Ngày Hàn Mẫn Linh ra tù, đội ngũ chào đón cô rất đông, kể từ khi xây dựng nhà tù ngoại ô Bắc Lâm, chưa bao giờ có nhiều người đến đón người ra tù đông đến vậy.

  Ngay cả khi cái lạnh của đầu mùa đông ập đến, nó không ảnh hưởng đến sự phấn khích của họ. Từ Vũ Nguyệt đứng ở vị trí hàng đầu, được bao phủ bởi một chiếc áo khoác dài màu xanh hải quân, bên trong lộ ra cổ áo sơ mi trắng, thể hiện vẻ trang trọng. Trương Tử Cẩn và Sở Kiều cũng đứng bên cạnh, áo khoác rộng với cổ áo hở, hai người mặc váy trắng cùng màu.

      Huh?

  Phía sau có mấy dãy xe, tất cả đều có ký tự 囍, cả dãy đều chật cứng. Chiếc xe đầu tiên được phủ đầy hoa, rõ ràng là một chiếc xe hoa. Từ cửa sổ cuộn xuống, cô có thể thấy Lăng Dương đang ngồi ở ghế lái lo lắng nhìn vào bên trong. Trương Tử Thanh lái xe đi theo phía sau, theo sau là Trương Tử Cẩn và Sở Kiều, phía sau đoàn xe là Tần Viễn Thư và Sang Y, tất cả đều ở đây.

  “Vũ Nguyệt, em có căng thẳng không?” Sở Kiều nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Từ Vũ Nguyệt, muốn cười với nàng, nếu nghĩ kỹ thời gian trôi nhanh thật đấy, thời gian bốn năm trôi đi mất. Cả Sở Kiều và Trương Tử Cẩn đều đã bước qua sinh nhật lần thứ 30, nhưng khuôn mặt của hai người vẫn giống như bốn năm trước. Tuy nhiên, sau ba mươi, Sở Kiều không còn cho phép Trương Tử Cẩn nói nàng đã ba mươi tuổi. Mỗi năm, ngọn nến số mười tám được đặt trên bánh sinh nhật.( bà này ăn gian tuổi à:) )

  Từ Vũ Nguyệt nhìn chằm chằm cửa, hai tay đút túi áo khoác thực sự đã ướt đẫm mồ hôi.

  Sở Kiều còn muốn nói Trương Tử Cẩn đã ôm nàng vào trong vòng tay của cô: "Được rồi, đừng nháo, Sở Kiều."

  "Này! Chị." Sở Kiều kéo tai Trương Tử Cẩn "Chị để tay ở đâu"

  Đúng lúc này, cánh cửa từ từ mở ra, một người phụ nữ tóc ngắn bước ra. Quần áo rất mỏng, bên trong khoác một chiếc áo khoác trắng như thể không hề lạnh chút nào.

  Da cực kỳ trắng, có cảm giác gần như trong suốt, có thể nhìn thấy các mạch máu nhỏ. Ánh mắt của Từ Vũ Nguyệt lần đầu tiên tìm thấy cô nhất thời quên mất nên làm gì, chính là Sở Kiều đã đẩy nàng ra, Từ Vũ Nguyệt như vừa tỉnh lại từ trong mơ, ôm chặt Hàn Mẫn Linh trong vòng tay.

  Từ Vũ Nguyệt đã đi lính bốn năm, bây giờ sức mạnh tay và thể lực đã khác trước rất nhiều, lúc này cũng không tự chủ được nữa, sức lực càng mạnh hơn. Hàn Mẫn Linh cảm thấy mình có thể bị Từ Vũ Nguyệt bóp nát, không thở nổi. Nhưng những cảm xúc tồn đọng trong lòng cô đều tuôn ra ngay lập tức, có những vui sướng, phấn khích, xúc động, buồn vui không tả xiết. Cô phát hiện trên cổ mình ẩm ướt, chính là Từ Vũ Nguyệt vùi vào cổ cô khóc. Hàn Mẫn Linh cũng khóc, cô muốn nói vài lời để an ủi nàng, nhưng lại không nói được gì.

  Ai cũng biết giây phút này hai người đã chờ đợi rất lâu, họ lặng lẽ chờ đợi.

  Một lúc sau, Sở Kiều bước đến chỗ hai người : "Đừng khóc nữa, hôm nay là ngày tốt lành. Vũ Nguyệt?"

  Từ Vũ Nguyệt nức nở, Hàn Mẫn Linh chưa kịp phản ứng thì đã trực tiếp bế cô lên xe cưới. Cô sợ hãi nói: "Đây là làm gì?"

  Từ Vũ Nguyệt không giấu được chút tự hào trong lòng, từ khóe mắt lộ ra: "Đám cưới"

  “Em đang nói gì vậy?” Hàn Mẫn Linh mở to mắt nhìn nàng, nhưng không phản ứng lại.

  Từ Vũ Nguyệt cởϊ áσ khoác ngoài, lộ ra chiếc áo sơ mi đã được ủi sẵn bên trong, từ phía sau cầm lấy quần áo: "Em đã chuẩn bị xong một bộ vest và váy cưới cho chị. Chị muốn cái nào?"

  Hàn Mẫn Linh: "..." Không ai như thế này, trực tiếp đưa cô đến nơi tổ chức đám cưới.

  Cuối cùng, sau một hồi phản đối kịch liệt, Hàn Mẫn Linh cũng chọn được một bộ vest. Mặc dù đã được may đo cẩn thận, nhưng không phải là một bộ đồ ôm cứng nhắc thông thường, nới lỏng hơn một chút cũng có thể tạo nên nét nữ tính độc đáo của phái đẹp, tôn lên những đường nét cứng cáp của bộ vest. Cùng với bốn năm rèn luyện của Từ Vũ Nguyệt, nàng tự nhiên có một khí chất khiến người ta không thể bỏ qua. Cả hai cùng giẫm lên một đôi giày cao gót, cùng chiều cao. Sau khi mặc xong lễ phục, Hàn Mẫn Linh bước ra với nụ cười nhẹ trên môi, trong chốc lát, cô như trở lại dáng vẻ thần thái của bốn năm trước, nhưng bây giờ ánh mắt trầm tĩnh lại có chút thâm thúy.

  Đây là một bữa tiệc riêng, bao gồm tầng của khách sạn. Có hai ba mẹ, họ hàng và bạn bè, không có nhiều người nhưng trang trí rất sang trọng và ấm áp, mọi thứ chỉ còn chờ sự xuất hiện của những người mới đến.

  Sau khi được chấp thuận, Từ Vũ Nguyệt ban đầu được chọn làm tuyển thủ hạt giống của đội chiến đấu cảnh sát đặc biệt, để kết hôn với Hàn Mẫn Linh nàng đã xin chuyển từ lực lượng cảnh sát đặc biệt và chọn ở lại trong tương lai.

  Khi cặp đôi xuất hiện trên sân khấu, Sở Kiều và Trương Tử Cẩn đã ở đó, nhìn ánh đèn sân khấu chiếu vào họ, sáng chói.

  Trương Tử Cẩn nắm tay Sở Kiều, quay đầu dựa vào vai nàng, bất lực thở dài: "Ngoan ... đừng khóc."

  Sở Kiều hai mắt đỏ hoe, dùng khăn giấy hút nước mắt nơi khóe mắt, nhỏ giọng nói: "Thật tuyệt."

  “Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc?” Trương Tử Cẩn bóp mũi nàng “Hiện tại mọi người đều tốt lắm, biết không?

  Sở Kiều nói nhỏ: "Em biết, em biết."

  Nàng rơi nước mắt vì vui sướng đối với Hàn Mẫn Linh, đối với Từ Vũ Nguyệt, có thể là đối với tất cả mọi người. Niềm hạnh phúc đến chóng mặt bao trùm lên tất cả mọi người có mặt, mọi người đều cảm nhận được niềm vui của Hàn Mẫn Linh và Từ Vũ Nguyệt.

  Khi Từ Vũ Nguyệt đưa Hàn Mẫn Linh đến chúc rượu, Hàn Mẫn Linh mạnh mẽ chớp mắt với Trương Tử Cẩn. Sở Kiều thấy vậy, vội vàng nâng ly lên: "Mẫn Linh, nào! Em chúc chị tân hôn hạnh phúc."

  Hàn Mẫn Linh nghĩ, Sở Kiều vẫn còn xinh đẹp như ngày nào liền mỉm cười đáp rượu.

  Trên thực tế, Hàn Mẫn Linh không uống nhiều, Từ Vũ Nguyệt cơ bản là chặn rượu ở mỗi bàn.

  Khi Từ Vũ Nguyệt chuẩn bị rời khỏi bữa tiệc, mặc dù nàng vẫn không thay đổi sắc mặt nhưng Hàn Mẫn Linh đã đưa tay lên đỡ nàng. Sở Kiều thích thú vỗ vai cô nói: "Hãy chăm sóc em gái của em."

  “Đừng lo.” Hàn Mẫn Linh nhướng mày mỉm cười “Đêm nay là đêm trở mình.”

    Trương Tử Cẩn chậm rãi xoay cái chén nhỏ trong tay, uống cạn ly rượu rồi mới nói với Sở Kiều "Em không muốn giống cậu ấy sao?"

  Sở Kiều cố cù cô nhưng lại bị Trương Tử Cẩn kéo vào trong vòng tay, đến lúc đó nàng mới nhận ra Trương Tử Cẩn thoang thoảng mùi rượu, cô uống nhiều như vậy từ khi nào vậy?

  Trương Tử Cẩn nói nhỏ: "Chúng ta về nhà đi?"

  “Say?” Sở Kiều nhìn lên.

  “Chà, chắc là chị say rồi.” Trương Tử Cẩn mỉm cười. Ở bên nhau lâu như vậy trái tim Sở Kiều vẫn đập nhanh hơn khi nhìn thấy cô cười, “Chị muốn về nhà ôm em ngủ, vợ."

  Sở Kiều muốn xem mặt của Trương Tử Cẩn có nóng không, nhưng nàng bị bắt lấy rồi đặt tay lên môi cô, hôn đi hôn lại. Sở Kiều bị cô làm cho bối rối đến mức nhanh chóng kéo Trương Tử Cẩn đứng dậy nói: "Về nhà."

  “Được.” Trương Tử Cẩn đắc thắng cười “Về nhà thôi.”

      -Hoàn-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play