Tiểu Thụ Linh ở trong núi đợi Cố Yêm trở về, vừa ngửi được cả người y toàn mùi thịt gà liền biết chủ nhân lại bị đồ ăn ngon của đối phương mua chuộc rồi.
Không chút cảm động đã nói đâu?
Tiểu Thụ Linh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ có thể tràn đầy tủi thân nhìn chủ nhân.
Cố Yêm sờ sờ đầu Thụ Linh, lúc này cũng phản ứng lại chuyện mình làm ngày hôm qua có chút không đúng, để Tiểu Thụ Linh chờ ở trong núi, kết quả sau khi y tắm rửa
xong lại trực tiếp đi tới nhà gỗ, buổi sáng còn uống cháo của người ta.
Y khẽ ho khan một tiếng, chỉ đành làm như không có việc gì, nói: "Sao không tu luyện, chờ ta sao?"
Hơi thở thoả mãn trên người y quá rõ ràng, Tiểu Thụ Linh chỉ hận mình không làm ra được món cháo ngon miệng kia. Có điều... theo lý mà nói bộ tộc Linh Mộc đối với nấu nướng hẳn là cũng có thiên phú.
Sau khi bị cho leo cây một đêm, buổi sáng lại thấy chủ nhân đi ra từ trong nhà gỗ, Tiểu Thụ Linh tức giận chưa từng có, nó quyết định buổi trưa cũng làm gà để giữ chủ nhân lại, xem Kiếm Tu Nhân Tộc kia còn có biện pháp gì.
Nghĩ như vậy, sau khi Cố Yêm miễn cưỡng an ủi nó vài câu liền nhìn thấy Thụ Linh vẫn luôn dính lấy y không rời lại chủ động buông tay, lui về sau một bước, bi phẫn rũ đầu, nói: "Ta biết chủ nhân thích ăn gà."
"Chủ nhân, người yên tâm, ta nhất định sẽ làm ra gà ngon hơn Phó Hàn Lĩnh!"
Tiểu Thụ Linh nói xong liền xoay người chạy vào trong rừng đi bắt gà.
Cố Yêm câm nín một lúc, vốn muốn ngăn cản, nhưng vừa nghĩ có thêm một người tiến cống gà cũng không có gì không tốt, liền cũng tự nhiên thu tay về, muốn xem xem Thụ Linh có thể làm ra gà dạng gì.
Y nhảy lên ngọn cây cao nhất tu luyện, thường thường mở mắt thu cảnh sắc dưới chân núi vào trong mắt.
Khi nhìn thấy Thụ Linh sau khi đi vào trong rừng nửa ngày lại cả một con gà cũng không bắt được, câm nín nửa ngày, hồi lâu cũng không nói gì, dù sao cũng là một mảnh tâm ý của đứa nhỏ.
Cố Yêm nghĩ vậy, lại thu ánh mắt về, giả vờ không hề nhìn thấy dáng vẻ chật vật cả người là bùn của Tiểu Thụ Linh.
Buổi sáng rất nhanh qua đi, Tiểu Thụ Linh cuối cùng cũng bắt được một con gà trống, nhổ lông, đem nướng giống Phó Hàn Lĩnh làm lần trước.
Địa điểm nó chọn không xa không gần, ngay dưới tàng cây Cố Yêm tu luyện, đại khái là muốn dùng gà dụ dỗ chủ nhân giống Phó Hàn Lĩnh.
Nhưng Cố Yêm lại chỉ ngửi thấy một mùi khét gay mũi. Hương vị này thật sự khó thể chịu được, cho dù y mặt không đổi sắc đổi mấy ngọn cây cũng vẫn vậy.
Cố Yêm chưa từng thấy ai có thể nướng gà khổ sở đến như vậy, quả thật là chết còn không tha*.
*Chết còn không tha: Chữ gốc Tiên Thi: hành động đánh vào xác chết, chết còn không tha.
Y lần đầu tiên biết Tiểu Linh Thụ nhìn ngoan ngoãn, đáng yêu, vậy mà lại có loại thiên phú đen tối này. Thấy bên dưới vẫn đang tiếp tục, y hít một hơi thật sâu, vừa bất đắc dĩ định phong bế năm giác quan, lúc này giọng nói Tiểu Thụ Linh lại truyền tới: "Chủ nhân, người có ngửi thấy không?"
Ngửi thấy cái gì, mùi khét sao?
Cố Yêm thật sự không muốn đả kích lòng tự tin của đứa nhỏ, sau khi lại cẩn thận thay đổi một cái cây mới nói: "Tiểu Thụ, bản thân ngươi thấy ngửi được sao?"
Tiểu Thụ Linh lắc lắc đầu. Bình thường người làm việc xấu sẽ không ghét bỏ việc xấu mình làm ra. Cố Yêm thấy bản thân nó không ngửi được, đành phải thở dài, nói: "Vậy ngươi lại tiếp tục nướng một lúc đi."
Giọng nói trên cây từ xa xa truyền đến, Tiểu Thụ Linh cho rằng chủ nhân thích ăn chín hẳn, vì thế tiếp tục tăng lớn lửa, ra sức nướng.
Cố Yêm hít một hơi thật sâu, đến khi mặt trời quá giữa trưa, nhân lúc Tiểu Thụ Linh đang nướng gà, lặng yên chạy trốn.
Y vốn muốn ở lại thử một miếng, nhưng mà sau khi hương vị kia truyền đến, Cố Yêm lập tức thay đổi chủ ý. Y sợ mình vừa thử một miếng liền trúng độc mà chết, chỉ
có thể nhân lúc Thụ Linh không chú ý, lặng yên rời đi.
Tiểu Thụ Linh dưới tàng cây vẫn đang cố gắng nướng gà khét đã hong gió, qua một canh giờ, đợi tới lúc nó ngẩng đầu lên, Cố Yêm đã sớm không biết tung tích.
"Chủ nhân?" Tiểu Thụ Linh mờ mịt mà gọi một tiếng.
Nhưng lúc này trong rừng đã không còn ai, nó cúi đầu cùng con gà nướng đã bị mình không ngừng hành hạ liếc mắt nhìn nhau một cái. Một Thụ một gà, mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng không nhịn được từ bỏ.
Cố Yêm chạy trốn gà nướng tình yêu của Tiểu Thụ Linh, cuối cùng chuẩn bị đi về nhà gỗ. Quả nhiên, còn chưa đi tới cửa nhà gỗ, đã ngửi được một mùi gà thơm ngát, mê người.
Cùng với con gà cháy khét trong rừng vừa rồi hoàn toàn không thể so sánh, Cố Yêm âm thầm thở dài, vì tay nghề nấu nướng của Linh Thụ mà bi ai hai giây, liền không chút do dự mà đi vào phòng.
Phó Hàn Lĩnh đã đặt gà lá sen ở trên bàn, nhìn thấy y, ngẩng đầu lên, giống như vô tình, nói: "Hôm nay thấy trong núi hình như nổi lửa, còn có mùi khét, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?"
Nổi lửa.
Cố Yêm mới đầu chưa kịp phản ứng lại, sau khi nghe thấy mùi khét mới nghĩ tới cái gì. Ông ta nhìn thấy Tiểu Thụ Linh nướng gà, nhưng mà dáng vẻ kia ở bên ngoài nhìn vào chính là phóng hỏa trong rừng, không biết đã đốt trụi cái gì rồi.
Vô tình chọc vào nỗi đau chính là trí mạng nhất, Cố Yêm có chút may mắn nhóc con kia không ở đây, bằng không có thể sẽ lập tức liều mạng với Phó Hàn Lĩnh.
Phó Hàn Lĩnh vốn là thuận miệng hỏi, lại thấy tiểu đồ đệ một lời khó nói hết mà nhìn mình, không khỏi nhíu mày. Ngay sau đó đột nhiên nghe Cố Yêm nói: "Cũng không có việc gì, chỉ là Linh Thụ đang luyện tập nấu nướng."
Ừm, tuy thân là chủ nhân, Cố Yêm cũng góp vào cứa mấy đao. Sau đó mới rửa tay, chậm rãi cầm lấy gà lá sen trên bàn.
Lá sen vừa đẩy ra chính là một mùi thơm ngát, hoàn mỹ mà cứu vớt khứu giác chịu khổ bị đầu độc cả buổi trưa của Cố Yêm.
Bởi vì Phó Hàn Lĩnh từ trước đến giờ không ăn, Cố Yêm lần này cũng không có hỏi ông ta, trực tiếp cầm lấy chân gà, tao nhã ăn. Động tác khi y ở hình người ăn chân gà cùng dáng vẻ tiểu hồ ly trước đó rất giống nhau.
Phó Hàn Lĩnh nhìn ở trong mắt, thoáng có chút buồn cười, chẳng qua chỉ nhoáng qua liền biến mất.
"Ăn ngon không?" Ông ta mở miệng hỏi một câu.
Dĩ nhiên là không tệ, cho dù tay nghề Phó Hàn Lĩnh chỉ có tám điểm, ở dưới hỗ trợ từ sản phẩm bóng đêm của Linh Thụ cũng thành mười điểm rồi. Cố Yêm ăn rất nhanh, một con gà thoáng chốc liền còn lại một nửa.
Lúc y cầm lấy một miếng thịt gà, Phó Hàn Lĩnh bỗng nhiên nói: "Ta cũng muốn nếm thử một chút."
Cố Yêm không kịp phản ứng lại, thử thì thử, nói với y làm gì, cũng không phải không còn.
Y vừa chuẩn bị ngẩng đầu lên nói gì đó, ngay sau đó, Phó Hàn Lĩnh cúi người xé thịt trong tay y xuống, cầm đi.
Tóc trắng thoáng lướt qua bên tai, thân thể Cố Yêm phản xạ có điều kiện mà cứng lại trong tích tắc, nhìn người kia chậm rãi tới gần.
Y cầm thịt gà trong tay, Phó Hàn Lĩnh liền hơi hơi cúi đầu, cắn đi một miếng. Đối phương không biết có phải cố ý hay không, còn cắn lên đầu ngón tay trắng nõn của Cố Yêm một cái, giống như là, gà đang ăn hồ ly.
Cố Yêm thu tay về, khẽ xuýt xoa một tiếng, nhìn gương mặt lạnh như băng của Kiếm Tu tóc trắng đối diện, mí mắt giật giật.
"Nhiều thịt như vậy, vì sao cứ phải ăn trong tay tôi."
Nếu nói người này không phải cố ý, Cố Yêm sẽ là người đầu tiên không tin.
Chân mày y nhướng lên. Phó Hàn Lĩnh lại hoàn toàn không bất ngờ, sau khi nhấm nháp hương vị "thịt gà", đáy mắt bình tĩnh mỉm cười.
"Đồ trong tay A Yêm ngon hơn một chút."
Ông ta ngẩn ra một lúc, lại như có chút đăm chiêu đánh giá: "Rất ngon."
Cố Yêm:....!!!
Người kia là đang đùa giỡn lưu manh đi?
Cố Yêm vẫn là lần đầu tiên thấy có người đùa giỡn lưu manh tới trên đầu hồ ly tinh.
Hơi thở của y thoáng nghẹn lại, nhíu mày bưng đĩa lên, vốn là muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại do dự một chút, cảm thấy vừa mở miệng lại có vẻ bản thân quá mức để ý.
Cuối cùng chỉ là ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Có ngon hơn nữa cũng không phải của ngươi." Liền bê đĩa rời đi.
Hoàn toàn đã quên y hôm nay đến chủ yếu không phải vì ăn gà lá sen, mà là hỏi Phó Hàn Lĩnh biện pháp tu Vô Tình Đạo động tâm.
Mãi đến khi Cố Yêm tùy tiện tìm gốc cây ngồi xuống, ăn hết phần gà còn lại mới nhớ tới việc chính. Có điều, thấy nhà gỗ bên kia tản ra khói bếp, Cố Yêm nhíu nhíu mày, lại đẩy việc tới buổi tối.
Ngay tại lúc Phó Hàn Lĩnh suy nghĩ buổi tối dùng cái gì giữ Tiểu Hồ Ly lại, Yêu Tộc ở bên ngoài đã dẫn đầu tới bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn.
Hề Nha khi còn ở trên đường đã truyền âm báo cho mấy người Bạch Côn. Bọn họ một người từ Thái Thanh Tông trở về, một bên trực tiếp từ Yêu Thành ở Nam Cương tới
đây, gần như là tới cùng một lúc.
"Không ngờ Ngài Thiên Hồ vậy mà lại đã trở về Thập Vạn Đại Sơn." Liên Thường có chút kinh ngạc.
Ngay sau đó trong lòng lại thoáng chút nóng lên, sau khi ngài Thiên Hồ rời khỏi Thái Thanh Tông thì trở về nơi ở cũ của Yêu Tộc, có phải nói rõ vẫn là có cảm tình với bọn họ hay không?
Bắc Kính cũng là nghĩ như vậy. Trên mặt hắn không che dấu được vẻ vui mừng, cảm thấy ngài Thiên Hồ vòng tới vòng lui, vậy mà lại vẫn luôn ở trong nhà bọn họ.
Mấy người không cần điều tra liền trực tiếp đi tới Thập Vạn Đại Sơn, nơi này dù sao cũng là địa phương Yêu Tộc sinh sống mấy vạn năm, quen thuộc đến không thể
quen thuộc hơn. Dù bên trong có nhiều ngọn núi, nhưng chỉ cần người đang ở bên trong, sau khi đi vào liền có thể tìm được.
Sau khi Hề Nha hạ xuống đất liền nhìn Bắc Kính đi vào, gã quay đầu lại gửi truyền âm, vừa chuẩn bị bảo mấy Yêu Thị thu dọn cho tốt Tẩm Cung, liền nhìn thấy Bắc Kính "uỳnh" một tiếng, bị một bức tường vô hình chặn lại.
"Kết giới?"
Ai mợ nó đặt kết giới ở chỗ này?
Bắc Kính bất ngờ không kịp đề phòng mà bị chặn lại, sắc mặt cũng thay đổi. Ý thức lãnh địa của Yêu Tộc đều rất mạnh, nơi này còn là nhà cũ của bọn họ. Có người ở nhà cũ của bọn họ lập ra kết giới, không cho phép bọn họ đi vào, Bắc Kính vẫn chưa từng gặp chuyện như vậy.