Sau đó, ánh sáng màu tím quỷ dị lại lóe lên, Đào Thiên Hổ dần dần biến
thành một đống thịt rữa trong tiết hét xuyên thấu tim gan!
Diệp Vĩnh Khang thận trọng mở cốp xe Bentley, bên trong có một cái lồng sắt, Hạ Huyền Trúc bị bịt mắt, trói hai tay, nằm cuộn tròn trong lòng.
Nhưng gương mặt cô không hề lộ ra vẻ kinh hãi, ngược lại lại rất điềm tĩnh không có chút hoảng sợ nào.
Có lẽ là nghe thấy có người mở cốp xe, Hạ Huyền Trúc đột nhiên cười khẩy
một tiếng: “Đám người cặn bã các anh hoàn toàn không phải đối thủ của
chồng tôi nên mới phải dùng thủ đoạn bì ổi như vậy!”
“Nếu như các anh còn là đàn ông thì cứ giết tôi luôn đi, dùng kiểu phụ nữ
trói gà không chặt như tôi để uy hiếp chồng tôi, tôi cảm thấy xấu hổ
thay các anh đấy!”
Diệp Vĩnh Khang chỉ cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay vô hình nhào
nặn, hận không thể tự tát cho mình hai cái thật đau.
“Huyền Trúc, là anh đây”.
Diệp Vĩnh Khang cố gắng hết sức để giữ cho giọng nói bình tĩnh.
Hạ Huyền Trúc ngây ra: “Vĩnh Khang, thật sự là anh sao? Anh mau chạy đi,
anh đến đây làm gì, đừng quan tâm đến em, mau chạy đi, bọn chúng muốn
dùng em để uy hiếp anh, anh tuyệt đối đừng trúng kế, cầu xin anh đấy!”
Bùm!
Diệp Vĩnh Khang đấm một cú dữ dội vào khóa sắt trên lồng, đưa tay định kéo
Hạ Huyền Trúc ra, nhưng hai tay bị trói sau lưng của cô lại sống chết
bám chặt vào thành, hét lớn: “Vĩnh Khang, em cầu xin anh, anh mau đi đi, mặc kệ em, đừng trúng kế của bọn chúng!”
“Huyền Trúc, đừng sợ, bọn chúng đã bị anh đánh bại rồi. Thế giới này không có ai có thể làm tổn thương chúng ta”.
Hai mắt Diệp Vĩnh Khang đã đỏ hoe, nhưng giọng nói đặc biệt ôn nhu/dịu dàng.
“Thật sao? Vĩnh Khang?”
Sau đó Hạ Huyền Trúc mới chậm rãi thả tay ra, Diệp Vĩnh Khang từ từ cẩn thận đưa Hạ Huyền Trúc ra ngoài.
“Vĩnh Khang, anh tuyệt đối đừng kích động, bọn chúng chưa làm gì em cả. Em
cũng không sợ chút nào hết, thật đấy, anh đừng buồn nhé”.
Việc đầu tiên khi Hạ Huyền Trúc có được tự do là nghĩ cách xoa dịu cảm xúc của Diệp Vĩnh Khang.
Cô sợ rằng Diệp Vĩnh Khang sẽ buồn khi nhìn thấy cô như vậy.
“Ừ, anh biết rồi”.
Diệp Vĩnh Khang ôm lấy Hạ Huyền Trúc, chậm rãi đi về phía trước.
“Vĩnh Khang, sao lại có mùi lạ ở đây, anh giúp em tháo khăn bịt mắt xuống với”.
Hạ Huyền Trúc ngửi thấy một mùi hăng nồng nặc, cảm thấy có gì đó không đúng liền hỏi.
“Đây là bãi rác nên mùi khá nồng. Đợi lát nữa anh giúp em tháo khăn bịt mắt, nếu không nắng chói quá sẽ làm đau mắt em đấy”.
Diệp Vĩnh Khang ôm Hạ Huyền Trúc, bước trên con đường đầy máu và xác chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT