Buổi tối, Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành quay về biệt thự của nhà họ Hạ theo lời dặn của Hạ Hầu Quân. Hai người về cũng không trễ, bước vào ngay lúc mọi người đang dùng cơm tối.
Theo đúng lễ nghĩa, Hạ Thường Hi bước vào phòng ăn thưa hỏi, Sở Lập Thành phong thái tôn nghiêm như thường lệ đi theo sau. Nhìn thấy cô, ngoại trừ Hạ Hầu Quân và Hạ Thiên Vũ ra tất cả những người còn lại trong bàn ăn đều mang vẻ mặt khó chịu nhìn cô.
“Tiểu Hi về rồi sao? Chưa ăn gì thì mau vào ngồi cùng với chúng ta.” Hạ Hầu Quân cười vui vẻ.
“Con không đói, mọi người cứ tiếp tục dùng bữa, con xin phép.” Cô khẽ gập người làm lễ, xoay người rời đi.
Ở phía sau, Hạ Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng cô, nhìn dáng vẻ ốm yếu của cô rõ ràng là rất ít ăn, có khi hôm nay còn chưa ăn gì vậy mà vẫn mở miệng bảo không đói.
Hạ Thường Hi trở về đây ngủ đương nhiên là ở lại phòng riêng trước đây của cô chứ chẳng được sắp xếp cho ở một căn phòng dành cho tiểu thư đúng nghĩa. Căn phòng nhỏ vẫn giữ nguyên vẹn như trước đây không hề thay đổi, chỉ là không có vật dụng cá nhân của cô nên trông vô cùng trống trải. Cô đặt túi xách lên giường, nằm ngã xuống giờng một cách mệt mỏi, nhắm mắt thả lỏng tâm tình.
Sở Lập Thành đứng sau nhìn thấy tư thế nằm quá mức phóng khoáng của cô không khỏi nhức mắt, ho khan một tiếng quay đầu sang chỗ khác.
“Lát nữa tôi sẽ pha sữa nóng, em nhớ uống hết đấy, tôi về phòng trước.”
Anh vừa xoay người, cô liền bật dậy nắm lấy cổ tay anh kéo lại. “Thành, tối nay anh ngủ ở đây đi.”
“Tôi mà ngủ ở đây, người khác biết được sẽ có chuyện lớn đấy.” Anh khẽ cười, khuỵ gối xuống đối diện với Hạ Thường Hi, hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của cô đầy cưng chiều.
Cô khẽ mím môi, ánh mắt vẫn bình tĩnh như thường lệ. “Anh cảm thấy tôi còn danh dự gì trong cái gia đình này sao? Đóng cửa lại đi.” Cô hất cằm về phía cánh cửa.
Nhìn dáng vẻ của Hạ Thường Hi, anh biết cô thật sự không có ý định để anh rời khỏi đây tối nay. Những người dưới lầu chắc cũng ăn xong cả rồi, hơn nữa đây còn là khu phòng dành cho người làm, anh và cô cô nam quả nữ ở cùng một phòng, đúng là để cửa mở cho người khác thấy cũng không hay.
Sở Lập Thành đứng thẳng dậy xoay người đi đóng cửa. Cùng lúc, Hạ Thường Hi cũng đứng dậy, cởi áo khoác vest ngoài ra, sau đó từng món từng món quần áo trên người rơi xuống nền đất, trên cơ thể cô chỉ còn lại áo quần lót làm vật che thân.
Mà Sở Lập Thành đóng cửa xong đã sớm dựa lưng vào cửa ngắm nhìn thao tác của cô. Cơ thể hoàn mĩ quen thuộc bắt đầu lộ ra, trên da thịt hoàn toàn không có bất cứ dấu vết hoan ái nào lưu lại, làm khóe môi anh tự nhiên mà cong lên. Nhưng cổ họng anh lại khô khốc, yết hầu di chuyển lên xuống bộc lộ rõ sự thèm khát từ sâu trong đáy lòng.
Hạ Thường Hi “thoát y” xong, đứng trước giường hướng về phía anh, khẽ nghiêng đầu. “Khả năng tự kiềm chế của anh có tiến bộ rồi đấy.”
“Đây là lí do em muốn tôi ngủ lại ở phòng em sao?” Anh từng bước đi về phía cô, mắt liếc nhìn đồng hồ trên tường, giọng trầm khàn hỏi. “Còn chưa tới 8 giờ, em muốn làm gì?”
Hạ Thường Hi ngửa đầu, cánh tay vòng qua cổ Sở Lập Thành hôn lấy đôi môi mỏng của anh, cô táo bạo đưa lưỡi vào trong khoang miệng anh khuấy đảo, quả nhiên trình độ hôn hít của cô đã được cải thiện rõ rệt, môi lưỡi cùng anh triền miên quyến rũ đến nỗi Sở Lập Thành trở nên mê muội.
Bàn tay anh nắm lấy eo thon của cô xoa nắn, đây là nơi anh thích nhất trên cơ thể cô. “Có muốn kích thích một chút không?” Anh đột nhiên tách môi ra, mị hoặc hỏi.
Cô có chút bất ngờ nhìn anh, anh học ở đâu ra kiểu dụ dỗ như vậy?
Thấy cô không nói gì, anh tự cho rằng cô đồng ý, nâng người cô lên để hai chân cô bám vào người anh, mạnh mẽ bưng cô đi đến cửa, để cô đứng dựa lưng vào cánh cửa gỗ lạnh lẽo.
Sở Lập Thành quỳ một gối xuống, kéo quần lót của cô xuống chân, vùng kín đáo nữ tính của cô liền xuất hiện trước mắt. Anh đưa lưỡi liếm một đường trên đùi trắng nõn của cô, sau đó thuận tiện đưa lưỡi sang bên cạnh khiêu khích nơi tư mật mềm mại của cô.
“A…” Hạ Thường Hi ngửa đầu đón nhận khoái cảm của anh tặng cho. “Nữa…” Cô để tay lên đầu anh, không tự chủ được mà nhấn đầu anh vào giữa hai chân mình.
Từ trước đến giờ Hạ Thường Hi luôn là người bị động trong chuyện chăn gối giường chiếu, anh chưa bao giờ chứng kiến cảnh cô chủ động yêu cầu anh phục vụ như vậy làm anh có hơi bất ngờ.
"Ưm... Thành..."
Âm thanh quyến rũ của cô lọt vào tai lần nữa khiến Sở Lập Thành thỏa mãn, cảm giác được cô yêu thích khiến anh vô cùng mãn nguyện. Chỉ là không biết tại sao hôm nay cô lại biến thành người phụ nữ khát dục đến vậy.
“Thành… Ưm… Thật tuyệt…” Cô rên rỉ càng lúc càng to, dường như không hề lo sợ bị người khác nghe thấy.
“Suỵt.” Anh rời khỏi nơi tư mật của cô, đứng dậy, ngón tay thon dài để trên môi cô. “Phòng của người giúp việc không có cách âm.”
“Tôi không sợ, anh sợ sao?” Hạ Thường Hi nhón chân, nắm lấy cổ áo anh, cách môi anh một khoảng cách cực nhỏ mà khiêu khích.
“Hôm nay tiểu thư của tôi hình như rất phấn khích.”
Ánh mắt cô khác thường, giọng điệu kì lạ nói: “Cả ngày hôm nay trong đầu tôi chỉ toàn là chuyện của mẹ, không quên được thì không ngủ được. Dùng cách này may ra tôi có thể thiếp đi, nếu hôm nay anh không có hứng, vậy đợi tôi thay đồ, chúng ta đi uống rượu giải sầu.”
Vẻ mặt Sở Lập Thành cứng đờ khó coi. Anh kéo khóa quần, ngay cả quần áo cũng không cởi ra, nâng hai chân cô lên trong một khắc liền nằm sâu trong cơ thể cô.
Sự trống rỗng trong cơ thể được lấp đầy, Hạ Thường Hi như chìm trong hạnh phúc mà nhắm mắt ngửa đầu, rên lên sung sướng.
Nơi đó của cô đã sớm ẩm ướt nhờ màn dạo đầu của anh, trơn trượt vô cùng, anh chỉ đẩy hông nhẹ đã chạm đến nơi sâu nhất của cô. Bên trong cô chật hẹp, từng thớ thịt mềm mại bao lấy anh, kẹp chặt không buông, khiến cả người anh tê dại.
“Tới đi…” Vẻ mặt cô chìm trong dục vọng nói với anh.
Nhận được tín hiệu của cô, Sở Lập Thành liền bắt đầu di chuyển, không ngần ngại mà di chuyển một cách mạnh mẽ, mỗi lần đâm vào đều đâm thật sâu, như hận không thể xé rách cô ra.
“A… Mạnh quá…”
“Em không thích sao?”
“Thích… A… A… Thành… Mạnh nữa…”
Hạ Thường Hi bị dục vọng che mờ lí trí, không màng bất cứ điều gì mà kêu lên dâm đãng, cổ vũ thao tác mạnh mẽ của Sở Lập Thành. Bị anh đâm thật sâu, đầu óc cô trở nên mụ mị, hoàn toàn không còn nghĩ được điều gì khác nữa.
Đúng rồi, cô chính là cần loại cảm giác này, loại cảm giác có thể khiến cô quên hết suy tư trong lòng, có thể khiến não bộ của cô hoàn toàn trống rỗng.
Lúc này, Sở Lập Thành đột nhiên rút người ra, xoay cô lại ép cô lên cửa. Cơ thể hai người tuy rất hòa hợp, nhưng sự chênh lệch chiều cao khiến cho mông của cô không nằm ngay tầm hạ thân của anh. Sở Lập Thành dùng một tay nâng cả cơ thể của cô lên, đẩy hông, cả người cô lơ lững trong không khí, chân không chạm đất, hoàn toàn nhờ vào bàn tay và cánh cửa để gắn chặt vào anh, hai người lại tiếp tục hòa thành một.
Hai bàn tay Hạ Thường Hi đặt trên cửa cuộn chặt lại thành nắm đấm, móng tay tựa hồ cắm sâu vào lòng bàn tay. Anh và cô hoan ái quá mãnh liệt, bàn tay cô dường như không thể chống đỡ được nữa, chỉ có thể dựa vào sức mạnh và thể lực của Sở Lập Thành mà duy trì tư thế.
“Thành… Sướng quá…”
Sở Lập Thành ở phía sau nghe thấy tiếng kêu của cô càng cắm sâu hơn, anh cúi đầu ở bên cổ cô cắn mút, để lại vô vàn dấu vết trên cổ, sau gáy, trên vai. Bị anh kích thích, Hạ Thường Hi càng rên to hơn, hai người va chạm mạnh mẽ đến nỗi cánh cửa cũng rung nhẹ, không chừng còn có thể khiến người bên ngoài đi qua chú ý.
Ở tư thế này Hạ Thường Hi cảm nhận rất rõ ràng cảm giác Sở Lập Thành ra vào bên dưới hạ thân mình. Anh luận động mạnh mẽ, nhưng cũng rất dịu dàng, để ý đến từng cử chỉ biểu hiện của cô. Anh hoàn toàn khác với Trịnh Minh Thành kia, tên sắc lang đó chỉ biết tận hưởng cơ thể cô theo ý hắn muốn, làm đau cô để hắn được thoải mái. Cuối cùng thì, chỉ có người đàn ông bên cạnh cô bây giờ mới là người phù hợp với cô nhất.
Trải qua một hồi ra vào liên tục, đến khi chân tay Hạ Thường Hi rã rời, Sở Lập Thành mới buông thả bản thân phóng hết tinh dịch trong người vào cơ thể cô, sau đó nhẹ nhàng rút người ra.
Mất đi điểm tựa, Hạ Thường Hi ngã rạp xuống đất, nhưng lại nhanh chóng được cánh tay rắn chắc của anh bế lên đặt cơ thể cô lên giường. Anh cởi hết quần áo còn sót lại trên người cô và bản thân, cả cơ thể tráng kiện áp lên hình dáng nhỏ nhắn của cô. Bàn tay tham lam xoa nắn bầu ngực no tròn, cúi đầu mút lấy nụ hoa đỏ hồng trước ngực.
Một nửa cơ thể phía dưới của Hạ Thường Hi vô cùng đau nhức, nhưng nửa người còn lại lại được Sở Lập Thành săn sóc, không khỏi bật ra tiếng “ưm a” lên thật thoải mái, cô ôm khuôn cằm cương nghị của anh lên trước mặt, ngửa đầu cùng anh hôn môi.
Hai người môi lưỡi giao nhau, tạo nên âm thanh ướt át dâm đãng. Hạ Thường Hi khao khát nụ hôn của anh điên cuồng, Sở Lập Thành cũng mạnh dạn đáp trả lại cuồng nhiệt tạo thành tổng thể hoàn mỹ. Đến khi cả hai không còn thở nổi nữa mới tách nhau ra, giữa hai đôi môi còn kéo ra một sợi bạc lấp lánh. Nhìn đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của Hạ Thường Hi, Sở Lập Thành không kiềm được, lại đưa lưỡi ra liếm nhẹ lên môi cô, thâm tình thì thầm:
“Thường Hi, những lúc em như thế này luôn khiến tôi không chịu được tự luyến rằng em yêu tôi…”
Đôi mắt của anh sâu thẳm chất chứa nhiều tình cảm khó nói thành lời, nhìn thẳng vào khuôn mặt Hạ Thường Hi như muốn tìm kiếm điều gì đó ở cô.
Nhưng đó có thể là gì chứ? Hạ Thường Hi không hiểu tình yêu là gì, cũng không biết bản thân mình đang yêu ai.
Cô có tình cảm với Lục Minh Viễn, nhưng ít nhất bên cạnh anh còn có Hạ Thiên Hoa, có thể mang đến hạnh phúc mà anh mong đợi. Còn cô đối với Sở Lập Thành là một thứ cảm xúc rất kì lạ, khiến tâm trạng cô rối bời, nhưng bản thân cô ngoại trừ toan tính ra chẳng còn gì khác. Nếu đã không thể đem lại hạnh phúc cho người khác, vậy hà cớ gì phải trói buộc họ?
“Thành, anh hận tôi không?”
“Tại sao tôi lại hận em?” Anh nhíu mày, ngón tay tinh tế vuốt ve khuôn mặt ửng hồng của cô.
“Vốn dĩ anh không cần thiết phải vì tôi mà làm nhiều chuyện như vậy. Một người đàn ông như anh, không việc gì phải cúi đầu phục vụ một người…”
“Đây là tôi tự nguyện, tôi muốn em được vui.”
“Làm những chuyện này anh có vui không?”
“Niềm vui của tôi là em. Thường Hi, tôi chỉ muốn nhìn thấy em nở một nụ cười chân thật từ đáy lòng.”
Lời nói của anh vô cùng chân thành, khiến trái tim lạnh giá của cô cũng phải tan chảy. Cô đưa tay ôm lấy khuôn mặt góc cạnh nam tính trước mắt, sau đó ôm chặt lấy anh, hai mắt ẩn hiện một tầng sương.
Thành, em xin lỗi, kiếp này là em nợ anh…
“Anh có muốn tiếp tục không?”
“Em chưa mệt sao?”
“Mệt.” Cô nói. “Nhưng tôi biết anh muốn nữa.” Vừa nói, cô vừa đưa tay xuống dục vọng to lớn vẫn luôn dựng đứng nãy giờ của anh, vuốt ve.
Bàn tay cô thật mềm mại, Sở Lập Thành cảm nhận “người anh em” của mình đang dần tê dại, yết hầu chuyển động lên xuống kiềm chế thú tính.
Nhìn thấy yết hầu của anh đang căng cứng tiết chế bản thân, Hạ Thường Hi không biết từ đâu mà to gian đưa lưỡi liếm nhẹ lên, kích thích dục vọng của anh bộc phát. Anh trừng mắt cảnh cáo nhìn cô, nhưng cô chỉ mỉm cười quyến rũ.
Hạ Thường Hi nhẹ nhàng tự mình đẩy đỉnh đầu của vật đàn ông to lớn vào thân dưới mình, cánh hoa nhạy cảm còn chưa hết đau nhức bị đụng chạm khiến cô rên lên yếu ớt.
Mặt khác, Sở Lập Thành cũng phối hợp với cô, từ từ nhấn người vào để cô chậm rãi thích ứng, sau đó hông lại bắt đầu vận động, ra ra vào vào bên trong cơ thể cô.
Đèn phòng sáng trưng, không chút cố kị mà hiện ra một màn hoan ái kịch liệt trên giường, cả căn phòng tỏa ra hương vị tình dục nồng đậm cùng với tiếng rên rỉ dâm dục của người con gái. Hai cơ thể hai màu da đối lập, một người trắng nõn nhỏ nhắn, một người to cao màu đồng. Nhìn vào rõ ràng người con gái này thật sự không đủ để cho người đàn ông ở trên phát tiết. Nhưng giữa hai người có một sự gắn kết vô hình, đối với ham muốn kinh người của người đàn ông, người con gái vẫn luôn ngửa mình đón nhận.
Thật lâu, thật lâu sau đó, tiếng gầm nhẹ trong cổ họng người đàn ông phát ra đi cùng với tiếng thét của người con gái, cuộc vận động kịch liệt này mới từ từ chấm dứt.
***
Hạ Thiên Vũ trở về phòng riêng, trên bàn trà vẫn còn một mâm cơm nhỏ còn nguyên. Anh nằm trên sofa, cúc áo sơ mi mở phanh lộ ra lồng ngực rắn chắc phập phồng. Cả người anh gân xanh nổi đầy, nắm tay cuộn tròn lại để bên người, răng cắn chặt, kiềm nén những cảm xúc hỗn loạn trong tâm trí.
Bên tai anh vẫn còn văng vẳng âm thanh rên rỉ đứt quãng, không cần nhìn anh cũng biết khi đó hai người bên trong phòng hoan ái mãnh liệt như thế nào, phấn khích ra làm sao.
Ban nãy sau khi Hạ Thường Hi từ chối cùng ăn cơm với mọi người, anh đặc biệt vào phòng bếp chuẩn bị một chút thức ăn muốn mang lên cho cô. Nhưng lúc anh hồ hởi bưng mâm cơm trên tay, đứng trước của phòng cô định gõ cửa, lại bị cánh cửa rung chuyển dữ dội làm cho giật mình. Anh cứ ngỡ cô xảy ra chuyện, vừa muốn xoay tay nắm cửa bước vào thì giọng nói đậm mùi nhục dục của cô truyền ra từ bên trong:
“Ưm… Thành… Sâu nữa… Mạnh nữa…”
“A… Ưm… Sướng chết mất…”
“Ưm… A… Nữa… A… Mạnh nữa…”
Khóe môi Hạ Thiên Vũ giật giật. Anh nghe thấy cái gì thế này?
Hạ Thường Hi ở bên trong không kiêng kị mà rên rỉ dâm đãng, gọi tên một người đàn ông, mà đó còn là người ở bên cạnh cô suốt 18 năm, hai người họ chẳng phải chỉ là quan hệ chủ - tớ thôi sao?
Hạ Thiên Vũ biết Hạ Thường Hi là một người con gái tuy mang vẻ ngoài mềm mại như nước, nhưng vẫn luôn có sức hút quyến rũ rất kì lạ. Anh biết dáng vẻ cô trên giường nhất định sẽ rất kiều diễm, nhưng không ngờ tới tối nay lại nghe được cô dâm đãng mà kêu lên như vậy.
Mà đáng giận nhất, cô lại lộ ra một mặt đó trước một người đàn ông khác… không phải anh…
Hạ Thiên Vũ bị suy nghĩ của bản thân mình làm cho sợ hãi, anh bật dậy, một tay vuốt lấy khuôn mặt mình một cách mạnh bạo. Mày đang nghĩ cái gì vậy? Cô ấy là em họ của mày!
Trong đầu anh không ngừng mắng nhiếc bản thân, nhưng cũng đồng thời không kiềm được mà hình dung dáng vẻ rên rỉ mị hoặc của Hạ Thường Hi, hạ thân đã sớm dựng đứng, trướng to vô cùng khó chịu.
Anh chửi một tiếng trong lòng, sau đó bực tức cầm lấy chìa khóa xe xuống lầu, rất nhanh sau đó trong sân vườn một chiếc xe rời đi trong màn đêm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT