Trên đời này có một kiểu người, cho dù họ có kiêu ngạo, có tự cao, nhưng vốn dĩ những người đó trời sinh đã rất tài giỏi. Cho dù tính khí của những người như vậy có khiến người khác khó chịu như thế nào, vẫn không ngăn được họ tỏa sáng.
Hạ Thiên Hoa chính là một ví dụ.
Sau khi vượt qua vòng tuyển chọn, cô lại tiếp tục hoàn thành vòng loại, tiến tới top 10 của cuộc thi. Ở mỗi lượt đánh giá đều được điểm rất cao, trở thành một thí sinh tiềm năng trong mắt ban giám khảo.
Ở đây cô không có kết bạn với ai, lúc nghỉ ngơi chỉ ngồi ở một góc đọc sách, hoặc đeo tai nghe nghe nhạc, cách ly bản thân với những người còn lại. Thái độ như vậy của cô đương nhiên khiến rất nhiều thí sinh khác dòm ngó, thường xuyên nói xấu sau lưng cô.
Nhưng Hạ Thiên Hoa không có thời gian quan tâm chuyện đó. Đến cả chuyện ghét ai cũng không dám nói thẳng ra trước mặt thì không đáng để đứng ngang hàng so kè với cô. Những người đó luôn miệng nói xấu về cô nhưng biểu hiện trong cuộc thi lại không đâu vào đâu, căn bản là không lọt được vào mắt bổn tiểu thư cô.
Kết thúc một bài thi, Hạ Thiên Hoa cầm túi xách rời khỏi studio định đón xe về nơi ở dành cho thí sinh đã được chuẩn bị thì bắt gặp một chiếc Cadillac màu nâu quen thuộc.
Hạ Thiên Vũ một thân mặc comple chỉnh chu bước ra từ trong xe, mỉm cười vẫy tay với cô.
“Anh hai!” Cô vui mừng reo lên, chạy tới ôm anh một cái. “Sao anh lại tới đây?”
“Thứ Bảy không có nhiều việc lắm, tiện đường thăm em.”
Đằng sau lưng bắt đầu có tiếng bàn tán, Hạ Thiên Hoa quay người lại trừng mắt với những thí sinh khác, sau đó lại nói với Hạ Thiên Vũ: “Chúng ta đến chỗ khác nói chuyện đi.”
Anh gật đầu, mở cửa cho cô vào xe rồi lái đi.
Hai người dừng lại ở một quán café nhỏ, tìm một chỗ đón được ánh nắng, gọi nước uống.
“Cuộc thi như thế nào rồi?” Hạ Thiên Vũ nhấp một ngụm café.
“Rất tốt, tiêu chí đánh giá cho điểm khá gay gắt nhưng không sao, chỉ cần tin bản thân làm được thì sẽ làm được thôi. Em không tin em không làm được.”
“Tự tin là tốt. Nhưng nhớ đừng có mà chủ quan quá.” Anh đưa tay xoa đầu cô. “Minh Viễn có đến thăm em lần nào không?”
Khuôn mặt cô liền xìu xuống, ủ rũ: “Anh ấy thăng chức rồi, làm trưởng khoa nhi, còn thời gian đâu mà đến thăm em chứ?”
“Thôi thì xem như anh đại diện cậu ấy đến thăm em. Phải rồi, lần trước em nói thương hiệu nào sẽ tổ chức biểu diễn cho cuộc thi của em đấy?”
Hạ Thiên Hoa uống xong một ngụm sữa, ngẩng đầu nhìn anh. “Wonderland. Người đứng đầu ở bảng nam và nữ sẽ được làm verdette đó, nghe nói là một bộ sưu tập gia đình.”
“Wonderland?” Hạ Thiên Vũ ngạc nhiên. “Tiểu Hi đang làm thiết kế cho Wonderland đó, có lẽ nào cô ấy cũng tham gia thiết kế bộ sưu tập này không?”
Tâm trạng Hạ Thiên Hoa đang vui liền chùng xuống hẳn, cô nhăn mặt với anh:
“Sao lại nhắc đến Hạ Thường Hi chứ? Anh với Minh Viễn thật giống nhau. Mỗi lần nói chuyện đều nhắc đến cô ta khiến em cụt hứng.”
“Tiểu Hi có gì không tốt à?”
“Khiến em không vui chính là không tốt. Nhà chúng ta vốn rất yên ổn, chị ta vừa xuất hiện cả anh và ông nội đều trở nên thiên vị chị ta, chị ta còn thường xuyên đến gần Minh Viễn nữa, em không muốn để ý cũng phải để ý.” Hạ Thiên Hoa tức giận, uống một ngụm nước lạnh xem như hạ hỏa, sau đó tiếp tục nói. “Còn chuyện thiết kế gì đó, chỉ cần đừng làm ảnh hưởng đến em thì Thường Hi muốn như thế nào cũng được.”
