Sáng hôm sau là một ngày nắng nhẹ. Trong lúc thời tiết đang chuyển đông, ánh nắng ấm áp xuyến qua hơi sương sưởi ấm cả một biệt thự rộng lớn.
Đây là điềm lành.
Sở Lập Thành tỉnh dậy rất sớm, khi anh rời giường Hạ Thường Hi vẫn còn đang ngủ say. Anh mặc áo sơ mi quần tây đơn giản như thường ngày, xuống dưới lầu bắt đầu chuẩn bị tiệc đính hôn.
Quản gia Lí được phân công lo liệu chuyện bếp núc, còn anh điều động người làm di chuyển đồ đạc trong kho sắp xếp ra bên ngoài sân vườn.
Biệt thự Hạ gia nổi tiếng có khuôn viên sân vườn rộng lớn với nhiều loài hoa xinh đẹp, thậm chí còn có loài hoa hiếm. Vì vậy mà mỗi khi tổ chức tiệc tùng dành cho khách quý thân mật, Hạ Hầu Quân thường không chọn những khách sạn cao ốc xa hoa, mà tổ chức tiệc tại gia, không gian vừa ấm cúng vừa thoải mái.
Di chuyển hết bàn ghế cần thiết ra khỏi kho chứa đồ cũng vừa gần trưa. Hạ Thường Hi ăn nhẹ một chút xong thì thay đồ bước ra sân vườn. Cô được giao nhiệm vụ thiết kế trang trí bữa tiệc lần này bởi vì Hạ Hầu Quân cho rằng cô là nhà thiết kế thì mắt thẩm mĩ sẽ tốt. Mặc dù Hạ Thiên Hoa đã cật lực phản đối, nhưng Hạ Hầu Quân đã nói một thì không ai được gọi hai, không có cách nào đành phải cắn răng để Hạ Thường Hi quyết định thiết kế bữa tiệc.
Sân vườn biệt thự rộng lớn tạo thành một khuôn viên to nối liền với sân trước bao quanh lấy biệt thự Hạ gia. Hạ Thường Hi cầm bản vẽ sơ thảo trên tay, hí hoáy vẽ lên ý tưởng của mình. Sau đó dựa trên khuôn mẫu của bản thiết kế sắp xếp khu vực từ ngoài cổng lớn cho đến khu vực diễn ra bữa tiệc. Công việc vô cùng nhiều, sắp xếp mọi thứ xong còn phải trang trí khăn lụa, hoa cỏ xung quanh.
Ngay cả người lớn như Hạ Hầu Quân và Hạ Quân Kiệt cũng không rãnh rỗi hơn là bao. Bọn họ cùng Hạ Thiên Vũ liên lạc với bộ phận bảo an phân phó yêu cầu giám sát chặt chẽ bữa tiệc tối nay, tuyệt đối không được để sơ suất, sau đó còn phải kiểm tra lại từ trên xuống dưới danh sách khách mời. Người ta vẫn nói “buôn có bạn, bán có phường”, trong giới hào môn thượng lưu quan trọng nhất chính là mối quan hệ. Trong những người được mời nếu có những con người không thể hòa hợp thì ngàn vạn lần không được để họ gặp nhau.
Trong lúc đó Lệ Phương và Hạ Thiên Hoa xem như là những người nhàn nhã nhất, sau khi đảm bảo được mọi nghi thức diễn ra sẽ không có vấn đề gì, hai người họ liền có thể yên tĩnh nghỉ ngơi, chuyên tâm dưỡng sắc cho bữa tiệc long trọng tối nay.
Từ sáng đến chiều cả một biệt thự to lớn rôm rả tiếng nói, cuối cùng cũng chuẩn bị xong.
Hạ Thường Hi không có thời gian nghỉ ngơi, vừa từ sân vườn vào nhà chỉ kịp uống một ngụm nước, sau đó phải thay trang phục, nhanh chóng trang điểm một chút gương mặt đã hoàn hảo sẵn, rồi sải chân bước xuống cổng lớn đón khách cùng Hạ Thiên Vũ.
Hôm nay cô chọn mặc sườn xám màu cam đào tay ngắn, mang theo họa tiết của trang phục thổ dân da đỏ, lấy cảm hứng từ nhân vật Pocahontas trong bộ sưu tập Cổ Tích của Wonderland, tôn lên nét đẹp dịu dàng có chút băng lãnh của cô, lại còn đúng với thuần phong mỹ tục trong mắt người nhà họ Hạ. Hôm nay là lễ đính hôn của Hạ Thiên Hoa, cô đương nhiên không nên mặc trang phục có màu sắc quá đặc biệt, tránh lại gây thêm ân oán với mẹ con bọn họ.
Sở Lập Thành còn phải bận bịu ở phía sau quản lí mọi hoạt động diễn ra trong bữa tiệc lần này, vì vậy cô một mình bước ra cổng, nơi Hạ Thiên Vũ đã đứng đợi sẵn.
Nhìn thấy cô, anh lại nở nụ cười dịu dàng như mọi lần: “Hôm nay em đẹp lắm.”
“Anh nên dành lời khen tặng đó cho em gái mình mới đúng, hôm nay cô ấy mới là nhân vật chính.” Hạ Thường Hi cười nhẹ.
Hạ Thiên Vũ cũng không tiếp tục đáp lời, nụ cười hôm nay của anh đối với cô lại có thêm phần cứng nhắc mà cô không phát hiện ra.
Hai người sóng vai bước đến cổng lớn, đã có một hàng dài vệ sĩ áo đen đứng sẵn. Đứng không lâu, thì một hai chiếc xe sang trọng đã đến. Sau đó từng dòng xe tiến vào, lấp đầy cả con đường hướng vào biệt thự rộng lớn.
Hạ Thường Hi ngày thường rất ít cười, thậm chí còn rất hiếm khi tham gia những buổi tiệc xã giao, vậy nên cô chỉ bắt chước theo Hạ Thiên Vũ mà chào đón khách quý, hỏi họ vài câu làm lễ, sau đó sắp xếp vệ sĩ hướng dẫn họ tiến vào khuôn viên diễn ra bữa tiệc.
“Thiên Vũ.” Một giọng nữ mềm mại vang lên, Hạ Thường Hi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp bước đến, thân mật ôm lấy Hạ Thiên Vũ đang đứng bên cạnh cô.
“Em đến rồi sao?” Hạ Thiên Vũ nhẹ nhàng cười cưng chiều, sau đó quay sang phía cô giới thiệu. “Đây là Vương Hiểu Phi, cô ấy là con gái út của nhà họ Vương ở Bắc Kinh.”
Hạ Thường Hi đã từng nghe qua cái tên này từ đám Nhiếp Tiểu Nguyệt nhưng chưa bao giờ biết mặt. Nghe bọn họ nó Vương Hiểu Phi xuất thân từ gia đình có truyền thống nghệ thuật, cũng là nghệ sĩ dương cầm quốc tế nổi tiếng của Trung Quốc, đạt nhiều giải thưởng quốc tế danh giá trong khi tuổi đời còn khá trẻ.
“Chào cô, tôi là Hạ Thường Hi.” Cô chìa tay ra.
“Vương Hiểu Phi. Hân hạnh được gặp Hạ tiểu thư.” Cô ta cười tươi, trông vô cùng xinh đẹp, bắt tay với cô. “Tôi là bạn gái của Thiên Vũ, mong được Hạ tiểu thư chiếu cố nhiều hơn.”
Bạn gái?
Nét mặt của Hạ Thường Hi thoáng bất ngờ, sau đó lại mỉm cười. “Hóa ra cô là bạn gái của anh Thiên Vũ, nếu vậy nên để anh ấy đưa cô vào trong mới đúng.” Nói xong, cô cầm tay Vương Hiểu Phi đặt lên khuỷu tay của Hạ Thiên Vũ.
“Tiểu Hi…” Hạ Thiên Vũ gượng gạo cau mày. “Phi Phi có thể tự vào trong mà.”
“Ai lại để bạn gái của mình đi một mình chứ?” Cô nháy mắt.
Hạ Thiên Vũ cúi đầu nhìn ánh mắt long lanh tràn ngập ý cười của Vương Hiểu Phi, sau đó lại nhìn Hạ Thường Hi, thở nhẹ. “Vậy em ở đây chờ anh một chút.”
Cô gật đầu cười, nhìn anh xoay người đưa Vương Hiểu Phi đi. Trước khi đi cô còn nhìn ra được khuôn miệng xinh xắn của Vương Hiểu Phi cong lên, dùng khẩu hình miệng nói “cảm ơn” với cô. Một cô gái vừa gặp đã khiến người khác cảm thấy dễ mến như vậy, ngay cả cô là phụ nữ còn cảm thấy xiêu lòng, nói gì đến đàn ông ngay thẳng như Hạ Thiên Vũ?
Hạ Thường Hi nhìn hai người rời đi xong lại quay đầu, bất ngờ đụng phải một “bức tường thịt” to lớn. Mùi hương nam tính quen thuộc tràn ngập vào khoang mũi, cô ngẩng đầu, là Trịnh Minh Thành.
“Chào em.”
Hắn nở nụ cười ma mãnh, cộng thêm một thân vest đen huyền bí càng khiến hắn thêm xảo quyệt.
“Chỉ có anh đến thôi sao?” Cô lướt nhìn qua phía sau hắn. “Chủ tịch Trịnh và Trịnh phu nhân không đến?”
“Bọn họ đến sau.” Hắn đánh giá cô từ trên xuống dưới. “Em nên chú ý đến tôi mới đúng, xem điệu bộ của em có vẻ như không hoan nghênh tôi đến đây.”
“Hạ gia là chủ, anh là khách, đương nhiên phải hoan nghênh.” Cô tiếp hắn nở một nụ cười quyến rũ, bàn tay đưa lên chỉnh sửa nơ con bướm trên cổ anh ta.
Trịnh Minh Thành rất thích nụ cười này của Hạ Thường Hi. Chỉ nhìn cô thôi cũng đủ khiến hắn mất bình tĩnh muốn cúi người khóa môi cô lại. Có trời mới biết một đêm qua không được ôm cô ngủ khiến hắn khó chịu như thế nào.
Anh đến bên cạnh hai người, tay thuận tiện kéo Hạ Thường Hi đến đứng bên cạnh mình, kéo dài khoảng cách giữa cô và Trịnh Minh Thành. Động tác của anh thu hút sự chú ý của hắn, đáy mắt thoáng chút khó chịu.
“Rất nhiều khách quý đang ở bên trong, Trịnh thiếu đến rồi cùng nên vào trong khuôn viên cùng họ dùng chút rượu.” Hạ Thiên Vũ khách khí nói.
Môi mỏng của Trịnh Minh Thành khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh. “Hạ thiếu nói vậy là không phải phép rồi. Tôi vẫn còn đang muốn nói chuyện với Hạ tiểu thư, cô ấy cũng là người quan trọng không kém những vị khách quý của anh.”
“Xin lỗi Trịnh thiếu, nhưng Tiểu Hi và tôi còn phải đón khách, không thể tiếp anh bây giờ.”
Mũi thuốc súng ngầm bốc lên giữa hai người đàn ông, người này không chịu khuất phục người kia, cả hai đối đầu nhau khiến người ở giữa là Hạ Thường Hi vô cùng rối rắm. Cô nhìn hai người mặt nặng mày nhẹ với đối phương cũng cảm thấy nhức đầu, nhẹ nhàng nói một câu giảng hòa:
“Trịnh thiếu, bữa tiệc vẫn còn dài, chút nữa tôi sẽ bồi anh tiếp chuyện, cảm phiền anh đi theo vệ sĩ của chúng tôi vào trong trước.”
Phần thắng lần này tạm nghiêng về phía Hạ Thiên Vũ.
Trịnh Minh Thành nhếch môi cười khẽ thành tiếng, không kiêng kị mà vòng một tay qua eo Hạ Thường Hi kéo cô trở lại vào lòng mình ngay trước mặt Hạ Thiên Vũ. “Tôi chờ em.” Sau đó hắn buông tay bỏ đi.
Cảnh tượng này xảy ra trước mắt Hạ Thiên Vũ khiến anh không khỏi kinh ngạc nhìn Hạ Thường Hi, nắm lấy cổ tay cô siết chặt.
“Giữa em và hắn có chuyện gì sao?”
“Không có…” Cô nói nhỏ.
“Tại sao hai người lại hành xử ám muội như vậy?” Ánh mắt anh hằn lên tia hoảng hốt.
“Anh buông em ra trước đã.” Cô nhẹ nhàng gỡ bỏ bàn tay anh ra khỏi cổ tay mình, xoa nhẹ phần bị siết đang ửng đỏ. “Anh ta chỉ là muốn chọc ghẹo em thôi. Bỏ qua đi, chúng ta đón khách đã.”
Cô nói xong lại quay sang nở nụ cười với vị khách tiếp theo bước vào, hoàn toàn không nhìn ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Hạ Thiên Vũ trầm mặc nhìn cô, cảnh tượng đêm qua còn chưa biến mất, hôm nay còn nhìn thấy cô cùng người khác thân mật ngay tận mắt. Trong lòng anh dâng lên cảm giác khó chịu tột đỉnh nhưng vẫn phải nhẫn nhịn nuốt xuống, đứng bên cạnh cô đón khách.
Đợi đến khi khách mời đến đông đủ, giờ hoàng đạo đã điểm, lễ đính hôn liền được bắt đầu.
Vợ chồng Hạ Quân Kiệt và nhà họ Lục đứng ở vị trí trung tâm khuôn viên, bọn họ thay phiên nhau nói rất nhiều thứ, cốt yếu là về chuyện tác hợp duyên trời định cho Lục Minh Viễn và Hạ Thiên Hoa, chính xác hơn là giữa Hạ gia và Lục gia.
Hạ Thường Hi đứng khuất ở trong đám đông, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Lục Minh Viễn. Hôm nay anh trông đẹp trai hơn ngày thường, tóc vuốt ngược, cặp kính cận trên mặt vẫn không che được vẻ đẹp trai như thần thánh của anh. Anh mặc một bộ vest đen, bên trong là áo trắng và nơ con bướm trông vô cùng lịch lãm khác hẳn phong thái ôn hòa hằng ngày.
Giữa cô và anh chỉ cách nhau một vài bước chân, nhưng tại sao cô lại cảm thấy nơi anh đứng xa vời đến thế, xa đến mức tưởng chừng như cô không bao giờ có thể bước tới nơi đó, đường hoàng đứng cạnh anh.
Phải rồi, vì hôm nay là lễ đính hôn của anh mà…
Hạ Thường Hi cười khổ trong lòng, cảm nhận trước mắt mình nhòe đi, hiện lên một tầng hơi nước. Cô khẽ ngước mặt lên trời, ngăn cho dòng nước trong hốc mắt không chảy xuống.
Cô bất chợt nhớ đến ngày đó còn bé, anh giống như tia nắng nhỏ xuất hiện trong thế giới u tối của cô, mang đến ấm áp mà đã lâu cô không còn được cảm nhận. Lúc đó cô ngỡ khoảng cách giữa hai người chỉ là một bước chân, chỉ cần dũng cảm bước tới liền có thể chạm được thứ ấm áp đó.
Nhưng thời gian trôi qua, càng lớn cô càng nhận ra giữa cô và anh vĩnh viễn là một khoảng không gian vô tận. Cho dù làm cách nào cô vẫn sẽ không thể với tới chỗ anh, khi đó bên cạnh anh cũng đã có một người con gái khác, người đó mang đến cho anh hạnh phúc, vinh hoa và danh dự.
Còn cô thì sao? Một thân thể nhơ nhuốc, một sự khinh khi rẻ mạt. Rõ ràng cô vốn dĩ không xứng với anh.
Cô khóc cái gì chứ? Đáng lắm sao? Anh chưa bao giờ đặt cô trong lòng, việc gì phải khóc chứ?
Đến khi Hạ Thường Hi hạ cằm xuống, đã nhìn thấy Lệ Phương nắm tay Hạ Thiên Hoa bước ra từ trong biệt thự, cô ta chính là người con gái may mắn nắm giữ được trái tim của người đàn ông mà cô ngày đêm mong nhớ.
Tất cả mọi người liền trầm trồ kinh ngạc. Nhân vật nữ chính của ngày hôm nay đây rồi.
Hạ Thiên Hoa tối nay giống như thiên sứ từ thiên đường bay xuống. Cô khoác lên người bộ váy màu trắng phiên bản giới hạn của Roksanda trị giá đến hơn 100 ngàn tệ. Váy dài đến cổ chân, được cắt may và thêu hoàn toàn bằng thủ công với đường may tinh xảo đến từng chi tiết. Ống tay dài làm bằng vải xuyên thấu lộ ra cánh tay mảnh khảnh xinh đẹp. Váy trắng tô điểm bằng những chấm vải hình bông tuyết kết hợp với trang sức bằng vàng đồng làm cho Hạ Thiên Hoa tối nay trở thành người con gái nổi bật, xinh đẹp nhất trong cả bữa tiệc.
Cô bước đến bên cạnh Lục Minh Viễn, sóng đôi với nhau làm thành một đôi trai tài gái sắc. Anh cúi đầu nhìn cô dịu dàng, cô ngẩng đầu nhìn anh hạnh phúc, một cảnh tượng đẹp như truyện cổ tích.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay cùng rất nhiều lời chúc phúc tốt đẹp, nhưng bên tai Hạ Thường Hi không còn nghe thấy gì nữa. Cô thẫn thờ nhìn nụ cười hạnh phúc trên môi Hạ Thiên Hoa và Lục Minh Viễn, trái tim như bị hàng vạn mũi dao xâu xé, tan nát thành trăm mảnh.
Sau đêm nay, anh sẽ là vị hôn phu của người con gái khác, dù có là thần tiên cũng không thể giúp cô trộm lấy trái tim anh được nữa.
Đúng lúc này, một bàn tay to bất ngờ nắm lấy tay cô kéo cô đi.
Hạ Thường Hi muốn la lên, lại bị đối phương kéo vào lòng, dùng tay bịt miệng cô lại, lúc này cô cũng nhìn rõ người kia là ai.
“Suỵt, đi theo tôi.”
Trịnh Minh Thành nói xong, lại kéo tay Hạ Thường Hi lách qua đám người ồn ào rời khỏi bữa tiệc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT