Trương Tử Cẩn nắm lấy tay nàng, tắt âm thanh kịch liệt trong điện thoại.
Nhấc chăn ra nhét Sở Kiều vào trước.
"Sẵn sàng?"
Sở Kiều đã sẵn sàng ... cái rắm. Nàng chỉ muốn nhìn xem Trương Tử Cẩn đang làm gì, nàng không nghĩ tới việc cô lại tống mình lên giường, được rồi! Nàng chỉ muốn nói gì đó ... Nàng muốn nói, nếu Trương Tử Cẩn cảm thấy cần, có thể hỏi nàng, nàng sẵn sàng nói cho cô biết cách tự giải quyết.
Thay vì ... giải quyết nàng.
Gì……
Sở Kiều cảm thấy hô hấp của Trương Tử Cẩn đã ở rất gần, lúc thì sờ chỗ này lúc thì sờ chỗ kia, luôn cảm thấy nàng chính là con mồi mà cô có được. Cô tìm môi nàng mà hôn xuống. Lý trí Sở Kiều tuyệt vọng không biết làm sao để ngăn cô lại, nhưng cơ thể lại phản ứng như thể muốn nhiều hơn.
Cánh tay đưa lên ôm cổ Trương Tử Cẩn để làm nụ hôn thêm sâu hơn.
Bên ngoài bóng đêm dày đặc, bầu không khí trong phòng nóng lên, hai thân ảnh quấn lấy nhau. Trương Tử Cẩn đặt nụ hôn ấm áp rơi xuống trán, mũi, môi và cằm của Sở Kiều. Di chuyển xuống xương quai xanh thẳng tắp đẹp đẽ của nàng cắn xuống, mang theo vẻ hống hách mà cô thường không có.
Sở Kiều nói: "Đau ..."
Trương Tử Cẩn ngẩng đầu, "Em nói gì?"
Sở Kiều như bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị: "Chị nhẹ một chút."
Trương Tử Cẩn xoa xoa cánh tay Sở Kiều: "Vậy em bây giờ cho tôi đi."
Sở Kiều cảm thấy hiện tại mình đang gặp nguy hiểm, cả người đều bị Trương Tử Cẩn áp chế, hoàn toàn chiếm ưu thế. Một tay đặt trên người nàng, tay còn lại từ từ xuống phía dưới, kỹ thuật đó ... áp dụng những gì mà cô đã học.
Không đời nào! Nàng phải là người chiếm ưu thế !
Sở Kiều nhanh chóng trở mình, áp đảo Trương Tử Cẩn cười đắc thắng: "Tôi phải là người ở trên."
Bất ngờ, Trương Tử Cẩn đưa hai tay ra sau khiến Sở Kiều mất thăng bằng ngã xuống, cô lại áp nàng dưới thân, vùi đầu vào vai và cổ nàng.
Trương Tử Cẩn mỉm cười:"Em nghĩ sức của em so được với tôi sao?."
Sở Kiều xấu hổ ngẩng đầu lên: "Đủ rồi! Trương Tử Cẩn! Chị là đang xem thường tôi?"
Thực sự thì sức của nàng không thể đẩy ngã Trương Tử Cẩn được, hôm nay đành phải để mặc cho con sói trước mặt muốn làm gì thì làm.
Sau khi làm loạn lên, Sở Kiều hoàn toàn quên mất những gì mình đã nói trước đó.
Sở Kiều không thể chống lại, nàng không thể chiến đấu bằng sức mạnh hay kỹ năng.
Sở Kiều không còn khí lực nên chỉ có thể ậm ừ nói: "Đây là nhu cầu bình thường của chị, tôi đang cố gắng giải tỏa cho chị thôi."
“Ồ… Cảm ơn rất nhiều.” Trương Tử Cẩn nhìn lên, cảm thán biểu hiện của Sở Kiều, con nhím nhỏ đã biến thành yêu tinh dưới người cô, đôi mắt như chứa đầy nước, mơ hồ và hấp dẫn. Không kìm được, cô tiến đến mút lấy môi của nàng, lần này không dễ dàng để người ta thoát ra, phải để cho đến khi hai người hụt hơi mới buông ra.
Sở Kiều dưới sự phục vụ của Trương Tử Cẩn bắt đầu trở nên mất đi ý thức. Cảm giác càng muốn nhiều hơn khiến nàng khó chịu thở không ra hơi.
Mới đi được nửa chặng đường, phòng bên cạnh vang lên tiếng chuông điện thoại sắc bén, lập tức kéo hai người đang rơi vào trạng thái mê muội trở về thực tại.
Sở Kiều và Trương Tử Cẩn nhìn nhau, nhất trí bỏ qua nó.
Nhưng tiếng chuông điện thoại vẫn kiên trì vang lên không dứt.
Chỉ có một người có thể gọi nàng như vậy vào ban đêm, quản lý Châu.
Trương Tử Cẩn ngồi dậy hỏi nàng: "Em có muốn lấy điện thoại không?"
Câu trả lời của Sở Kiều có chút khó khăn, hô hấp không đều: "... ừm"
Trương Tử Cẩn nhặt váy ngủ của Sở Kiều trên mặt đất, nhét lại vào chăn bông rồi đi đến phòng kế bên lấy điện thoại.
Khi cô quay lại, Sở Kiều đã nhanh chóng mặc váy vào. Chỉ là không được gọn gàng cho lắm, thắt lưng váy ngủ vẫn chưa được buộc chặt lại.
Sở Kiều nhận điện thoại, Trương Tử Cẩn ở sau thu dọn quần áo của cô.
"Chào?"
“Tôi có hai tin vui cho em.” quản lý cao hứng nói, “Em vừa tỉnh dậy sao? Sao giọng nói lạ thế?"
Sở Kiều ổn định lại hơi thở : "Chị Châu, chị có chuyện gì sao?"
Quản lý Châu vui vẻ nói: "Tần Viễn Thư, em biết không?" Một đạo diễn mới, cô ấy có kịch bản mới thiếu một vai nữ."
"Thế nào?"
Đầu bên kia điện thoại: "Tôi đã đọc kịch bản nghĩ nó rất hợp với em. Nhưng không có nhiều người trong giới có quan hệ cá nhân với Tần Viễn Thư. Muốn nhận được vai diễn này thì phải rất cố gắng. Ngày mai gặp cô ấy hỏi thăm tình hình thế nào? "
Sở Kiều cảm thấy đau đầu: "Em không nghĩ đây là tin tốt."
Trương Tử Cẩn cẩn thận giúp Sở Kiều đeo thắt lưng mỏng sau lưng, hết lần này đến lần khác ngón tay chạm vào eo nàng.
"Còn không có cái thứ hai sao? Sắp ra mắt bộ phim chiếu Tết."
"Siege" là bộ phim mà Sở Kiều tham gia đóng phim trong tuyết.
Ngay khi quản lý Châu nói, Sở Kiều nghĩ trong lòng, phim Tết? Tết sắp đến rồi sao?
Quản lý Châu vẫn đang nói mà không biết chuyện gì đang xảy ra với Sở Kiều: “Đoàn phim đã thông báo với tôi thời gian công chiếu có thể là sau khi em ghi hình tập đầu tiên của" Perfect Love ". Tôi nói trước với em để em chuẩn bị tinh thần. Nhân tiện, em với Trương tổng hiện tại thế nào? Đừng nghe theo ý kiến của mọi người. Có thể thấy Trương tổng đối với em không tệ. Nếu em không thích, đừng quá lộ liễu trên chương trình, giữ mặt mũi cho cô ấy một chút. "
Sở Kiều ngước mắt lên liếc nhìn biểu hiện của Trương Tử Cẩn, không có biểu hiện gì.
"Em biết rồi chị Châu, còn gì nữa không?"
“À Sở Kiều, tôi muốn nói với em vài lời.” Giọng quản lý Châu trầm xuống.
"Phỏng vấn vào ngày mai, đừng nói em không thích Trương tổng. Mọi người có thể ghi hình chương trình của em với Trương tổng. Em là một diễn viên chuyên nghiệp. Nếu không thích cô ấy thì phải giả vờ thích! Còn nữa, về vai diễn của đạo diễn Tần, em phải nắm bắt cơ hội. Đây có lẽ là cơ hội cho em quay trở lại thời kỳ đỉnh cao, cứ như vậy đi . Tôi cúp máy đây."
