Đoạn Ngọc thoáng chút thất thần, đợi hắn bình tĩnh lại thì đã thấy mình đứng trước một cái hành lang, phía sau hắn cánh cửa đã đóng lại nhưng hắn thấy được cơ quan mở cửa, hiển nhiên là người từ bên trong muốn ra khỏi nơi này sẽ không cần phiền phức giống như lúc đi vào.

Trong này thiên địa nguyên khí nồng đậm để Đoạn Ngọc nghĩ đến hoàng cung hậu sơn, tại chỗ này ngồi xuống tu hành e là cũng được chỗ tốt gấp mười mấy, hai mười lần so với bình thường.

Bên cạnh hắn Cơ Tử Nguyệt thoáng chút thở dốc một lát thì mới có thể khôi phục như thường, nàng trong lúc mở ra cánh cửa của Tà Nguyệt động phủ tất nhiên là đã tiêu hao không ít lực lượng, vô luận là chân nguyên hay tinh thần lực cũng thế.

Phía trước gọi là hành lang nhưng thực chất rất lớn, hai bên tinh bích lập lòe dị quang chiếu sáng toàn bộ hành lang, ở cuối hành lang là một chỗ phòng ốc khá lớn được trang trí ưu nhã nhưng không kém phần mỹ lệ, xem ra vị Tà Nguyệt Tôn Giả kia cho dù đi hướng cực đoan trong Đan đạo nhưng vẫn không thoát khỏi một chút suy nghĩ bình thường mà nữ tử có.

Đoạn Ngọc âm thầm vận dụng tinh thần lực cảm ứng thì phát hiện ra phía trước cũng không có nguy hiểm gì nên chủ động đi về phía trước, Cơ Tử Nguyệt thấy vậy cũng là nhanh chóng đi theo.

Hai người rất nhanh đã đi đến cuối hành lang, đây là gian phòng ở của nữ tử, có một cái giường lớn, bên trên chăn đệm gọn gàng, bàn trang điểm, gương đồng... các loại. Đoạn Ngọc không cảm nhận được sinh linh khí tức nhưng có loại cảm giác trong này có người sinh sống, tất cả đồ đạc, vật dụng đều như mới, phía trên không hề có chút bụi bặm, cảm giác thực sự có phần quỷ dị.

“Thực đúng là xa xỉ!”. Cơ Tử Nguyệt đột nhiên mở miệng. Đoạn Ngọc quay đầu nhìn nàng không hiểu thì thấy nàng hướng chỗ bàn trang điểm chỉ một cái, chỗ kia quang huy lập tức lóe lên lộ ra từng cái trận văn.

“Tà Nguyệt Tôn Giả tại đây bày một cái Tứ giai Khứ Trần trận, chỉ cần xuất hiện một chút vết bẩn liền sẽ khởi động đem vết bẩn khu trừ, trận pháp hẳn là liên hệ trực tiếp đến tiểu bí cảnh, chỉ cần tiểu bí cảnh lực lượng không cạn thì trận pháp sẽ không tan, nơi này sẽ luôn được bảo quản như mới”. Cơ Tử Nguyệt giải thích.

Đoạn Ngọc nghe vậy thì không nhịn được mà hít vào một hơi, duy trì Tứ giai trận pháp một ngày, mười ngày, hay thậm chí là nửa tháng cũng không phải chuyện gì quá lớn, thế nhưng trôi qua mấy chục vạn năm vẫn duy trì thì đúng thực là quá xa xỉ, bình thường Tôn Giả sợ là cũng không có đủ tài sản để duy trì loại hành vi này.

Hắn xem như là đối với nữ nhân hiểu thêm một chút. Càng là nữ nhân cường đại thì sẽ càng ưa sạch sẽ, mặc cho tiêu hao thế nào. Đương nhiên, gian phòng luôn bảo trì loại trạng thái này nói không chừng là còn vì nguyên nhân khác, tỉ như Tà Nguyệt Tôn Giả đột ngột chết đi!


Hai người mới nhìn chỉ thấy được chỉ là một góc của phòng ốc mà thôi, đây xem như là chỗ nghỉ lại của Tà Nguyệt Tôn Giả, cách đó không xa có một bộ bàn ghế dài bằng gỗ được trạm khắc tinh xảo, hai người đảo mắt một vòng rất nhanh đã bị thu hút bởi một bên khác.