Cô đây công tư luôn rất phân minh, dù ghét ai nhiều như thế nào nhưng làm được việc thì cô sẽ không nhắc đến chuyện cá nhân.
Hạ Thiên Vũ nghe em gái nói xong thật không biết nói sao với cô, chỉ có thể im lặng rồi lảng sang chuyện khác. Vì anh biết trình độ của cô, anh chưa bao giờ thắng được em gái mình mỗi khi tranh cãi.
***
Sở Lập Thành ở trong xe suốt cả một đêm, chợp mắt một chút đến khi thức dậy vẫn không nhìn thấy bóng dáng Hạ Thường Hi liền có chút bất an. Đến chừng nửa tiếng sau thì có tin nhắn của cô gửi tới: “Anh đến công ty làm việc đi, tôi có chuyện phải bàn với Trịnh Minh Thành, hôm nay tôi sẽ không đi làm.”
Anh nhắn một chữ “được” trả lời cô. Song tâm trạng vẫn không tốt hơn mà càng tệ đi.
Cô đã ở trong khách sạn với Trịnh Minh Thành một đêm rồi, hiện giờ còn tiếp tục ở cạnh hắn nữa, nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra.
Sở Lập Thành mím chặt môi, lấy ra một điếu thuốc lá, châm lửa.
Anh không nghiện thuốc lá. Nhưng những lúc một mình, tâm trạng không tốt hoặc căng thẳng đều đem bao thuốc ra châm một điếu.
Rít một hơi thật dài để vị thuốc xông lên não, mi tâm anh vẫn nhíu chặt, ánh mắt mù mịt khó hiểu được anh đang nghĩ gì.
Tưởng tượng đến cảnh bàn tay Trịnh Minh Thành chạm vào từng tất da thịt của cô, tưởng tượng đến cảnh cô ở dưới thân hắn kiều mị rên rỉ, bàn tay Sở Lập Thành siết lại, đập một cái thật mạnh lên vô lăng.
Chết tiệt!
Ngay lúc lửa nóng trong đầu đang phừng phực thì điện thoại đột nhiên reo lên, anh lướt qua tên người gọi, nhận máy.
“Lão gia.”
“Khoa quản trị đại học X không có tên của Tiểu Hi. Chuyện này là như thế nào?” Hạ Hầu Quân trầm thấp nói ở đầu dây bên kia.
“Tiểu thư không học ở đại học X thưa lão gia.”
“Vậy con bé học ở đâu?”
“Tiểu thư đang học thiết kế ở học viện Tân Nghệ, cô ấy nói không muốn học quản trị nữa.”
“Trước thì bảo là muốn học kinh tế, rồi lại chuyển sang quản trị, bây giờ lại thành ra là thiết kế. Cậu ở bên cạnh nó lâu như vậy, lớn như vậy rồi mà không biết khuyên nhủ trình bày cho nó hiểu chuyện học hành sao? Có phải tiền lương ta cho quá ít không?”
“Tôi xin lỗi, lão gia.”
“Con bé học thế nào?”
“Tiểu thư vẫn là học gia sư ở nhà, ngoài ra còn đến công ty thời trang Wonderland làm việc học hỏi. Căn bản vẫn rất ổn.”
Bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó lại nói:
“Theo sát con bé, ta sẽ sắp xếp thêm vài cuộc hẹn cho nó, đừng để nó gặp gỡ những thành phần thấp kém.”
Hạ Hầu Quân nói xong liền cúp máy.
Điện thoại “tút, tút” một lúc, Sở Lập Thành mới buông xuống, lại rít một hơi thuốc, nhả khói ra.
Làn khói lượn lờ trước mắt anh trong không trung, giống như anh đang nhìn thấy những suy nghĩ trong đầu mình vậy.
Đến khi điếu thuốc tàn hết, Sở Lập Thành mới dập thuốc vào thùng rác, sau đó khởi động xe rời đi.
Mãi mãi anh cũng không biết rằng, trong khi bản thân đang rối mù ở dưới, thì ở trên này, người con gái anh yêu thương nhất thế gian phải trải qua một trận dày vò cơ thể kịch liệt.
Trịnh Minh Thành một tay cố định hai tay Hạ Thường Hi trên đỉnh đầu, một tay giữ ở mông cô, thân dưới không ngừng ra vào mạnh mẽ, khuấy đảo sâu bên trong cơ thể cô.
Mỗi một cú thúc của hắn đều cố đâm vào nơi sâu nhất của cô, mỗi lần đâm vào đều khiến Hạ Thường Hi đau đớn thét lên.
“Minh Thành… A… Nhẹ thôi…”
“Đau… A…”
"Từ từ... Đau..."
