Dấu vết Tà thú di chuyển hai người Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt gặp được càng nhiều chứng tỏ là số lượng Tà thú di chuyển đến khu vực trung tâm cao nguyên càng lớn, đồng thời với đó hai người thấy được võ giả đuổi theo Tà thú đi lên cao nguyên này cũng càng nhiều, phảng phất như tất cả võ giả đi vào di tích đều đang hướng về phía này.
Điều này cũng rất bình thường, Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt có thể nghĩ đến đây là manh mối để rời khỏi di tích thì những người khác cũng có thể nghĩ đến, vì điểm này mà vô luận là trên cao nguyên có nguy hiểm gì thì những võ giả kia cũng sẽ đi đến đây.
“Nơi này có lẽ đã từng là khu vực hạch tâm của cứ điểm Tà Minh tông này”. Cơ Tử Nguyệt chợt mở miệng nói.
Đoạn Ngọc không mở miệng nhưng cũng khẽ gật đầu xem như tán thành, chỗ cao nguyên này giống như hậu sơn trong hoàng cung Thánh Nguyên đế quốc, bình thường chỗ kia chỉ có Đoạn gia cường giả ẩn thế qua lại, người khác không được phép đi vào.
“Nhanh đến”. Đoạn Ngọc cảm nhận được mộc chủng chấn động mạnh hơn, trong đầu không hiểu dâng lên một cái ý nghĩ. Nơi này đã là khu vực hạch tâm của cứ điểm Tà Minh tông trước kia thì đồ vật đang hấp dẫn mộc chủng chắc chắn không phải phàm vật.
Đoạn Ngọc mở đường xuyên qua rừng rậm thì đi đến một cái tiểu trì, tiểu trì hai bên là bãi đá nhỏ rộng khoảng hai trượng, tại đây đã không có cây cỏ mọc loạn, ánh mắt của hắn rất nhanh đã hướng đến một cái hồ nước nhỏ rộng hơn ba mươi trượng một chút tiếp nối ngay với tiểu trì. Không có gì ngoài ý muốn thì đồ vật gây nên mộc chủng chấn động nằm ở trong hồ nước nhỏ này.
“Trong hồ nước?”. Cơ Tử Nguyệt nhìn thấy Đoạn Ngọc ánh mắt hướng đến hồ nước nhỏ kia thì nghi ngờ hỏi.
“Ừm”. Đoạn Ngọc khẽ gật đầu, tinh thần lực liền âm thầm cảm ứng xung quanh, sau khi không có phát hiện có võ giả hay Tà thú ở gần thì hắn mới nhanh chân tiến đến chỗ hồ nhỏ.
Đoạn Ngọc tinh thần lực tiến vào hồ nước nhỏ âm thầm cảm ứng một chút thì rất nhanh đã cảm thấy không bình thường, hồ nước nhỏ này càng xuống dưới càng rộng ra, sau khi xuống khoảng năm trượng thì tinh thần lực của hắn phảng phất như gặp phải bình chướng, không thể tiếp tục đi xuống.
“Lục công tử, đi xuống xem!”. Cơ Tử Nguyệt cũng đem tự thân tinh thần lực mò xuống hồ nước nhỏ, nàng lúc này mở miệng nói, sau đó dĩ nhiên là chủ động đi trước nhảy vào hồ nước.
Đoạn Ngọc thấy vậy cũng liền nhanh chóng nhảy xuống hồ nước, xung quanh đây không có võ giả hay Tà thú, hai người hành động cơ bản là không gây nên chú ý.
Hai người nhanh chóng chìm xuống đến độ sâu năm trượng, độ sâu này đối với người bình thường thực sự không dễ tiếp nhận, thế nhưng đối với võ giả đạt đến Luân Hải cảnh thì không đáng nhắc tới, chỉ cần dưỡng khí vẫn còn thì hoàn toàn có thể lưu lại trong một đoạn thời gian.
Tại đây hai người dẫm phải tầng bùn mỏng, đây hiển nhiên là đáy của hồ nước nhỏ này, thế nhưng thổ nhưỡng ở đây không phải giống như bình thường, bên dưới lớp bùn còn có thứ gì đó ngăn cản tinh thần lực dò xét.
