Đoạn Ngọc cùng Cơ Tử Nguyệt cũng không nói gì thêm mà nhanh chóng di chuyển theo hướng đám Tà thú trước đó lao đi, trên đường dấu vết vô cùng rõ ràng nên hai người cũng không cần thủ đoạn truy tung gì, thay vào đó thì hai người lại có chút suy nghĩ về tiếng tiêu kêu gọi đám Tà thú kia.
“Tử Nguyệt cô nương cảm thấy trong di tích này có còn Tà Minh tông hậu duệ hay không?”. Đoạn Ngọc đi đầu nghi ngờ hỏi.
“Thời gian trôi qua lâu như vậy thực sự rất khó có khả năng có người còn sống trong di tích”. Cơ Tử Nguyệt đáp. “Thế nhưng khả năng có người từ bên ngoài đến điều động được Tà thú trong di tích này lại càng khó, di tích này hẳn là đã có rất nhiều năm chưa được mở ra, cho dù là có Tà Minh tông hậu duệ từ bên ngoài đi vào thì cũng không có khả năng làm được, Tà thú sinh sôi qua các đời sẽ dần thoát ly sự khống chế của Tà Minh tông võ giả”.
“Nói như vậy tức là Tử Nguyệt cô nương cũng cảm thấy khả năng có người sống trong di tích này cao hơn rồi”. Đoạn Ngọc hơi vuốt cằm nói. “Như vậy thì đuổi theo Tà thú chúng ta sẽ tìm ra cách rời khỏi di tích này”.
Đoạn Ngọc cảm thấy kết quả như vậy là viên mãn nhất, hắn đi vào di tích mục tiêu chủ yếu là lịch luyện, mục đích này đã đạt được, hắn đã chạm mặt với một chút thiên kiêu đứng đầu cũng như cường giả tu vi cực cao bị áp xuống Luân Hải cảnh đỉnh phong, kinh nghiệm thực tiễn mà hắn thu được so với mấy năm từ lúc hắn bắt đầu học võ tuy rằng không nhiều nhưng lại càng thêm đặc sắc.
Không những thế hắn còn đạt được Tà Minh pháp cùng ba môn thần thông, Lục giai võ kỹ, pháp khí và lượng lớn linh dược cấp cao, có thể nói chuyến đi này của hắn thực sự là thu hoạch phong phú. Tuy rằng trong lúc này phát sinh một chút sự tình ngoài ý muốn nhưng hiện còn nằm trong tầm khống chế của hắn, hắn cảm thấy đem giải quyết cũng không khó.
“Lục công tử, tiếp theo ta nghĩ là sẽ còn có một trận chiến lớn”. Cơ Tử Nguyệt chợt nghiêm nghị nói, cắt đứt suy nghĩ của Đoạn Ngọc.
“Ý của Tử Nguyệt cô nương là gì?”. Đoạn Ngọc hơi chút kinh ngạc hỏi.
“Phía trước đùng là có khả năng tồn tại đường thoát ra khỏi di tích này, thế nhưng Lục công tử có nghĩ đến người kia vì sao lại triệu tập Tà thú đến không?”. Cơ Tử Nguyệt quay đầu nhìn hắn hỏi ngược lại. Sau đó nhìn về phía trước như có điều lo lắng nói thêm. “Mà lại chỗ kia chắc chắn tụ tập đại lượng Tà thú, chúng ta muốn rời khỏi di tích này e là không dễ”.
Đoạn Ngọc nghe vậy thì thoáng nhíu mày, Cơ Tử Nguyệt nói quả thực là đã thức tỉnh hắn, đứng ở góc độ của người trong di tích mà nói thì bọn hắn là những kẻ ngoại lại xâm phạm vào di tích, người trong di tích tự nhiên là không chào đón bọn hắn, việc triệu tập Tà thú nói không chừng là đang chuẩn bị cho việc càn quét những kẻ ngoại lại xâm phạm vào di tích.
“Tử Nguyệt cô nương, muốn rời khỏi di tích này không phải chỉ có hai người chúng ta”. Đoạn Ngọc hơi chút suy nghĩ mới nói. “Đến lúc đó cùng lắm là giống như chỗ Dược điền, chúng ta liên thủ với những người khác tru sát Tà thú”.
“Ta chỉ e là không đơn giản như vậy”. Cơ Tử Nguyệt khẽ lắc đầu nói.
Đoạn Ngọc mi tâm khẽ nhíu, hắn cảm giác được Cơ Tử Nguyệt còn có điều không muốn nói nhưng nàng đã không nói thì hắn cũng không tiện đi hỏi. Kia có thể chỉ là suy đoán của nàng, không dám khẳng định nên nàng không nói.
Cơ Tử Nguyệt biểu hiện ra như vậy để Đoạn Ngọc không nhịn được mà âm thầm đề cao cảnh giác, nàng luôn cho hắn cao thâm mạt trắc không giống một cái thiên kiêu mỹ nữ hai mươi tuổi, sự tình để nàng nói là không đơn giản đối với người khác e rằng sẽ là chuyện khó tưởng tượng.
Hai người đuổi theo đàn Tà thú rất nhanh đã rời khỏi Dược điền, sau đó hai người đi ngang qua một mảnh rừng cây thấp, đàn Tà thú di chuyển tốc độ rất nhanh, cũng không để ý địa hình xung quanh nên đã đụng đổ rất nhiều cây cối, một đường đi qua dấu vết càng thêm rõ ràng.
Đàn Tà thú di chuyển như vậy tự nhiên là đã gây nên một chút võ giả tò mò đuổi theo, Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt dọc theo dấu vết của đàn Tà thú đuổi theo đã gặp được không ít võ giả, những người này tu vi không đồng nhất, thấp nhất thậm chí chỉ có Luân Hải cảnh tầng một, Đoạn Ngọc thực sự không hiểu nổi làm sao một cái Luân Hải cảnh tầng một có thể đi đến được chỗ này.
Chỗ mê cung, đồng bằng xác sống, tà lâm, sau đó là đến khu vực trung tâm, những nơi này tùy tiện đều có thể xuất hiện nguy cơ giết chết Luân Hải cảnh tầng một, người kia có thể đi vào chỗ này thực sự là được không biết bao nhiêu đời tổ tiên phù hộ.
Đoạn Ngọc thoáng chút suy nghĩ xong liền lắc đầu, người kia hẳn là có cơ duyên lớn. Hắn cùng Cơ Tử Nguyệt tốc độ vướt qua chín thành Luân Hải cảnh đỉnh phong nên cho dù gặp được võ giả trên đường đuổi theo Tà thú thì hai người rất nhanh cũng đã bỏ qua những người này, sau khi xuyên qua khu rừng cây thấp hai người đến được một khu cung điện đổ nát.
Tại đây Đoạn Ngọc không nhịn được mà nhớ lại lúc trước đụng độ Vương Hạo, lúc kia hắn là nhờ vào dãy cung điện tương tự như này mà tách ra khỏi Vương Hạo truy sát, dạng cung diện này ở trong di tích hiển nhiên là rất nhiều. Đàn Tà thú xuyên qua khu vực cung điện xong bắt đầu lên dốc, hướng đến rõ ràng là một chỗ cao nguyên.
“Rống”. Đoạn Ngọc còn chưa lên dốc đã mơ hồ nghe được tiếng thú hống, trên cao nguyên kia tự nhiên là có không ít Tà thú tụ tập. Đoạn Ngọc thoáng chốc không nhịn được mà nghĩ đến một cái khả năng đáng sợ.
“Xem ra tiếng tiêu vừa rồi không chỉ triệu tập Tà thú chỗ Dược điền, toàn bộ Tà thú trong di tích đều bị hiệu triệu!”. Đoạn Ngọc vừa nghĩ đến xong thì Cơ Tử Nguyệt đã mở miệng nói, thanh âm nghiêm trọng.
Đoạn Ngọc nội tâm hơi chút trầm xuống, di tích này rộng lớn bao nhiêu không ai biết, trong Tà lâm kia ẩn giấu bao nhiêu Tà thú càng là một cái ẩn số, bọn nó hội tụ lại sẽ là một cỗ lực lượng mạnh mẽ đến đâu?
Cao nguyên cũng không cao hơn nhiều so với địa hình của Dược điền và dãy cung điện phía dưới, Đoạn Ngọc ước tính đại khái cũng chỉ có khoảng năm mươi trượng mà thôi, hai người trong lúc nói chuyện đã vượt qua sườn dốc đi vào cao nguyên. Tại đây lại là một mảnh rừng thấp, cây cối mọc đầy giống như một khu rừng cổ xưa, đại thụ cao ngất.
“Vù”. Đoạn Ngọc chợt cảm thấy nguyên thần chấn động, hắn kinh ngạc cảm nhận thì thấy gây nên chấn động mà mộc chủng mà Mộc Liên cho hắn, thông qua mộc chủng câu thông thiên địa Mộc chi lực hắn sẽ có thể phát huy ra lực lượng tương đương với võ giả có nguyên thần Mộc thiên phú Lục phẩm.
Mộc chủng chấn động là lần đầu tiên mà hắn thấy, hiển nhiên là trên cao nguyên này có đồ vật gì đó hấp dẫn mộc chủng, không ngoài ý muốn thì vật kia có thể khiến mộc chủng cường đại hơn. Chí ít là Đoạn Ngọc suy đoán như vậy.
Tuy rằng mộc chủng đã có thể vận dụng nhưng uy năng so với hai loại nguyên thần thiên phú khác của Đoạn Ngọc kém hơn quá nhiều nên hắn hầu như không dùng nó đến chiến đấu, nếu như có thể khiến mộc chủng tăng cường hơn một chút thì trong lúc mấu chốt nói không chừng sẽ có kinh hỉ.
Đoạn Ngọc hơi chút cảm ứng đã xác định được phương hướng có đồ vật gây nên mộc chủng chấn động, so với phương hướng mà Tà thú tiến đến khác biệt khá lớn.
“Tử Nguyệt, đi hướng bên kia một chút”. Suy tính một chút Đoạn Ngọc vẫn là muốn đến nhìn xem đồ vật gì gây nên mộc chủng chấn động, hắn hướng đến Cơ Tử Nguyệt nói. Hắn cảm thấy đồ vật có thể khiến mộc chủng chấn động tất nhiên là không phải đồ vật bình thường, hắn như bỏ lỡ thì thực là đáng tiếc.
“Lục công tử có chuyện gì sao?”. Cơ Tử Nguyệt nhìn theo phương hướng mà Đoạn Ngọc chỉ thì có chút kinh ngạc hỏi.
“Khó mà giải thích rõ ràng”. Đoạn Ngọc khẽ lắc đầu. “Thế nhưng ta cảm nhận bên kia có đồ vật không tầm thường”.
“Ồ?”. Cơ Tử Nguyệt ồ lên một tiếng, sau đó thì liền gật đầu. “Nếu đã như vậy thì chúng ta đến đó một chuyến xem sao, đàn Tà thú di chuyển có chút quỷ dị, hẳn là còn chưa phát sinh chuyện gì”.
“Được!”. Đoạn Ngọc cười gật đầu, sau đó lập tức đi về phía trước dẫn đường. Mộc chủng chấn động càng mạnh chứng tỏ phương hướng mà hắn cảm nhận được không sai.
Dựa theo cảm giác này Đoạn Ngọc đi ở phía trước mở đường, hai người cũng thông qua đây thấy được một chút vết tích do Tà thú di chuyển để lại, rất hiển nhiên đó là Cơ Tử Nguyệt trước đó đoán không sai, Tà thú từ các nơi trong di tích đều đã hướng đến chỗ cao nguyên này. Trong cao nguyên e là muốn ra đại sự.
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v