“Em ngồi trong xe chờ anh một chút, hai phút thôi, anh sẽ lập tức quay lại”.

Diệp Vĩnh Khang thận trọng đặt Hạ Huyền Trúc ngồi lên ghế phụ lái, sau đó xoay người đi về phía thi thể của Ngụy công công cách đó không xa.

Chính xác mà nói là đi về phía nửa thi thể bên trái của Ngụy công công, bởi vì lúc này Ngụy công công đã bị tách thành hai nửa, hai phần trái phải nằm cách nhau khoảng mười mấy mét.

“Điện Chủ, hình xăm này có ý nghĩa gì đặc biệt không?”

Tử Diên thấy Diệp Vĩnh Khang nhìn hình xăm vàng trên thân trái của Ngụy công công liền thuận tiện hỏi một câu.

“Không có gì, chỉ là thấy hơi đặc biệt”.

Diệp Vĩnh Khang lấy điện thoại ra, chụp một vài bức ảnh về hình xăm này từ mọi góc độ.

Tử Diên đứng bên cạnh nói: “Lão già này tuy rằng hơi kém một chút, nhưng cách thức ra chiêu rất kỳ lạ, nhưng cụ thể là chỗ nào không đúng thì tôi cũng không nói rõ được”.

“Nói tóm lại, tôi chưa bao giờ gặp cách thức như vậy. Chiêu pháp vừa rồi lão dùng quả thực rất tinh xảo, nhưng người này chẳng qua cũng mới có chút gốc gác thôi, nếu như luyện thành công những chiêu thức này, hiệu quả chiến đấu ít nhất cũng được tăng thêm nghìn lần!”

“Thêm nghìn lần?”

Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, tự lẩm bẩm một câu: “Lẽ nào họ thật sự tồn tại sao?”

Tử Diên nghi hoặc hỏi: “Điện Chủ biết à?”



Lúc này Diệp Vĩnh Khang mới hoàn hồn lại, vội vàng lắc đầu, cất điện thoại đi, sau đó dặn dò Tử Diên: “Tử Diên, cô dọn dẹp chỗ này đi nhé, sau đó tới tỉnh một chuyến, cụ thể làm gì thì không cần tôi nói nhiều nữa nhỉ”.

Tử Diên khẽ gật đầu: “Hiểu rồi ạ”.

“Ừ, chú ý kiềm chế bản thân, đừng giết người bừa bãi”.

Diệp Vĩnh Khang dặn dò.

Nhà họ Đào đã phát thẻ lệnh với Diệp Vĩnh Khang, nói rằng ở Giang Bắc, chỉ cần ai có chút ít quan hệ với Diệp Vĩnh Khang thì sẽ giết hết!

Bây giờ, Diệp Vĩnh Khang cũng phải dùng cách thức đó để đáp trả lại bọn họ!

Bệnh viện số hai thành phố Giang Bắc.

Một người đàn ông đặc biệt yên tĩnh đang ngồi trên băng ghế ở lối vào phòng cấp cứu.

Sắc mặt người đàn ông bình thản, giống như mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng.

Anh không xem điện thoại, cũng không làm gì khác, cứ như một bức tượng điêu khắc, ngồi bất động suốt hơn hai tiếng đồng hồ.

Một một cô y tá đi qua nhìn thấy trạng thái này của người đàn ông, không khỏi lộ ra bộ mặt ghét bỏ và chê bai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play