ không chắc chắn thì liền cùng nhau thảo luận một chút là đã có được câu trả lời, cơ bản không cần phải hỏi đến Quý Huyền Tinh.
Xét cho cùng thì Quý Huyền Tinh mới là người có khối lượng nhiệm vụ lớn nhất, ba người bọn họ quả thực là quá nhẹ nhàng.
Ở giữa, Nguyễn Vi Vi nhịn không được mà lén lút nói với Tống Chính Sơ: “Cậu không cảm thấy số lượng đặt hàng của chúng ta quá ít sao, đến lúc đó lỡ như điểm số không đủ sao?”
Tống Chính Sơ chịu trách nhiệm khai báo hải quan, quả thật cũng cảm thấy số lượng của bọn họ có hơi ít. Nhưng mà khi cậu ta nghiêng đầu qua thì liền nhìn thấy Quý Huyền Tinh một mình điều khiển con chuột, vẻ mặt tự tin và bộ dạng thong dong, lúc này trái tim của cậu ta cũng không còn treo lơ lửng, trở nên thả lỏng.
Cô thật xinh đẹp và đồng thời cũng rất có năng lực.
Cậu ta thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Chúng ta nên tin tưởng vào Huyền Tinh.”
Nguyễn Vi Vi áp xuống sự khổ sở trong lòng, nhẹ “Ồ” một tiếng.
-
Thời gian năm ngày rất nhanh đã trôi qua, trong thời gian cấp bách người dân ở vùng địa cực gần như đã rời đi rất nhiều. Điểm được cập nhật theo thời gian thực, cũng có một số người nhìn thấy mình không có hy vọng để lấy lại điểm, nên đã trực tiếp rời khỏi.
Kết quả được công bố vào lúc 11 giờ trưa ngày thứ năm, lúc này trong căn cứ chỉ còn lại một nửa trong số hàng nghìn người.
Thật ra trong lòng mọi người đã sớm hiểu rõ, nhưng mà khi nghe được đội bọn họ xếp hạng thứ 49 thì Nguyễn Vi Vi vẫn cảm thấy có chút giật mình.
Rốt cuộc thì buổi tối hôm trước bọn họ vẫn còn lên xuống ở khu vực thứ 100, chỉ cần lơ là một chút thì có thể bị loại trừ. Nhưng chỉ sau một giấc ngủ, điểm số thế nhưng đã vượt qua được 50 đội.
Con mẹ nó, đây là tố chất tâm lý thần tiên gì đây!
Nếu đổi lại là cô ta thì cô ta đã sớm hoảng loạn rồi, đừng nói đến việc bò lên vị trí phía trước, không bị loại là đã hay lắm rồi.
Từ tận đáy lòng Nguyễn Vi Vi bỗng nhiên sinh ra một chút kính nể đối với Quý Huyền Tinh. Cô ta theo bản năng đến gặp Quý Huyền Tinh, vậy mà người ta lại đang vô cùng bình tĩnh ngồi chơi điện thoại.
Mấy ngày nay mọi người đều như ngồi trên đóng lửa, đều đầu bù tóc rối. Nhưng mà vị thần tiên này thì tinh thần vẫn sảng khoái như cũ, nếu bỏ qua những quầng thâm mờ mờ ở dưới mắt thì cô quả thực là một nữ thần trong bối cảnh mọi người đều ủ rũ cụp đuôi hoặc là tiếng kêu la kích động.
Cô không cần trang điểm cũng sở hữu làn da trắng sứ, trắng như ngọc khiến người ta phải ghen tỵ. Hàng mi cong vút khẽ chớp chớp, nhìn không rõ thần sắc nhưng lại có một loại khí chất thoát tục. Mái tóc đen dày được cô buộc thành đuôi ngựa gọn gàng, nhưng không biết cô đã nhìn thấy cái gì mà lông mày bỗng nhiên hơi cau lại.
Đừng nói là con trai, ngay cả Nguyễn Vi Vi cũng không tự giác mà trở nên căng thẳng, đáy lòng sinh ra một sự thương tiếc không giải thích được. Cũng khó trách Tống Chính Sơ mới gặp lần đầu mà đã thích cô, cô quả thực quá xinh đẹp.
Quý Huyền Tinh gõ mấy chữ ở trên di động, rồi nói với bọn họ một tiếng: “Lát nữa tôi muốn đi ra ngoài một chuyến, mọi người cũng có thể về nghỉ ngơi đi. Đợt hàng đầu tiên đã được vận chuyển bình thường, hôm nay chúng ta không cần phải quá khẩn trương.”
Nói xong, cô còn lưu lại một câu: “Có việc gì thì cứ gọi điện thoại.” sau đó liền xách theo túi rồi rời đi.
Nguyễn Vi Vi nhìn cô bước đi nhanh chóng, cảm thấy bản thân đúng thật là điên rồi. Một người con gái tuyệt vời như vậy còn cần sự thương tiếc của người khác sao!
Các đội khác đã ra ngoài để ăn mừng sự thăng hạng thành công của mình, nhưng bây giờ đội trưởng của bọn họ lại rời đi một mình.
Thật lạnh nhạt!
Thật không thú vị!
Cô ta cũng muốn đi ăn mừng nha!
-
Sau khi Quý Huyền Tinh đi ra khỏi cổng trường thì liền vội vàng chạy về nhà, tùy tiện ném giỏ xách lên ghế sô pha rồi lao vào phòng tắm.
Vừa rồi ở tại căn cứ cô rất vui khi đột nhiên nhận được tin tức của Chung Dập, nghĩ đến việc đã năm ngày rồi bọn họ không gặp nhau, bây giờ vừa hay cô có chút thời gian để có thể tiếp tục cải thiện mối quan hệ của mình với anh.
Nhưng mà vào giây tiếp theo, cô liền cười không nổi.
Bởi vì Chung Dập nói với cô rằng mẹ của cô đến Giang Thành để bàn chuyện làm ăn, nhân tiện kêu cô qua dùng bữa.
!!!
Sao lại đột nhiên như vậy!
Quý Huyền Tinh giống như đi đánh giặc, tắm rửa thay quần áo chỉ tổng cộng có nửa tiếng. Cô vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp điều chỉnh lại hơi thở thì điện thoại của mẹ đã đồng thời gọi đến.
Cô nhìn vào màn hình nhấp nháy, thế nhưng lại có chút lo lắng không giải thích được.
Cô hít một hơi thật sâu trước khi bắt máy, thấp giọng kêu: “Mẹ.”
“Có thời gian sao? Mẹ vừa hay mới tới Giang Thành để công tác, cùng nhau ăn một bữa cơm được không?” Giọng nói không có gì phập phồng, nghe không ra bất cứ cảm xúc gì. Không giống như cuộc đối thoại giữa hai mẹ con, nó giống như một lời giải thích và mệnh lệnh dành cho cấp dưới.
Quý Huyền Tinh nhẹ chớp đôi mắt, qua vài giây mới nói: “Dạ được.”
Cô ra cửa gọi xe, báo địa chỉ. Khi tài xế nghe được là khách sạn Bạn Loan thì ánh mắt nhìn cô không khỏi sâu hơn vài phần.
Ánh mắt của Quý Huyền Tinh nhìn thẳng vào anh ta, mang theo chút lạnh lẽo.
Tài xế trong nháy mắt thu hồi ánh mắt, dọc theo đường đi an an tĩnh tĩnh không dám nói thêm cái gì nữa.
Khách sạn Bạn Loan là một trong những khách sạn 5 sao tốt nhất ở Giang Thành, mà hôm nay đồ cô mặc tương đối ngoan hiền, chỉ là áo len quần jean đơn giản, vừa nhìn thấy thì chính là cách ăn mặc của học sinh, cũng khó trách tài xế sẽ có những suy nghĩ khác.
Cô thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu nhìn cảnh đường phố đang lùi lại ở bên ngoài cửa sổ, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có một chút mờ mịt và phiền muộn.
Lần cuối cùng mẹ con cô gặp nhau là tết Nguyên Đán năm ngoài, mẹ cô là một nữ doanh nhân vô cùng độc lập và cuồng công việc, từ khi cô còn nhỏ thì đã rất khó để gặp bà.
Lúc ấy cô cảm thấy có phải chính mình đã làm không tốt hay không, cho nên cô đã chăm chỉ học tập và mang nhiều loại giấy khen về, chỉ muốn để cho mẹ khen ngợi cô một chút.
Muốn cho bà liếc nhìn mình nhiều hơn một chút, để cho cô cảm thấy rằng mình vẫn là một đứa con gái không tồi. Nhưng mà cô phát hiện, cho dù cô có bao nhiêu giấy khen hay mỗi lần thi đấu đều đạt giải nhất thì mẹ cũng không có tinh lực và thời gian để chú ý đến cô nhiều hơn.
Sau đó cô học cách đánh nhau để làm giảm bớt đi sự lo âu kia, thật ra cô không phải là cái loại con gái ngoan ngoãn, nhưng cô lại sợ nếu mình không ngoan thì sau này mẹ lại càng thất vọng hơn.
Thời gian bọn họ ở chung quá ít, từ nhỏ cô đã luôn khao khát được mẹ bầu bạn và yêu thương, nhưng đến bây giờ cô không biết phải làm thế nào để hòa hợp, thậm chí còn cảm thấy rất lo lắng khi gặp mặt.
Sợ chính mình sẽ biểu hiện không tốt, sợ chính mình sẽ lộ ra sơ hở. Sợ bà biết hóa ra cô là một đứa nghịch ngợm thích đánh nhau, không có việc gì không dám làm, căn bản không phải là “cô con gái ngoan ngoãn” mà bà đã biết.
Quý Huyền Tinh không tiếng động thở dài.
Xe vững vàng ngừng ở ven đường, cô đẩy cửa xuống xe, xoa nhẹ khuôn mặt để điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Khi cô đẩy cửa đi vào, hai người bên trong đang nói chuyện phiếm, nhìn qua thì trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Thật ra cô cũng không ngạc nhiên khi Chung Dập ở chỗ này, nhưng rồi cô lại cảm thấy nhẹ nhõm một cách không thể giải thích được.
Cô khẽ nhếch miệng, đôi mắt hoàn toàn biến thành hình lưỡi liềm đáng yêu, mỉm cười ngọt ngào, kêu lên: “Mẹ.”
Thẩm Khởi Vân dời tâm mắt quan sát cô, Quý Huyền Tinh không tự giác được mà hơi nắm chặt tay, qua vài giây Thẩm Khởi Vân mới dời tầm mắt đi, nhàn nhạt nói: “Trạng thái cũng không tệ lắm.”
Quý Huyền Tinh nhẹ nhàng thở ra, cơ thể dần dần thả lỏng.
Nhưng giây tiếp theo, Thẩm Khởi Vân khẽ cau mày, nói với cô: “Sao lại không chào hỏi người có mặt? Càng ngày càng không lễ phép.”
Quý Huyền Tinh nhìn Chung Dập bằng ánh mắt giống như là cầu xin sự giúp đỡ, lại mơ hồ mang theo một chút cảnh cáo.
Em không cần chào hỏi anh, nhanh nói anh không cần đi!
Tuy nhiên Chung Dập chỉ khẽ nhướng mày, giống như là không nhìn thấy mà dời tầm mắt, vô cùng tự nhiên mà bưng ly trà lên nhấp một ngụm.
Không ai nhìn thấy khóe miệng anh hơi hơi cong lên một nụ cười đắc thắng.
????
Quý Huyền Tinh sửng sốt vài giây, chỉ muốn lao đến đánh anh một cái.
Cô đã cảm nhận được ánh mắt kỳ quái từ người mẹ ở bên cạnh, cô hít sâu vài hơi rồi nghiếng răng kêu lên: “Cậu…… Chung.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Lúc này lão nam nhân đắc ý.
Lúc sau lão nam nhân……
TYT & Ruby team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT