Hạ Thường Hi mặc áo choàng tắm bước ra khỏi phòng tắm thì bắt gặp Trịnh Minh Thành đứng trước cửa sổ sát đất. Hắn mặc sơ mi đen và quần tây, trên tay là một ly rượu đỏ, xem ra là đang thưởng cảnh.

Nghe thấy động tĩnh, hắn quay lại, hướng về phía trên giường nói với cô.

“Tôi cho người mang quần áo mới đến rồi, thay đi.”

Hạ Thường Hi bước tới cầm lấy quần áo trở lại phòng tắm.

Đồ mà hắn mang tới cũng là một chiếc váy tay dài của Tara Jarmon màu trắng có lớp ren mỏng bên ngoài. Cô mặc vào, khá vừa vặn. Cổ áo không cao lắm nhưng vẫn lộ ra chi chít những dấu vết tình dục mà hắn để lại, cô liền cầm lấy kem che khuyết điểm bôi lên, che dấu nó đi.

Lúc cô bước ra một lần nữa thì Trịnh Minh Thành đang đeo đồng hồ. Bàn tay hắn rất đẹp, vừa thon vừa dài giống như bàn tay của một vị thần có sức mạnh quyền năng.

Trịnh Minh Thành ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc mang theo ý cười nồng đậm.

Hắn xoay người cầm một đôi giày cao gót màu trắng đặt trước mặt cô, làm một hành động mà cô không thể ngờ được: Hắn khụy gối xuống, vô cùng ôn nhu mang giày giúp cô, mỗi động tác đều hết sức cẩn thận, dịu dàng.

Mang giày cho cô xong, hắn đứng dậy, từ trong túi quần lấy ra một chiếc hộp nhỏ.

Đây chẳng phải là hộp nhẫn sao?

Trịnh Minh Thành mở ra, ánh nắng bên ngoài chiếu lên vật bên trong hộp khiến cô chói mắt một giây. Sau khi nhìn kĩ lại, cô mới nhìn thấy rõ được vật phẩm giá trị bên trong.

Trong hộp là thiết kế giới hạn của thương hiệu trang sức Buccellati - nhẫn Eternelle. Chiếc nhẫn này nằm trong bộ sưu tập Ramage, làm từ vàng trắng và kim cương, viền nhẫn được bọc bở lá vàng nguyên chất, là một trong những chiếc nhẫn nổi tiếng được săn lùng trên thế giới. Trị giá gốc của nó là 7200 bảng Anh, tức là hơn 60 ngàn tệ.

Trang sức này chắc chắn thu hút không ít sự chú ý trong buổi đấu giá, trong lúc Hạ Thường Hi không chú ý nhất định đã có một cuộc chiếc nảy lửa vì chiếc nhẫn này đi. Người đàn ông này rốt cuộc đã chi ra bao nhiêu tiền để giành được nó chứ?

“Tôi mua nó vì nó rất đẹp.” Hắn cười, sau đó lấy nhẫn ra đeo vào ngón giữa trên tay phải của cô. “Đeo như thế này, người khác sẽ biết em là hoa đã có chủ. Xem như đây là món quà kỉ niệm đầu tiên của chúng ta.”

Hắn nói xong, hai bàn tay vòng qua eo cô kéo cô lại gần, cúi đầu nói: “Từ giờ đến lúc tôi không còn hứng thú với em nữa, em chính là của tôi.”

Sau đó hắn khóa môi cô lại, vừa nhẹ nhàng nhưng cũng vừa thô lỗ, gặm mút cánh môi cô đến mức nó đỏ au.

Nắng trưa gay gắt chiếu vào phòng, trên nền đất hiện ra bóng dáng hai con người dính sát vào nhau, khung cảnh thập phần lãng mạn.

***

Đại sảnh trụ sở chính tập đoàn Trịnh Thác.

Trịnh Minh Thành ôm eo Hạ Thường Hi bước vào thang máy, thu hút vô số ánh nhìn ngạc nhiên cùng hiếu kì.

“Có vẻ như tôi là người đầu tiên được anh mang đến chỗ làm.” Hạ Thường Hi nói.

“Chúng ta đến đây để làm việc, không phải sao?”

Hắn nói xong thì thang máy cũng mở ra, thư kí nhìn thấy hắn liền cúi chào.

“Không có việc gì thì không ai được vào phòng tôi.” Trịnh Minh Thành quăng một câu nói rồi đưa Hạ Thường Hi vào phòng làm việc, khóa cửa.

Phòng làm việc của hắn rộng hơn phòng làm việc của cô, thiết kế và màu sắc tối giản, khá u tối, vừa nhìn đã biết là phòng của một người đàn ông máu lạnh, tàn nhẫn.

Hắn cởi áo khoác ngoài để trên lưng ghế sofa, sau đó ngồi xuống. Hạ Thường Hi cũng ngồi xuống, đối diện với hắn.

“Trình bày về kế hoạch hợp tác của công ty em đi.”

Hạ Thường Hi bình tĩnh đối mặt với hắn, lãnh đạm nói:

“Bộ sưu tập dành cho trẻ em lần trước của Wonderland do công ty Hứa thị sản xuất. Chất lượng rất tốt, nhưng không đủ tiêu chuẩn so với thị trường quốc tế. Lần này bộ sưu tập gia đình lấy sườn xám làm chủ đạo, yêu cầu chất liệu vải cao cấp và bền mang tiêu chuẩn quốc tế, bởi vì bộ sưu tập này có ý nghĩa rất lớn đối với công ty chúng tôi.”

Cô mở điện thoại, vào phần hình ảnh của bộ sưu tập đưa cho Trịnh Minh Thành.

“Trịnh Thác đứng đầu về chất liệu may mặc, tiêu chuẩn quốc tế, là đối tượng thích hợp nhất mà chúng tôi cần tìm. Còn khoảng 2 tuần cho đến khi bộ sưu tập này chính thức được ra mắt, hợp đồng đã được chuẩn bị sẵn, nếu như anh có hứng thú, tôi sẽ gửi hợp đồng đến để anh xem xét, nếu như có chuyện gì cần thay đổi có thể cử đại diện đến thảo luận.”



Trịnh Minh Thành lướt ngón tay trên điện thoại, ánh mắt rất chuyên chú tập trung vào các mẫu thiết kế. Sau khi xem xong, hắn đẩy điện thoại đến trước mặt cô.

“Lợi nhuận phân chia như thế nào?”

“Theo như dự tính, chi phí sản xuất sẽ được chúng tôi chi trả 70%, còn về doanh thu thì phía tập đoàn sẽ nhận được 45% tổng số doanh thu. Những chi phí khác như tuyên truyền hoặc truyền thông chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

“Công ty các em chỉ cần trả 50% chi phí sản xuất thôi, tôi cũng chỉ cần nhận 30%. Bất cứ thiệt hại nào xảy ra nếu như công ty của em cần tôi đều có thể hỗ trợ.” Hắn mang theo ý cười nhìn cô.

Hạ Thường Hi thoáng ngỡ ngàng trước mức độ hào phóng của hắn, cô lấy lại bình tĩnh, tiếp tục cuộc đối thoại:

“Tôi trước giờ không biết hóa ra Trịnh tổng là người hào phóng như vậy. Anh chỉ gặp tôi chưa đến 1 ngày, đã đồng ý giúp đỡ công ty chúng tôi nhiều như vậy.”

“Anh hùng thì khó qua được ải mỹ nhân. Tôi miễn cưỡng cũng xem như anh hùng, mà em thì đích thị là mỹ nhân. Tôi giúp công ty các em nhiều, chẳng qua là hy vọng hình ảnh của tôi trong mắt bạn gái mới sẽ tốt hơn nhiều một chút. Ấn tượng ban đầu mà, nên tốt đẹp một chút.”

“Đúng là rất tốt.” Hạ Thường Hi khẽ cười. “Vậy tôi sẽ trở về công ty báo cáo lại với Tổng giám đốc, nếu anh cần gì có thể dùng số điện thoại của đại diện Wonderland để liên lạc.” Cô rút ra danh thiếp của công ty đặt lên bàn.

“Đưa điện thoại của em cho tôi.” Trịnh Minh Thành chìa tay ra.

Cô dúng ánh mắt hơi ngờ vực nhìn hắn, nhưng cũng mở khóa điện thoại để điện thoại lên bàn tay to của hắn.

Trịnh Minh Thành bấm bấm gì đó, chừng vài giây sau điện thoại trong túi quần hắn reo lên, hắn cầm điện thoại tắt máy, rồi lại trả lại điện thoại của cô.

“Chuyện hợp đồng thư kí của tôi sẽ lo liệu, nếu như tôi có cần gặp mặt, tôi sẽ tìm em. Nếu em nhờ một người khác gặp thay thì coi như hợp tác giữa chúng ta không thành.”

Màn hình điện thoại vẫn còn sáng, Hạ Thường Hi đưa lên nhìn thử. Hắn vừa lưu số điện thoại của hắn vào máy cô, còn đặt tên ghi nhớ là “bạn trai”, phía sau còn có một trái tim màu đỏ.

Đối với những người bạn gái cũ hắn cũng thể hiện như thế này sao?

“Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta hẹn hò. Em ở đây chờ tôi làm việc, buổi chiều tôi đưa em đi ăn tối.”

Hắn nói xong liền đứng dậy mở khóa cửa, sau đó trở về bàn làm việc, ngồi xuống ghế da bắt đầu xử lí văn kiện.

Hạ Thường Hi ngẩn ngơ một lúc, sau đó cũng đứng dậy tìm trên tủ sách của hắn một quyển sách, ngồi ở sofa im lặng lật ra đọc.

Căn phòng rơi vào yên tĩnh, chỉ có tiếng giấy lật, tiếng gõ bàn phím và tiếng nói chuyện điện thoại của Trịnh Mịnh Thành.

Giọng của hắn khi nói chuyện với đối tác khác hẳn khi nói chuyện với cô. Trầm thấp hơn, lạnh lùng hơn và đáng sợ hơn. Chất giọng của hắn mang theo cảm giác của một tên chúa tể đến từ địa ngục, uy nghi và quyến lực khiến đối phương vừa sợ vừa nể phục. Khác hẳn với kiểu giọng mị hoặc, quyến rũ khi nói chuyện với cô.

Đọc sách một lúc lâu khiến Hạ Thường Hi mỏi mắt, cô hạ quyển sách xuống, ngửa đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Vài phút sau, cô mở mắt, tiện thể nhìn sang phía Trịnh Minh Thành.

Cô chưa bao giờ nghiêm túc ngắm nhìn hắn.

Nhưng bây giờ trong không gian im lặng này, nhìn thấy hắn, cô đã hiểu tại sao phụ nữ lại muốn đến gần hắn như vậy.

Trịnh Minh Thành có một khuôn mặt rất góc cạnh, ngũ quan tinh xảo giống như được điêu khắc, cộng thêm màu da trắng hơn so với đàn ông bình thường khiến hắn mang một vẻ đẹp như ma cà rồng. Nhất là đôi mắt hắn, đôi mắt sâu hút, màu xanh như màu biển. Mỗi khi hắn nhìn cô, đều giống như một con sói mắt xanh đang chăm chú nhìn con mồi của mình.

Hắn mặc sơ mi đen với quần tây đen ôm lấy cặp chân dài, cà vạt màu xám nới lỏng, cúc áo hơi mở khiến hắn càng thêm nam tính quyến rũ. Tuy hắn ngồi, nhưng Hạ Thường Hi biết hắn rất cao, cao hơn cả Sở Lập Thành, mỗi khi nói chuyện cô đều phải ngẩng cao đầu rất mỏi.

Lúc này hắn đang tập trung vào công việc, bàn tay thon dài xoay bút, lâu lâu lại buông bút xuống gõ gõ trên bàn phím. Từ đây Hạ Thường Hi rút ra được chân lí đầu tiên kể từ khi hẹn hò với Trịnh Minh Thành: đàn ông lúc tập trung làm việc rất đẹp trai.

“Nhìn tôi thêm nữa, tôi sẽ không kiềm chế được mà “ăn” em đấy.”

Hạ Thường Hi giật mình, thu tầm mắt lại.

Hắn rõ ràng không có ngẩng đầu lên, vậy mà vẫn biết cô đang nhìn hắn.

“Ánh mắt của em nóng bỏng như vậy, ngay cả một ông già cũng có thể cảm nhận được.” Trịnh Minh Thành giống như đọc được suy nghĩ của cô, buông một câu chọc ghẹo.

Hai người không nói chuyện nữa, hắn tiếp tục làm việc, cô tiếp tục đọc sách.

Một lúc sau thì thư kí của hắn đem bánh ngọt và café vào cho cô và hắn. Lúc đi ra còn không quên ném một ánh mắt kì lạ về phía cô.



Tình trạng im lặng này cứ thế kéo dài, thỉnh thoảng hắn lại ra ngoài họp hoặc có người vào gặp hắn. Đương nhiên không tránh khỏi có những cặp mắt hiếu kì nhìn cô. Nhưng cô cứ tự xem như mình là người vô hình, xung quanh xảy ra chuyện gì đều không liên quan đến cô.

Cuối cùng Hạ Thường Hi cũng đọc hết cuốn sách, cô đóng trang sách cuối cùng lại, Trịnh Minh Thành đồng thời đứng dậy.

“Đi thôi, tôi tan làm rồi.”

Hắn mặc áo khoác vào, kéo cà vạt lại ngay ngắn, bước tới ôm vai cô rời đi. Buổi chiều nhiều người tan ca, hai người một lần nữa bị hàng trăm con mắt dòm ngó.

Ở trong xe, hắn cởi áo khoác và cà vạt để ở băng ghế sau, ngón tay thoăn thoát mở hai nút áo phía trên, một mạch chạy đến nhà hàng, cả đường đi đều không mở một lời, nên trong xe không khí vô cùng im lặng, không khác với khi ở phòng làm việc của hắn là bao.

Trịnh Minh Thành đưa cô đến một nhà hàng Pháp, sau khi gọi món, hắn rót rượu vang vào ly của hai người.

“Kể tôi nghe về chuyện tình trường của em đi.” Hắn chạm ly với cô, nhấp một ngụm rượu.

Hạ Thường Hi cũng nhấp một ngụm rượu, mị hoặc nhìn hắn. “Tôi chưa từng hẹn hò với ai.”

“Ấn tượng đấy.” Hắn nhướng mày. “Biểu hiện trên giường của em rất tốt, rất quyến rũ, rõ ràng đã ngủ với đàn ông, nói chưa từng hẹn hò với ai tôi khó mà tin được.”

“Trịnh tổng có vẻ rất quan tâm đến chuyện tôi đã ngủ với người khác.”

Đúng là hắn rất quan tâm.

Từ trước đến giờ Trịnh Minh Thành chưa từng quan tâm chuyện phụ nữ bên cạnh hắn còn trinh hay không. Nhưng không hiểu làm thế nào khi gặp cô ở bữa tiệc, sau đó lên giường với cô, hắn lại cảm thấy thất vọng khi biết cô đã mất đi lần đầu.

“Bởi vì em có vẻ rất muốn đem hợp đồng về cho Tổng giám đốc của em, nên tôi thật sự hoài nghi liệu người đó có phải là người đàn ông trước đây của em không.” Bàn tay thon dài nâng ly rượu lắc lắc, mặt nước sóng sánh phản chiếu xương hàm góc cạnh của hắn.

Đôi môi mỏng của cô khẽ cong lên cười với hắn. “Tôi nghĩ người đàn ông của tôi hiện tại là ai mới quan trọng chứ? Đúng không, “bạn trai”?”

Trịnh Minh Thành cười trầm thấp, nhấp thêm một ngụm rượu nữa.

“Cô bé thông minh. Xem ra chuyện tình cảm của chúng ta sẽ rất thú vị đây.”

Hắn chủ động nâng ly, cô cũng nâng ly chạm ly với hắn.

“Vậy đến lượt anh. Nói xem, chuyện tình trường của anh như thế nào?”

“Bằng tuổi em tôi đã có 4 cô bạn gái cũ rồi. Em có chắc muốn nghe hết chứ?”

“Nhiều như thế sao? Thảo nào anh lại bết cách hấp dẫn phụ nữ như vậy. Chủ tịch Trịnh và Trịnh phu nhân chắc là rất đau đầu vì anh đi.”

Lời nói của cô vừa dứt, sắc mặt Trịnh Minh Thành trở nên cứng đờ. Như suy nghĩ đến chuyện gì đó, vài giây sau hắn buông một câu ngoài lề: “Lúc này đừng nói với người khác chúng ta đang hẹn hò.”

Vẻ mặt nghiêm túc của hắn khiến Hạ Thường Hi cũng chột dạ theo, nhẹ nhàng gật đầu với hắn mặc dù không hiểu vì sao hắn lại nói vậy.

Đúng lúc này phụ vụ đem thức ăn lên, sắp xếp ngay ngắn trên bàn, sau đó cúi đầu rời đi.

Hai người bắt đầu dùng bữa.

Trịnh Minh Thành quả nhiên là một người đàn ông lịch thiệp như lời đồn. Hắn cắt nhỏ món bò hầm sau đó để sang đĩa của cô, không quên trưng ra một nụ cười quyến rũ.

Mùi vị thơm ngon từ những món ăn hảo hạng khỏa lấp vị giác và chiếc bụng đói của Hạ Thường Hi. Cô ngoại trừ đồ ngọt còn lại đều không kén chọn, bữa tối này xem như rất tốt đẹp.

Cuộc đối thoại giữa hai người cũng diễn ra hết sức tự nhiên. Trịnh Minh Thành và Hạ Thường Hi gặp nhau còn chưa đến 48 tiếng đồng hồ, nhưng lại trò chuyện thân mật như đã biết nhau từ thuở nào. Cô cười với hắn, hắn cũng cười với cô. Người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ đây là một cặp vợ chồng mới cưới, nhưng họ không biết rằng hắn và cô chỉ vừa quen biết nhau hơn một ngày.

8 giờ, xe dừng chân trước Phượng Hoàng Đỏ, trước khi Hạ Thường Hi xuống xe, Trịnh Minh Thành cầm bàn tay đeo nhẫn của cô lên hôn nhẹ lên mu bàn tay, mân mê sự mềm mại từ làn da xủa cô.

“Ngủ ngon, “bạn gái”” Hắn nháy mắt.

Sau đó cô xuống xe, hắn đánh vòng, lái xe rời đi.

Khi chiếc xe vừa khuất dạng, nụ cười trên môi Hạ Thường Hi cũng biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play