Đó là ba gian phòng riêng biệt, nếu như nói đây là Tà Nguyệt động phủ thì những thứ không tiện đem theo người chắc chắn sẽ được Tà Nguyệt Tôn Giả đặt ở trong ba gian phòng này.

Đoạn Ngọc thoáng cảm ứng nhưng cũng không biết được đồ vật khiến mộc chủng chấn động rút cục là nằm ở đâu trong động phủ này, từ lúc hắn đi vào động phủ thì mộc chủng luôn chấn động như vậy.

“Cùng vào từng gian một”. Cơ Tử Nguyệt chủ động mở miệng.

“Được!”. Đoạn Ngọc khẽ gật đầu.

Hai người ăn ý đi vào gian phòng đầu tiên bên trái, không có cửa nhưng có một cái màn chắn năng lượng lấp lành hoàng kim sắc, hai người thử vươn tay dò xét thì màn chắn cũng không ngăn cản, hai người cứ như vậy thuận lợi đi vào.

Gian phòng dài, rộng hơn năm trượng, ở giữa gian phòng có một cái cự đỉnh cao nửa trượng màu đen, xung quanh vách tường là từng cái khay, giá đựng được đặt trên kệ, đếm không hết bình sứ cùng bình ngọc được để trên đó. Đây hiển nhiên là phòng luyện đan của Tà Nguyệt Tôn Giả!

Nghĩ đến Tà Nguyệt Tôn Giả là một vị Đan Đế thì Đoạn Ngọc không nhịn được mà chút kích động, Đan Đế lưu lại đồ vật có thể là vật bình thường sao? Đó thấp nhất cũng phải là Lục giai, thậm chí là Thất giai đan dược! Thế nhưng Đoạn Ngọc rất nhanh đã im lặng.

Trên kệ có rất nhiều bình sứ, bình ngọc các loại nhưng bên trong đan dược ở bên trong đều đã không còn tồn tại, hắn mở ra mỗi bình đều chỉ thấy được một chút bụi cặn, một chút nguyên lực dấu vết cũng không còn. Thậm chí là một chút bình sứ, bình ngọc đã báo hỏng, Đoạn Ngọc khẽ nắm đã vỡ.

“Tà Nguyên cuối cùng vẫn không phải Đế Quân, không có khả năng lưu giữ đồ vật khỏi thời gian xói mòn”. So với Đoạn Ngọc thất vọng thì Cơ Tử Nguyệt biểu tình lại bình thản hơn nhiều, sau khi mở xem mười mấy cái bình ngọc xong nàng đã nhàn nhạt lắc đầu nói. Nàng phảng phất như đã dự liệu được việc này từ trước.



“Đáng tiếc!”. Đoạn Ngọc không cam lòng mở thêm mấy cái bình ngọc nhưng kết quả không khác, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật những đan dược để ở trong này đã hóa thành tro bụi tan biến.

Ngẫm lại thì cũng thế, cho dù là Cực phẩm đan dược thì cũng không có khả năng tồn tại trong thời gian mấy chục vạn năm mà không có thủ đoạn bảo quản đặc thù, chỗ đại điện mà Đoạn Ngọc lúc trước thông qua con đường thí luyện trở thành Tà Minh tông Thánh Tử nhận được phần thưởng là do Tà Minh Tổ Đế tạo nên, đồ vật đặt ở trong đó mới có khả năng bảo tồn trong thời gian dài.

Tà Nguyệt Tôn Giả cho dù là Đan Đế thì các loại thủ đoạn vẫn kém xa Đế Quân, chưa cần nói đến cường giả đỉnh cao trong Đế Quân như Tà Minh Tổ Đế.

“Đan đỉnh này ngược lại là đồ tốt!”. “Ah!”. Cơ Tử Nguyệt ánh mắt hướng đến cự đỉnh dò xét một chút nói. Vừa nói nàng vừa vươn tay chạm vào cự đỉnh, vừa chạm đến xong nàng liền như bị điện giật mà lập tức co tay lại.

“Vù”. “Vù”. Sau đó một khắc cự đỉnh vù vù chấn động, trên thân cự đỉnh đạo văn sống lại, quang hoa lập lòe chiếu sáng cả phòng luyện đan. Cùng với đó một cỗ khí thế cường hoành từ đó bộc phát khiến cho Cơ Tử Nguyệt đang đứng ở gần đó bị đẩy lui về phía sau đến gần vách tường của phòng luyện đan mới có thể dừng lại.

“Bồng”. Cỗ khí thế kia phát ra quá bất ngờ, thế nhưng khi nó ép đến gần Đoạn Ngọc thì Tà Minh tông Thánh tử ấn ký trong cơ thể Đoạn Ngọc chấn động, cỗ khí thế kia dĩ nhiên là vòng qua hắn.

“Tà Minh tông trấn tông thần khí, Tà Minh Thiên Địa Lô!”. Đoạn Ngọc đang lúc kinh nghi thì bên tai vang lên thanh âm chấn kinh của Cơ Tử Nguyệt.

Trấn tông thần khí? Tà Minh Thiên Địa Lô? Đoạn Ngọc nghe đến có chút lạ lẫm nhưng cũng biết cự đỉnh kia không phải đồ vật bình thường, làm trấn tông thần khí của Tà Minh tông thì cấp bậc của nó chắc chắn là không dưới Đế binh!

Nhìn lại thì phía trên cự đỉnh kia đúng thực là có khắc hai chữ thiên, địa, bốn chân trạm khắc long, lân, quy, phụng tứ thần thú, thoáng chút nhìn qua liền có cảm giác nó đang đè chặt thiên địa, trấn áp tứ linh, uy thế phát ra thực sự đáng sợ.

“Lục công tử, xem ra Tà Minh Thiên Địa Lô nhận ra Thánh tử ấn ký của ngươi, nhanh chóng đem nó thu lại, miễn cho khí tức của nó tiết lộ ra ngoài trêu đến phiền phức không đáng có”. Cơ Tử Nguyệt nhìn thấy Đoạn Ngọc ngẩn ngơ thì lập tức hô lớn.



Đoạn Ngọc lúc này mới giật mình tiến đến gần chỗ Tà Minh Thiên Địa Lô, uy thế mà nó phát ra vô cùng cường đại nhưng kỳ lạ là không hề tác động gì lên người hắn. Hắn tạm thời không rõ Tà Minh Thiên Địa Lô là vật gì nhưng từ biểu hiện của Cơ Tử Nguyệt thì giá trị của nó chắc chắn rất cao, quan trọng hơn nữa đó là nó được đặt trong phòng luyện đan của Tà Nguyệt Tôn Giả, hẳn là có thể dùng để luyện đan.

Hắn đang học luyện đan, nếu như có một cái đan đỉnh cực giai thì không gì tốt hơn.

“...”. Đoạn Ngọc ý niệm hơi động bọc lấy Tà Minh Thiên Địa Lô ý đồ thu vào nhẫn trữ vật nhưng tâm thần một trận hoảng hốt, Tà Minh Thiên Địa Lô không bị thu vào trong nhẫn trữ vật của hắn mà lại chui vào thức hải. Điều này khiến cho Đoạn Ngọc một trận kinh hãi.

“Hô...”. Bên kia Cơ Tử Nguyệt khẽ thở ra một hơi không thể tin được nói. “Thực không nghĩ đến Tà Minh Thiên Địa Lô lại được giấu tại nơi này, chỗ di tích này có lẽ là nơi mà Tà Minh tông cao tầng sắp xếp cho hậu nhân ở lại chờ ngày quật khởi!”.

“Tử Nguyệt cô nương, Tà Minh Thiên Địa Lô là thế nào? Vì sao lại chui vào thức hải của ta?”. Đoạn Ngọc lúc này vẫn có chút kiêng kị nhìn sang Cơ Tử Nguyệt hỏi. Thức hải là nơi bí mật mà cũng trọng yếu nhất của hắn, Tà Minh Thiên Địa Lô vô duyên vô cớ chui vào thức hải để hắn vô cùng không thích.

********* Bắt đầu thu phí từ chương này mà chương trước mình chưa thông báo nên chương này mới không thu nhé, bắt đầu từ chương sau đến hết chương 310 mình thu 200đ, sau đõ sẽ là 300đ/lượt mua chương

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play