"Dừng lại một chút... A..."
Bàn tay hắn lại đánh một cái vào mông cô, trên da thịt trắng nõn liền đỏ lên, cơ hồ còn in cả dấu tay của hắn.
“Cơ thể em thật tuyệt.” Hắn cười nhếch miệng, không biết thế nào lại trông vô cùng quyến rũ.
Hắn cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt mê man đang dại đi vì tình dục của cô, khẽ cười mị hoặc: “Em hiện giờ là bạn gái của ai?”
“A… Minh Thành… Của Trịnh Minh Thành…”
“Vậy có được ngủ với ai khác ngoài tôi không?”
“Ưm… Không… Chậm lại…”
Câu trả lời và phản ứng của cô khiến hắn rất thích, hắn cười trầm thấp. “Tốt.”
Sau đó lại ra vào mãnh liệt hơn, đến khi chạm tới được giới hạn cuối cùng, hắn gầm nhẹ một cái, phóng ra hết tất cả mầm mống tình dục lên vùng bụng phẳng lì của cô.
Trịnh Minh Thành rút người ra làm cô rên nhẹ. Hắn từ phía trên nhìn xuống, vô cùng hài lòng ngắm nhìn thân thể tuyệt đẹp như nữ thần Artemis*, từ cổ đến bụng đều là dấu vết xanh đỏ do hắn để lại. Trên nền da trắng tuyết khiến chúng càng nhức mắt hơn, vừa dâm dục vừa quyến rũ.
(*) Artemis: Theo thần thoại Hy Lạp là nữ thần đại diện cho mặt trăng, săn bắn và trinh tiết.
Hắn dịu dàng hôn lên môi cô, lau đi mồ hồi trên trán cô.
“Có gan quyến rũ tôi thì phải có gan chịu hậu quả.” Hắn vừa hôn lên tai cô vừa thì thầm.
Đôi mắt Hạ Thường Hi giống như đang say, mê man nhìn lên trần. Trịnh Minh Thành đã rút hết toàn bộ sức lực của cô, đêm qua còn chưa đủ, cả một buổi sáng cô giống như một cục bột tươi mặc cho hắn nhào nặn thành đủ hình dạng.
Hắn đưa tay phủ áo sơ mi trắng của hắn đêm qua lên người cô, sau đó xoay người vào phòng tắm.
Tiếng nước truyền ra rơi vào tai Hạ Thường Hi, nhưng cô không có bất cứ phản ứng gì, cứ thế nằm trơ ra như một cái xác không hồn. Đến khi Trịnh Minh Thành mặc áo choàng tắm trở ra thì cô vẫn còn nằm đó.
Hắn vuốt mái tóc ướt sũng ra đằng sau, ngồi một bên ngắm nhìn thân thể cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tinh xảo.
“Sao thế? Hối hận vì đã đến gần tôi sao? Đã bảo thân thể em nhỏ bé thế này, làm sao mà chịu nổi được chứ?”
Cô không nhìn hắn, đôi môi khô khốc lặng lẽ bật ra:
“Vì sao lại muốn tôi trở thành bạn gái của anh?”
“Bởi vì tôi chưa qua lại với con nít bao giờ.” Hắn cười. “Mặc dù em còn rất nhỏ, nhưng cả cơ thể và cách hành xử của em lại không giống như thiếu nữ mới lớn. Tôi cảm thấy rất hứng thú.”
Hạ Thường Hi chuyển tầm mắt sang phía anh, trong ánh mắt chứa đầy ngờ vực.
“Tôi hẹn hò với phụ nữ rất nhiều, có rất nhiều người không thể chịu nổi tôi gống như em. Nhưng rồi em sẽ quen thôi, quen đến mức chỉ cần nhìn thấy tôi chỗ này của em liền ướt đẫm.” Hắn vừa nói vừa xoa lên hạ thân sưng đỏ của cô. “Bây giờ thì tắm trước đã, mặc dù ngắm em như thế này khiến tôi rất thỏa mãn, nhưng để bạn gái của mình nhớp nháp như vậy không phải phong thái của tôi.”
Trịnh Minh Thành vô cùng lịch thiệp bế cô lên đưa vào phòng tắm, sẵn tiện hôn lên môi cô một lần nữa.
Phụ nữ bên cạnh hắn có vô số loại, nhưng vừa đẹp vừa sắc xảo như cô thì hắn chính là lần đầu tiên nhìn thấy. Những người khác đi theo hắn ngoại trừ giải quyết nhu cầu sinh lí ra thì cũng chỉ là một bình hoa di động.
Nhưng Hạ Thường Hi thì khác, hắn cảm thấy để cô ở bên cạnh chắc chắn là một quyết định đúng đắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT