Mấy chục bóng người màu tím đó giống như hàng chục lưỡi hái tử thần bay loạn xạ.
Hàng nghìn người đó hoàn toàn không có chút sức lực để chống trả, tiếng la
hét, tiếng than khóc, còn có những tiếng gầm thét tuyệt vọng đan xen
nhau.
Kèm theo đó là máu thịt bay tung tóe, không khí nồng nặc mùi máu tanh, đây
không phải là địa ngục trần gian thì còn là gì được nữa?
Chỉ trong vài phút, máu chảy lênh láng khắp mặt đất, nhuốm đỏ cả một vùng,
thỉnh thoảng truyền tới tiếng kêu thảm thiết của những người còn ngắc
ngoải, cả hiện trường tàn khốc không khác gì địa ngục!
Sau khi mấy chục bóng người màu tím đó làm xong tất cả, bọn họ nhanh chóng
biến mất trong khu rừng rậm, không để lại bất kỳ dấu vết gì, như thể
chưa từng xuất hiện vậy.
“Tử Diên, Tử Long Vệ do cô huấn luyện xem ra tiến bộ hơn trước kia nhiều
rồi đấy, ai mà bị họ nhắm trúng, vậy thì xem như xui tám kiếp rồi”.
Diệp Vĩnh Khang không kìm được trêu chọc một câu.
Khoảng hơn chục bóng người màu tím đến rồi đi trong chớp nhoáng vừa rồi chính
là Tử Long Vệ do Tử Diên huấn luyện, cũng là cận vệ thân cận của Tử
Diên.
Tử Long Vệ không chỉ kế thừa thủ đoạn giết người của Tử Diên, mà còn thừa
hưởng sát khí tàn bạo rất khó thu hồi một khi đã bùng phát của cô ấy.
Mặc dù số lượng ít nhưng uy danh của nó trong giới hắc ám không hề kém
cạnh gì bản thân Tử Diên!
Tử Diên vẫn không có biểu cảm gì, như thể tất cả những chuyện này đều là chuyện đương nhiên với cô ấy.
Ánh mắt Diệp Vĩnh Khang lại đặt lên người Đào Thiên Hổ, lạnh nhạt nói: “Tôi hỏi lại một lần nữa, vợ tôi đang ở đâu?”
Lúc này Đào Thiên Hổ đã bị dọa sợ chết khiếp rồi, cơ thể quỳ xuống mặt đất
run lên như cầy sấy, đồng tử co rút lại, đến mức nói ra một câu hoàn
chỉnh cũng rất khó khăn.
“Trong… trong… trong… cốp xe của tôi. Cô… cô ấy rất khỏe… tôi không… không hề làm cô ấy bị thương…”
Chỉ một câu ngắn gọn như vậy, Đào Thiên Hổ phải lắp bắp suốt hơn mười giây mới có thể nói xong được.
“Cốp xe”.
Trong mắt Diệp Vĩnh Khang lóe lên một tia lạnh lẽo.
Tử Diên quay đầu, dùng ánh mắt hỏi ý kiến nhìn về phía Diệp Vĩnh Khang.
Sau khi nói xong, anh đi thẳng tới chỗ chiếc Bentley trước mặt.
“Đợi đã!”
Đào Thiên Hổ biết rằng hôm nay mình không thể tránh khỏi kiếp nạn này,
quyết định cứng rắn một phen, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tử Diên, nói:
“Tôi không muốn chết không rõ ràng như thế, tôi muốn biết cô là ai?”
Diệp Vĩnh Khang đã đi được mấy mét, không buồn quay đầu lại, nói: "Cho hắn được toại nguyện”.