Sở Kiều bây giờ hơi ghét bản thân tại sao lại sử dụng loa ngoài. Hả? Câu "Em là một diễn viên chuyên nghiệp. Nếu không thích cô ấy thì phải giả vờ thích". Nàng không biết Trương Tử Cẩn sẽ nghĩ gì sau khi nghe câu này.
Điện thoại đã gác máy.
Lúc này, Sở Kiều cuối cùng cũng nhớ ra mình đã làm gì trong phòng của Trương Tử Cẩn, tựa hồ nàng muốn hỏi cô có muốn chuyển qua ngủ cũng nàng không, nhưng nàng chưa kịp hỏi đã thấy Trương Tử Cẩn lên giường đi ngủ.
Trương Tử Cẩn rũ xuống mi mắt không nhìn nàng, thốt lên một tiếng: "Ngủ?"
Dẹp ngay suy nghĩ đó, nàng không có lý do gì để ở lại đây.
Sở Kiều đứng lên: "Đừng để ý chị Châu nói gì."
“Không sao đâu.” Trương Tử Cẩn lắc đầu, “Ngày mai em còn có việc. Tối nay không nên quấy rầy em, em đi ngủ đi, ngày mai tôi đưa em đến đó.”
Sở Kiều không nói gì, đi chậm rãi từng li từng tí chờ Trương Tử Cẩn lên tiếng.
Mặc dù muốn hỏi Trương Tử Cẩn có muốn chuyển qua ngủ với nàng không. Nhưng sau cuộc điện thoại của quản lý Châu vừa rồi, không ai có thể cảm thấy thoải mái.
Trương Tử Cẩn nhặt điện thoại trên mặt đất lên, nhìn người đang đứng lặng ở đó, cuối cùng cười nói: "Chờ đã."
Sở Kiều không nhìn lại, cô tiếp tục hỏi: "Em làm sao vậy?"
Trong lòng có một trận áy náy, nhanh chóng nói :“Chúng ta đã kết hôn rồi, em không muốn ngủ chung sao?” Trương Tử Cẩn đến sau lưng Sở Kiều, giọng nói nhẹ nhàng như đang dụ dỗ, “Tôi muốn ngủ với em."
Sở Kiều thờ ơ, không có nhìn lại, "Không muốn."
Trương Tử Cẩn cười, đặt tay lên vai Sở Kiều: "Thật không?"
Sở Kiều dứt khoát đáp: “Thật.” Trong lòng muốn tát miệng mình hai cái! Nàng không thể kiểm soát cái miệng mình được khi trong lòng không nghĩ như vậy.
Bây giờ thì hay rồi, Trương Tử Cẩn chắc chắn sẽ nghĩ nàng thực sự không muốn.
Không ngờ Trương Tử Cẩn lại ôm lấy Sở Kiều, xoa nhẹ vai nàng, giọng điệu nhẹ nhàng: “Vậy thì tôi xin em, không có em thì tôi không ngủ được, tôi sẽ gặp ác mộng. Tôi rất sợ, em có thể ngủ cùng tôi không? "
Giọng điệu này giống như một chú cún con đang cầu xin chủ nhân cưng chiều vậy.
Sở Kiều quay mặt lại, cố nén niềm vui trong lòng mà cong môi nói: "Được."
...
Sở Kiều để Trương Tử Cẩn ngủ trong phòng của nàng. Sau khi cả hai trở về phòng thì đã thực sự chìm vào giấc ngủ và có một đêm ngon giấc.
Sở Kiều thành thật ngủ, nửa đêm nàng mơ hồ cảm thấy Trương Tử Cẩn đắp chăn lại cho nàng, nhưng nàng buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được.
Dù sao, điều này khiến nàng cảm thấy rất ấm áp.
Sáng sớm hôm sau, Trương Tử Cẩn làm bữa sáng cho Sở Kiều rồi đưa nàng đến nơi ghi hình phỏng vấn.
Cuộc phỏng vấn của Trương Tử Cẩn đã hoàn thành trước đó rồi, hôm nay năm người còn lại sẽ cùng nhau phỏng vấn. Trước khi xuống xe, Trương Tử Cẩn giúp Sở Kiều tháo dây an toàn : "Tôi vẫn còn một khu biệt thự, chúng ta có nên chuyển đến không?"
Sở Kiều cảm thấy chuyện này không cần thiết vì phòng ở của nàng đủ để hai người ở chung: "Tôi nghĩ chỗ ở bây giờ cũng ổn rồi. Nếu chị nghĩ chỗ của tôi nhỏ, vậy chúng ta sẽ chuyển đến khu biệt thự." "
“Không nhỏ.” Trương Tử Cẩn nghĩ một chút, nhưng cuối cùng không nói gì. Chỉ khi thấy Sở Kiều trên tay vẫn đeo nhẫn cưới, cô mới nhắc nhở: "Khi phỏng vấn nhớ tháo nhẫn ra".
Sau đó Sở Kiều nhớ ra bây giờ nàng đang bí mật kết hôn.
Nàng tháo nhẫn ra, mở cửa xe nhìn lại, thấy Trương Tử Cẩn đang cười với nàng.
"Khi nào phỏng vấn xong tôi sẽ tới đón em."
"Không cần." Sở Kiều thấy Tiểu Duẫn đã ra đón nàng "Chị bận rộn công việc, không cần quan tâm đến tôi như vậy. Mau đến công ty đi, tôi lên trước."
Nàng đóng cửa lại, Tiểu Duẫn nhìn vào trong xe, "Oa, chị Kiều, Trương tổng đưa chị tới đây? Quan hệ hai người tốt lên khi nào vậy? Chẳng trách bây giờ không cần em lái xe đến đón. . "
Sở Kiều nhéo nhéo mặt Tiểu Duẫn: "Đừng có nhiều chuyện."
Tiểu Duẫn hét vào tai nàng: "Chị Kiều, Trương tổng sẵn sàng bỏ ra thời gian làm tài xế cho chị. Chị không biết Trương tổng ở công ty nghiêm khắc thế nào đâu.”.
Sở Kiều khoác vai Tiểu Duẫn cười nói: "Tôi đã kết hôn với Trương tổng."
Tiểu Duẫn cười cười, không nghiêm túc: "Chị Kiều lại trêu chọc em. À.... Dư Hoài còn chưa tới nên chút nữa mới ghi hình, chúng ta đi gặp đạo diễn Tần trước đi"
Sở Kiều liếc nhìn lại, Trương Tử Cẩn đã quay xe lái về công ty.
Nàng là người thứ ba đến, khi nàng bước vào cửa, nghe thấy tiếng động Tần Viễn Thư và Sang Y nhìn nàng.
Sở Kiều khẽ gật đầu: "Xin chào, tôi là Sở Kiều".
Sở Kiều đã nghe nói một chút về cặp Tần Viễn Thư và Sang Y. Trước khi chuyển sang làm đạo diễn, Tần Viễn Thư được công nhận là một nhiếp ảnh gia thiên tài, triển lãm nhiếp ảnh được tổ chức đã khiến cô trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm.Tần Viễn Thư bây giờ rất nổi tiếng trong giới.
Sang Y đó nghe có vẻ huyền thoại hơn. Ngoại hình ưa nhìn nhưng trong lòng đầy khinh thường, khi còn trẻ từng là một tên không ra gì, nhưng lại nghe lời Tần Viễn Thư và họ là một cặp thật sự.
Sau khi câu chuyện của cả hai bị phanh phui, đã từng chiếm sóng một thời trên mạng.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy một con người khác của Sang Y, nét điềm đạm trên gương mặt nàng đã mờ đi, thêm phần trưởng thành vững vàng. Nàng đang cầm một chiếc cốc giữ nhiệt, thổi nước nóng cho Tần Viễn Thư
Tần Viễn Thư gật đầu với nàng, Sang Y nghiêng đầu, giọng điệu giễu cợt: "Sở Kiều? đây là người đã từ chối Tử Cẩn vô số lần đó sao?"
Sở Kiều gật đầu mỉm cười.
Chào hỏi xong, nàng ngồi trên ghế sô pha bên kia, Tiểu Duẫn ở một bên thì thào: "Những người không muốn gặp lại ở đây."
Ngay khi nàng nhìn lên, Dư Hoài và Kiệt Phàm đi tới.
Kiệt Phàm nhìn thấy Sở Kiều, mắt hắn sáng lên, bước nhanh tới.
Kiệt Phàm ngồi bên cạnh Sở Kiều, trông rất vui , "Sở Kiều, nhớ tôi không?"
Sở Kiều ngồi ở đầu sô pha, hai tay chống đầu, tỏ vẻ thờ ơ.
Kiệt Phàm thích nàng như thế này.
Hắn và Sở Kiều là bạn diễn trong một bộ phim, hắn là diễn viên chính lúc bấy giờ. Sở Kiều chỉ là vai phụ không được xếp vào hạng nào, nhưng chính cách nàng không quá chú ý tới hắn nên đã thu hút hắn.
Cho dù hắn có trêu chọc thế nào, Sở Kiều vẫn không hề bị lay chuyển, Kiệt Phàm trở nên thích thú hơn.
Sau đó, hắn cố tình đưa cho Sở Kiều kịch bản được cho là của Dư Hoài vào vai nữ chính nhưng nàng lại không muốn.
Sự việc này sau đó được Dư Hoài biết. Cô liền lật lên những tài liệu đen của Sở Kiều lên mạng nhưng không biết sự việc đó có thật không. Sở Kiều cũng không có phủ nhận.Nghe tin công ty cũ của Sở Kiều liền đòi hủy hợp đồng với nàng. Kiệt Phàm vội vàng chạy đến hỏi xem có thể giúp đỡ không. Nhưng nàng cũng không cần.
Tất cả là như vậy.
Sau này chuyển sang công ty mới, nghe tin Trương Tử Cẩn về nước và nhậm chức tổng giám đốc, tuyên bố đơn phương Sở Kiều, bây giờ nàng nổi tiếng trở lại.
Giọng điệu của Kiệt Phàm rất gần gũi. Sở Kiều phớt lờ hắn. Như thể cảm nhận ra điều đó, hắn thở dài nói: "Trương Tử Cẩn tốt hơn tôi sao? Cô ấy có thể cho em cái gì? Tiền hay vai diễn? Sở Kiều, nếu tính khí của em cứ như thế này, em có thể làm tôi tức giận."
Nhìn thấy Kiệt Phàm đang nói chuyện với nàng, Dư Hoài tức giận đến mức muốn cắt ngang nhưng không được.
Sở Kiều rốt cục khẽ nhúc nhích, khóe mắt giương lên: "Nói lại lần nữa?"
Kiệt Phàm vội vàng đứng dậy, nói khẽ bên tai Sở Kiều: "Tôi nói, Tôi rất thích em. Trương Tử Cẩn cho em được cái gì? Tiền hay vai diễn? Đi theo tôi đi, tôi sẽ cho em cả 2 .Kể cả..... ở trên giường tôi sẽ khiến em phải lộ ra khuôn mặt khả ái nhất từ trước đến giờ. Thế nào?
Sở Kiệu cuối cùng cũng nâng mắt lên nhìn Kiệt Phàm.
Kiệt Phàm mỉm cười đón nhận cái nhìn của người đẹp, biểu cảm của hắn đanh lại.
Sở Kiều không thể chịu được khi nghe lời nói dơ bẩn này. Nàng liền cầm lấy chậu cây nhỏ ở trên bàn ném vào người Kiệt Phàm.
Đất và cây xanh đổ ra ngoài, những viên đá nhỏ rơi xuống đất, khuôn mặt điển trai của Kiệt Phàm đột nhiên biến từ xanh đến đỏ. Tất cả quần áo đều bị bẩn.
Dư Hoài thấy thế lập tức gào lên: "Sở Kiều, cô điên rồi! Cô chỉ dựa vào việc Trương tổng yêu thích cô mà dám làm ra loại chuyện này à!Chết tiệt !! Kiệt Phàm anh không sao chứ?, nhanh thay quần áo đi, chúng ta sẽ ghi hình sau. "
Sở Kiều cao mày lại, nhàn nhạt nói: "Sao, anh có dũng khí gây chuyện lại không có dũng khí chịu kết quả? Anh có thể nói chuyện của ngày hôm nay".
Nàng thở dài, bất lực nhìn Dư Hoài, vẻ mặt giễu cợt : "Cô nói đúng, ai bảo Trương tổng yêu thích tôi làm chi?"
Tác giả có chuyện muốn nói: Sở Kiều: Ta rất tự hào nhưng sẽ không nói ra.