“...”. Cơ Tử Nguyệt lại giống như phát giác cái gì mà vươn tay chỉ về một phía rồi chủ động tiến về phía trước, Đoạn Ngọc thấy vậy liền lập tức đuổi theo. Trong thức hải mộc chủng chấn động không hề thay đổi cho thấy đồ vật hấp dẫn nó đã ở rất gần, hắn không thấy được là vì có thứ gì đó đang ngăn cản.
Hai người đi ở đáy hồ nước không lâu, Đoạn Ngọc ước tính đại khái chỉ khoảnh hai mươi trượng thì phía trước xuất hiện một bức thạch bích cao gần một trượng, phía trên khắc xuống ba chữ ‘Tà Nguyệt động’.
“Cổ động phủ!”. Đoạn Ngọc nội tâm hơi chút chấn động thầm nói. Hắn từng đọc qua một chút kinh nghiệm sống của một số võ giả, trong những người này có người may mắn gặp được Cổ động phủ, ở trong đó không chỉ nhân được công pháp truyền thừa mà còn thu được bảo vật, đan dược... mà quật khởi nhanh chóng.
Tà Nguyệt động ẩn giấu trong một cái hồ nước nhỏ không mấy bắt mắt trong di tích của Tà Minh tông tự nhiên cũng là một cái Cổ động phủ, chủ nhân trước kia của nó hẳn là một vị võ giả tên Tà Nguyệt, chỉ là không biết bên trong này có thứ gì.
“Không nghĩ đến tại nơi này gặp được Tà Nguyệt động phủ!”. Đoạn Ngọc thoáng chút suy nghĩ thì chợt nghe được Cơ Tử Nguyệt truyền âm.
“Tử Nguyệt cô nương biết Tà Nguyệt động phủ? Hay là nó chủ nhân?”. Đoạn Ngọc thoáng kinh ngạc hỏi. Chiếu theo lẽ thường thì Tà Nguyệt động phủ chủ nhân nên là tồn tại từ tám mươi vạn năm trước, tin tức về thời đại đó đã cực ít lưu truyền đến nay, danh tiếng của võ giả tự nhiên là càng thiếu đi.
“Không biết, chỉ là từng nghe nói qua”. Cơ Tử Nguyệt thoáng chút dừng lại rồi mới lắc đầu đáp. “Tà Nguyệt động phủ chủ nhân hẳn là một vị thiên chi kiêu nữ thời cổ Tà Nguyệt Tôn Giả, tu vi Tôn Giả Đại viên mãn nhưng là một vị hàng thật giá thật Cửu giai đan sư Đan Đế!”.
“Cửu giai đan sư?”. Đoạn Ngọc nghe đến đây thì trong mắt đồng tử lập tức co rụt, mặc kệ tu vi của Tà Nguyệt chỉ là Tôn Giả Đại viên mãn, thân phận Cửu gian đan sư Đan Đế đã đủ để người này có địa vị vượt qua chín thành chín Đế Quân cường giả.
“Tuy là Đan Đế nhưng người này hung danh càng mạnh hơn một bậc”. Cơ Tử Nguyệt lại khẽ lắc đầu. “Nàng lấy võ giả tinh huyết cùng nguyên thần dung nhập đan dược, con đường này giúp nàng thành tựu Đan Đế chi sư nhưng cũng làm ra vô số chuyện thương thiên hại lý”.
Đoạn Ngọc nghe vậy thì giật mình kinh hãi, lấy võ giả tinh huyết cùng nguyên thần dung nhập đan dược? Đan đạo một đường còn có loại thủ đoạn quỷ dị khủng bố này? Vị kia gọi là Tà Nguyệt cũng thực không oan! Đoạn Ngọc nội tâm thầm nói một tiếng.
“Tử Nguyệt cô nương có biện pháp tiến vào động phủ này hay không?”. Thoáng chút dừng lại Đoạn Ngọc mới hỏi. Tuy rằng Tà Nguyệt Tôn Giả không phải hạng người tốt lành gì nhưng động phủ của y có khả năng lưu lại đồ tốt rất nhiều, Đoạn Ngọc tự nhiên là không muốn bỏ qua.
Để hắn có chút thất vọng đó là hắn không hề cảm nhận được chút dấu vết nào của Tà Nguyệt động phủ, hi vọng của hắn chỉ có thể phó thác lên Cơ Tử Nguyệt.
“Nếu như là mấy chục vạn năm trước thì thực sự rất khó, thế nhưng trôi qua nhiều năm như vậy rồi thì cho dù là Tà Nguyệt Tôn Giả bố trí cũng không chịu nổi”. Cơ Tử Nguyệt hơi cười nói, vừa nói nàng vừa từ trong nhẫn trữ vật lấy ra năm cây trận kỳ cắm lên thạch bích.
Đoạn Ngọc nghe vậy thì lập tức vui vẻ, nội tâm không nhịn được mà muốn nhanh chóng học tập một chút trận pháp. Hắn nhận được Đan khí truyền trừa của Lăng Vũ Tôn Giả có bao hàm một phần trận pháp chi thức liên quan đến lúc luyện khí, chỉ cần bỏ ra một đoạn thời gian học tập là có thể nhập môn.
Đương nhiên, hắn hiểu rõ võ đạo mới là gốc rễ của hắn, luyện đan là hắn ưu tiên thứ hai, trận pháp, luyện khí chỉ là học thêm một chút mà thôi, không thể dấn thân quá nhiều, hắn không có nhiều thời gian và tinh lực như vậy.
“Vù”. “Vù”. Cơ Tử Nguyệt thi pháp, năm cây trận kỳ rất nhanh đã phát ra dị quang, từng đầu trận văn từ đó mọc ra nhanh chóng liên kết với nhau tạo thành một phương ngũ hành, tấm thạch bích cũng vì thế mà chấn động, mơ hồ một cái cánh cửa cũng dần hiện ra.
“Không hổ là Tà Nguyệt Tôn Giả, dĩ nhiên là luyện một phương tiểu bí cảnh thành động phủ!”. Cơ Tử Nguyệt đột nhiên nói, thanh âm không che giấu được vẻ kinh ngạc.
Đoạn Ngọc lập tức cổ quái nhìn Cơ Tử Nguyệt, nàng khu khu một cái Động Thiên cảnh mà thôi, dĩ nhiên là cũng dám lời này phán định một vị Tôn Giả Đại viên mãn Đan Đế? Nàng không lẽ là đang cho mình là một cái Đế Quân cường giả?
“Trong động phủ thiên địa nguyên khí hơn xa ngoại giới, một khi mở ra chắc chắn sẽ dẫn đến thiên địa nguyên khí phóng ra bên ngoài, có chút phiền phức”. Chợt Cơ Tử Nguyệt lại nói.
Đoạn Ngọc nghe vậy thì cũng nhíu mày, thiên địa nguyên khí phóng ra bên ngoài tự nhiên là sẽ hấp dẫn võ giả chú ý, đến lúc đó sợ là sẽ có người chạy đến chỗ hồ nước nhỏ này.
“Tử Nguyệt cô nương nhanh đem động phủ mở ra đi, chúng ta chiếm lấy tiên cơ, cho dù là có người chạy đến thì chúng ta cũng đã đem chỗ tốt trong động phủ này thu lấy rồi”. Đoạn Ngọc hơi chút suy nghĩ nói.
“Ta cũng có ý này”. Cơ Tử Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó nàng hai tay kết ấn đột nhiên thu lại trước ngực, tay phải thành kiếm điểm về phía cánh cửa phía trên thạch bích.
“Rắc”. “Ầm”. “Ầm”. Cánh chợt tách ra, sau đó nặng nề chầm chậm mở ra, Đoạn Ngọc ngay lập tức cảm nhận được một cỗ thiên địa nguyên khí giống như dòng lũ phả vào mặt, mức độ dày đặc này để hắn có chút kinh sợ.
“Vù”. Sau đó một khắc một cỗ hấp lực khổng lồ đem Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt kéo vào bên trong cánh cửa kia, đợi hai người biến mất thì cánh cửa kia cũng một lần nữa khép lại dính vào thạch bích như chưa từng được mở ra.
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v