Đèn flash bật sáng không ngừng về hướng Kiệt Phàm.

  Nhưng ở phía khác, Sang Y nhanh chóng cầm lên điện thoại lên xem kịch hay.

  “Cô gái này khá thật, hơi giống em lúc trước.” Nàng nhìn Sở Kiều, cười nói với Tần Viễn Thư.

  Kiệt Phàm lúc này muốn tấn công, nhưng phía sau là đạo diễn Tần, còn có không biết có bao nhiêu người đang háo hức xem kịch, hắn chỉ có thể kìm nén.

  Trợ lý của hắn cũng chạy tới, tức giận chỉ vào Sở Kiều nói: "Cô là cái thá gì mà lại dám làm chuyện này với Kiệt Phàm hả ? Cứ chờ sự việc này lộ ra ngoài đi!"

  Sở Kiều nhún vai: "Mời."

  Kiệt Phàm nghiến răng: "Sở Kiều! Cô có thể đổi tính này đi không?"

  Sở Kiều cười cười, cũng không có coi trọng: "Sao lại phải nghe lời anh? Có người thích tôi thế này là được rồi còn cần anh khuyên sao?"

  Tiểu Duẫn ở một bên sững sờ, thật mạnh mẽ ... Cô cho rằng Sở Kiều sẽ mặc kệ bọn họ, lo lắng nàng bị bắt nạt, cô định xắn tay áo đánh một trận. Kết quả là nàng làm cô hết hồn. Dư Hoài càng đáng ghét hơn. Kiệt Phàm tức giận, nhưng anh ta không trách Sở Kiều chút nào, cô ta có quyền gì lên tiếng nói? Chuyện gì vậy?

  Trước khi Sở Kiều xuất hiện, cô đã mập mờ với Kiệt Phàm một thời gian.

  Kiệt Phàm đẹp trai, nổi tiếng và diễn xuất giỏi. Dư Hoài khá hài lòng với Kiệt Phàm. Hợp tác quảng cáo của họ càng làm tăng độ nổi tiếng của họ. Kết quả là Sở Kiều xuất hiện, cô nghĩ Kiệt Phàm chỉ đang chơi đùa với Sở Kiều. Nhưng không chỉ đơn giản như vậy.

     ....

  Dư Hoài không biết chuyện Lăng Dương đã được Trương Tử Cẩn giải quyết, đứng bên cạnh Kiệt Phàm, nghĩ là hắn cao hơn Sở Kiều mấy bậc, cô nháy mắt với trợ lý của mình.

  Cô trợ lý gật đầu ngay lập tức, cho biết mọi thứ đã giải quyết xong.

  Dư Hoài hài lòng đi cùng Kiệt Phàm thay quần áo.

  Tiểu Duẫn lẩm bẩm: "Không phải trẻ nhỏ trước khi thay quần áo đều phải hô..."

  Sở Kiều liếc cô nhẹ mỉm cười.

  Người phụ trách nhóm chương trình đến thông báo cuộc phỏng vấn sẽ bắt đầu sau mười phút nữa . Kiệt Phàm và Dư Hoài được xếp cuối cùng, Sở Kiều được xếp đầu tiên.

  Khu nghỉ ngơi chỉ có vài người, yên tĩnh hiếm thấy. Sở Kiều có thể cảm nhận được ánh mắt của Tần Viễn Thư đang nhìn về phía nàng, nhưng vì người bên kia không nói chuyện nên Sở Kiều nghĩ cô đã không nhìn thấy chuyện lúc nãy.

  Người phụ trách đi tới: "Sở Kiều, đã đến lúc cô bắt đầu ghi hình."

  Sở Kiều gật đầu đứng dậy, đột nhiên điện thoại rung một hồi, là tin nhắn của Trương Tử Cẩn: Tôi đang đến công ty.

  Sở Kiều dành thời gian trả lời khi nàng đi đến chỗ ghi hình: OK

  Sau một hồi suy nghĩ, nàng nói: Tôi lại gây rắc rối cho chị nữa rồi.

  Một biểu tượng cảm xúc đã được gửi đi: Tôi nghĩ tôi có thể bị chị Châu mắng một trận ra trò T.T

  Thấy bên kia đang nhập tin nhắn, Sở Kiều không có thời gian chờ đợi, ném điện thoại cho Tiểu Duẫn rồi ngồi trước máy quay.

  Trong ống kính, Sở Kiều mỉm cười, trông dịu dàng và xinh đẹp khác hẳn với dáng vẻ thờ ơ vừa rồi.

  Người phụ trách: "Tại sao bạn muốn đến với chương trình của chúng tôi?"

  Sở Kiều: "Tôi thường bận công việc và không có nhiều thời gian yêu đương. Cho nên, khi được chương trình mời, tôi nghĩ đó là cơ hội tốt nên đã tìm đến.

  Thật là một câu trả lời hoàn hảo :3

  Người phụ trách: "Vậy thì yêu cầu của bạn đối với nửa kia là gì?"

  Sở Kiều chớp mắt: "Có mặt mũi cũng đủ rồi, không phải đơn giản sao?"

  Người phụ trách: "Trên mạng gần đây nói bạn và Trương Tử Cẩn có quan hệ rất tốt . Vậy bạn nghĩ Trương Tử Cẩn là người như thế nào?"

  Sở Kiều nghiêm túc nghĩ một chút, nàng gật đầu: "Theo như tôi thấy, Trương Tử Cẩn rất dễ gần, dịu dàng và đặc biệt rất có năng lực .Tôi hy vọng tôi có thể học hỏi thêm từ cô ấy thông qua chương trình này."

  Giọng điệu thắc mắc của người phụ trách hỏi : "Điều đó có nghĩa là, bạn chắc chắn sẽ chọn Trương Tử Cẩn trong Perfect Love sao? Nếu kết đôi thành công, hai người sẽ thật sự hẹn hò sao? "

  Sở Kiều cẩn thận lắng nghe và suy nghĩ nghiêm túc, mãi một lúc sau mới trả lời: "Đúng vậy, tôi sẽ chọn cô ấy."

  Hai người thậm chí đã kết hôn.

  Sở Kiều vô thức liếc nhìn ngón tay đeo nhẫn trống rỗng của mình, trong mắt mang theo ý cười rồi đưa ra một câu trả lời hoàn hảo: "Về việc có tính đến chuyện hẹn hò hay không ... thì tùy cô ấy."

  Sở Kiều làm xong việc ở đây, phát hiện Tần Viễn Thư vẫn đang nhìn mình, nên bước tới gần cô, cười hào phóng: "Đạo diễn Tần, có chuyện gì không?"

  Tiểu Duẫn ở một bên mừng thầm, đây là một đạo diễn nổi tiếng, một đạo diễn nổi tiếng! Quen Tần Viễn Thư cũng tốt.

  Tần Viễn Thư cười: "Tôi chỉ đang nghĩ, xem ra Tử Cẩn đối với em thật sự rất nghiêm túc."

  Họ biết nhau sao?

  Sở Kiều đã đúng khi thay đổi suy nghĩ của mình, họ đều là những người ở trong cùng một vòng tròn, có quen biết là chuyện bình thường.

  Sang Y ở một bên, giọng điệu không nghiêm túc: "Chuyện này làm sao có thể bình thường được, em đoán Tử Cẩn bị người ta bức điên rồi."

  Tần Viễn Thư trừng mắt nhìn Sang Y, quay đầu lại nói với Sở Kiều, "Nói với Tử Cẩn có thời gian cùng nhau ăn cơm. Tôi không thể hẹn cô ấy, em chuyển lời giúp tôi có được không?"

  Sở Kiều gật đầu, Sang Y cũng cười với nàng: "Cô bé, hai người nhớ đến cùng nhau nhé!"

  Sở Kiều nhớ những gì quản lý Châu đã nói, rất ít người trong giới có quan hệ cá nhân với Tần Viễn Thư, vậy tại sao khi nhìn Trương Tử Cẩn nàng lại tính là một?

  Sở Kiều nói lời từ biệt.

  Khi Sở Kiều rời đi, Sang Y nắm vai Tần Viễn Thư, ghé sát vào: "Hai người này đã khá hơn chưa?"

  Tần Viễn Thư nghiêng đầu: "Nghĩ cái gì?"

  "Phương Tịnh Y sao nỡ lòng để Tử Cẩn đi, bây giờ buồn thế nào? Chị không thể an ủi người khác, nhưng người ta là người yêu cũ của chị ." Sang Y cười bên tai Tần Viễn Thư nhưng lại vặn vẹo. .

  "Vớ vẩn! Không quan trọng!"

  ...

  -

  Sở Kiều bật điện thoại thấy Trương Tử Cẩn đã trả lời nàng, nói: Không sao đâu

  Tin thứ 2: Tôi ở đây

  Tin thứ 3: Ai bắt nạt em?

  Mười phút sau, tin thứ tư: Tôi hiểu rồi.

  Qua màn hình, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Trương Tử Cẩn.

  Sở Kiều cười nhìn chằm chằm vào điện thoại, Tiểu Duẫn đang nói chuyện phiếm bên cạnh: "Nhắn tin với Trương tổng?"

  “Đừng nói chuyện phiếm nữa.” Sở Kiều che điện thoại lại nói “Về nhà đi.”

  Trương Tử Cẩn đang trong công việc, bản thân phiền muộn cũng không tốt, nên dành thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi nhiều hơn.

  Chương trình kỳ đầu tiên sẽ bắt đầu vào cuối tuần sau và sẽ được ghi hình trong hai ngày. Sau đó, Trương Tử Cẩn còn phải xử lý việc của công ty, còn nàng thì bận quảng bá công chiếu bộ phim tết. Cho nên đến lúc đó nàng và Trương Tử Cẩn không có thời gian cho nhau.

  Nghĩ xong, "Không đi, về nhà."

  Tiểu Duẫn kêu lên một tiếng "Ồ" chán nản: "Vậy thì em sẽ lại bị chị Châu bắt lại rồi mắng một trận khi đến công ty cho xem."

  Sở Kiều biết cô đang nói về những gì nàng đã làm với Kiệt Phàm hôm nay, sờ đầu trợ lý nhỏ, an ủi: "Sẽ không có chuyện gì đâu. Nếu chị Châu mắng em, gọi cho chị chị sẽ đến cứu em."

  Tiểu Duẫn rơm rớm nước mắt: "Nếu chị Châu dịu dàng như chị thì tốt biết mấy".

  Sở Kiều mỉm cười gửi tin nhắn cho Trương Tử Cẩn nàng sẽ về nhà trước, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

  Tiểu Duẫn không quấy rầy nàng, để Sở Kiều ngủ.

  Không có thông báo nào trong ba ngày tới.

  Sở Kiều thư thái ngủ ở nhà cả buổi chiều, khi tỉnh dậy thì trời đã xế chiều. Nàng duỗi tay chân, phỏng chừng lúc ngủ rất nóng nên nàng có thói quen đá chăn.

  Trong phòng vẫn bật điều hòa, vẫn còn nóng khiến người ta muốn đứng dậy.

  Nàng ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc.

  Nàng đi ra ngoài liền thấy Trương Tử Cẩn đang trong bếp nấu cháo, cháo thịt nạc bốc mùi thơm lừng.

  Nàng không biết cô trở về khi nào, không có động tĩnh gì cả.

  Sở Kiều dụi mắt, cong môi thích thú: “Chị dùng nhà bếp như nhà của mình?” Từ khi Trương Tử Cẩn chuyển đến nhà nàng, phòng bếp không bị bỏ trống nữa. Bữa ăn luôn đúng giờ mà đồ ăn thì rất lành mạnh, cho nên Sở Kiều không thể lấy lý do giảm cân để từ chối Trương Tử Cẩn.

  “Là nhà của em.” Trương Tử Cẩn ngẩng đầu cười với nàng, thổi thìa cháu trên tay, “Em đến nếm thử đi. Cẩn thận nóng."

  Sở Kiều nhấp một ngụm thoải mái nheo mắt. Cháo mặn là hương vị nàng thích.

  Ngồi vào bàn ăn, Sở Kiều nuốt lời nói lên môi. Sáng nay nàng đã chỉnh Kiệt Phàm rất nhiều, không có lý do gì mà cho đến bây giờ không có bất kỳ tin tức gì. Nàng chỉ có thể nghĩ ra hai lý do, là do Trương Tử Cẩn đã chặn chuyện của nàng, lý do thứ hai là xảy ra chuyện lớn nhưng Trương Tử Cẩn không nói cho nàng biết.

  Sở Kiều không hề lên mạng tìm hiểu, trong đầu nàng dường như không có việc gì quan trọng hơn là uống một ngụm cháo do chính tay Trương Tử Cẩn nấu.

  Sở Kiều thấy Trương Tử Cẩn đang đeo nhẫn trên tay, dường như vẫn chưa tháo ra.

  Nàng liếc nhìn thêm vài lần, "Hôm nay đi làm không có ai nói về chị sao?"

  “Tôi không để ý, có chuyện gì sao?” Trương Tử Cẩn đem bát cùng thìa lên bàn: “Tôi đeo cũng không sao, cũng không ai để ý đây là nhẫn cưới.”

  Sở Kiều: "... rõ ràng."

  Trương Tử Cẩn mỉm cười: " Nếu không phải vì bây giờ chúng ta giấu chuyện kết hôn thì tôi đã muốn nói với cả thế giới từ lâu rồi."

  Sở Kiều suy nghĩ một lúc cầm chiếc thìa trong tay, nhìn chằm chằm Trương Tử Cẩn, tao nhã như tranh vẽ. Một người như vậy sao lại không yêu ai, tại sao lại yêu nàng?

  “Tử Cẩn, có nhiều người thích chị không?” Sở Kiều hỏi.

  Phương Tịnh Y đó dường như yêu chị ấy đến chết, Sở Kiều cảm thấy phải có nhiều hơn thế này.

  Trương Tử Cẩn trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: "Tôi đối với chuyện tình cảm không biết gì, người không thích cũng sẽ không nhìn qua."

  Trương Tử Cẩn trầm mặc: "Tôi nhất thời không muốn rời em."

  Sở Kiều mỉm cười, trong lòng chợt nghĩ: "Vậy thì có thể thể hiện tình cảm của mình không, giống như loại rất mơ hồ có thể bị người khác nhìn thấy."

  Nàng móc ngón tay về phía Trương Tử Cẩn: "Có được không?"

  Cháo trong bát sắp cạn, Sở Kiều đưa bát cho Trương Tử Cẩn rồi vươn tay, "Tôi còn muốn ăn bát nữa."

  Trương Tử Cẩn cầm lấy cái bát, nghĩ một chút, cầm điện thoại di động bấm vào khoảng khắc ấn tiếp vào góc phải rồi đưa cho Sở Kiều.

  Sở Kiều không biết gì, nhận điện thoại của Trương Tử Cẩn, mở to hai mắt: "Chị làm sao vậy, thật muốn nói cho thiên hạ biết, không sợ đêm nay sẽ nổ sao?."

  “Tôi định quay bát cháo này, dòng chữ viết:“ Nhím con thật tốt nên nuôi.

  Sở Kiều nói: “Thật quá cao hứng.” Trước khi nói xong, đôi mắt của nàng đã cong lên cho thấy nàng rất vui vẻ. Tim nàng như pháo hoa, nổ lách tách.

  Nàng uống xong cháo, móc ngón tay út của Trương Tử Cẩn, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

  Trươmg Tử Cẩn không hiểu nàng đang ám chỉ điều gì, tiến đến chỗ Sở Kiều "Hả?"

  Sở Kiều không biết tại sao trong lòng đột nhiên xúc động, muốn nói với Trương Tử Cẩn, nhưng trên môi chỉ còn lại mấy chữ đơn giản: "Cảm ơn, tôi rất vui."

  Trương Tử Cẩn chạm vào tóc Sở Kiều, dùng ngón tay chạm vào tai đã hồng của nàng, nghiêm túc nói: "Tôi rất vui khi được ở bên cạnh em."

  ...

  Sau bữa tối, tinh thần của Sở Kiều không được tốt nên nàng quyết định tìm vài bộ phim để xem. Nàng mở đèn trong phòng khách, tìm phim kinh dị vẫy tay với Trương Tử Cẩn: "Lát nữa hãy rửa bát , đến xem phim với tôi đi."

  Sở Kiều liếc mắt nhìn phòng bếp, tự hỏi tại sao luôn cảm thấy lưng Trương Tử Cẩn thẳng tắp, vai cứng đờ. Nàng lại hét lên: "Nào, bắt đầu rồi."

  Ma nữ hét lên một tiếng, Sở Kiều nhìn ma nữ lơ lửng trên màn hình lớn mà mặt không biểu cảm.

  Ghế sô pha bên cạnh lúng xuống, Trương Tử Cẩn ngồi xuống dị thường không nắm tay hay ôm eo nàng. Sở Kiều kỳ lạ nhìn sang một bên mới nhận ra ánh mắt Trương Tử Cẩn đang nhìn xuống, hoàn toàn không phải trên màn hình.

  Sở Kiều cuối cùng cũng hiểu ra, chủ động sờ vào lòng bàn tay của Trương Tử Cẩn, mồ hôi lạnh.

  “ Tử Cẩn, chị sợ ma sao?!” Sở Kiều gần như bật cười thành tiếng. Vẻ mặt của Trương Tử Cẩn khiến nàng cảm thấy rất dễ thương. Đây là lần đầu tiên Trương Tử Cẩn, người luôn tỏ ra mạnh mẽ lại có chút gì đó sợ hãi. Ngồi thẳng lưng như một đứa trẻ mà không dựa vào ghế sofa.

  Bị nói trúng bí mật nhỏ, tia bối rối nhanh chóng thoáng qua trên khuôn mặt cô nhưng cô cố gắng che giấu.

  Sắc mặt Trương Tử Cẩn nghiêm nghị: "Không sợ."

  Sở Kiều chụp lấy điều khiển từ xa: "Vậy tôi bật âm thanh."

  Nắm tay nàng, Trương Tử Cẩn quay mặt đi, không thèm nhìn đến màn hình, giọng dịu đi: "...Thật sự không sợ."

  Sở Kiều hét lên, "Nhìn kìa, nhà vệ sinh!"

  Trương Tử Cẩn lập tức nhắm mắt lại, nắm chặt tay Sở Kiều, hơi thở ngừng lại một lúc: "Sở Kiều!"

  Sở Kiều cười không thở nỗi: "Chị đáng yêu quá, tôi không trêu chị nữa, tôi ở đây chị sợ gì." Nàng nắm lấy vai Trương Tử Cẩn ôm vào lòng, giơ tay lấy điều khiển từ xa. Tình cờ dừng lại ở cảnh ma nữ há răng nanh ra cắn.

  Bây giờ Trương Tử Cẩn đang bồn chồn, nếu không có vòng tay của Sở Kiều, cô đã nhảy ra xa. Sở Kiều kêu lên một tiếng, vô tình thoáng nhìn thấy màn hình điện thoại trên tay của Trương Tử Cẩn.

  Đó là một tài khoản Weibo và biệt danh là: Little Hedgehog

  Sở Kiều vừa đọc vừa xem: “Nick name Little Hedgehog, đây là cái gì, Weibo của chị?” Sở Kiều nhớ weibo của Trương Tử Cẩn không phải avatar này.

  Đã quá muộn để Trương Tử Cẩn lấy lại điện thoại, cho nên Sở Kiều đã đọc hết .

  Sở Kiều tiếp tục đọc: "Tuổi, 27 tuổi, giới thiệu ngắn gọn, hôm nay đã ngủ với Sở Kiều chưa? Không."

   Weibo chỉ có 3 dòng

   "Hôm nay đã ngủ với Sở Kiều chưa? Không."

  "Hôm nay tôi không ngủ với vợ".

      "Sắp rồi."

  ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play