Dạo gần đây Sở Lập Thành thường xuyên né tránh ánh mắt của Hạ Thường Hi.
Chuyện Hạ Thường Hi đồng ý làm bạn gái của Trịnh Minh Thành anh đã biết, cũng biết nhờ cô mà Trịnh Thác mới kí hợp đồng với Wonderland.
Nhưng kì lạ là từ hôm ăn tối với Trịnh Minh Thành đến giờ vẫn không có bất cứ cuộc gặp nào hay cuộc điện thoại nào gọi đến từ hắn, giống như chuyện xảy ra hôm đó chỉ là một câu chuyện đùa.
Nhưng Sở Lập Thành vẫn không muốn đối diện với cô.
Sáng hôm sau, khi mà đến đưa cô đi làm, nhìn thấy trên ngực cô lấp ló những vết hôn chói mắt, cộng với chiếc nhẫn sáng chói trên ngón tay cô, anh cảm thấy như đang nghẹt thở, bức bách trong lòng. Cô nói chỉ là một cuộc trao đổi, nhưng cuộc trao đổi này đổi bằng cơ thể của cô, của tiểu thư mà anh luôn hận không thể trói cô lại bên người.
Nên anh sợ, sợ nhìn thấy cô sẽ không kiềm được mà làm ra chuyện quá giới hạn, sợ sẽ không kiềm được mà nói ra hết mọi suy nghĩ trong đầu rồi bắt cô mang đi thật xa.
Thế nên trừ khi có việc cần thiết, Sở Lập Thành nhất định sẽ tránh đến gần Hạ Thường Hi.
Ngay sau khi hợp đồng được kí kết, quá trình sản xuất bắt đầu được tiến hành, công việc bắt đầu trở nên bận rộn trở lại. Hạ Thường Hi tiếp tục tăng ca, đương nhiên tổ sản xuất và Sở Lập Thành cũng vậy.
Mãi đến khi tối muộn, ngọn đèn cuối cùng ở công ty mới tắt.
11 giờ tối, bệnh viện không còn bao nhiêu người.
Lục Minh Viễn ghi chú xong tập hồ sơ cuối cùng, thở ra một hơi rồi dựa lưng vào ghế. Y tá gõ cửa bước vào, đặt café lên bàn làm việc của anh.
"Hôm nay anh vẫn ở lại bệnh viện chứ, trưởng khoa?"
"Đợi bác sĩ Hàn đến thay ca, tôi sẽ về." Anh đưa tay nhìn đồng hồ, sau đó nâng tách café lên uống. "Cảm ơn cô."
Y tá dùng con mắt ngưỡng mộ nhìn anh, cười tít mắt. "Tôi thấy anh đang mệt, hay để tôi xoa bóp giúp anh nhé." Không đợi anh trả lời, nữ y tá đã bước ra sau lưng anh, để tay lên vai anh xoa bóp nhẹ nhàng.
"À... Tôi không sao đâu, cô cứ tiếp tục làm việc đi." Anh cười miễn cưỡng.
"Trưởng khoa cứ để tôi xoa bóp, tay nghề tôi cũng khá lắm đó." Cô ta cười tươi. "Hình như anh còn chưa ăn tối. Gần đây có một quán mì rất ngon, hay là lát nữa để tôi mời anh một bữa?"
Lục Minh Viễn để cho y tá xoa bóp vai, nhưng cũng tinh ý nhận ra ý định của cô, nhẹ nhàng từ chối: "Cảm ơn thành ý của cô. Nhưng tối muộn thế này cô nên về nhà sớm thì hơn."
"Tôi không sao mà. Trưởng khoa bận rộn như vậy, vẫn nên ăn với tôi một..." "Trưởng khoa của cô thích ăn cơm nhà, đồ ăn ngoài đường ngon cách nào cũng không phải khẩu vị của anh ấy đâu."
Hai người đồng thời hướng mắt ra phía cửa.
Hạ Thiên Hoa một tay cầm hộp cơm, một tay đặt trên thành cửa, ánh mắt hình viên đạn chĩa thẳng vào cô y tá.
"Còn không mau bỏ tay xuống?"
"Vị tiểu thư này... Cô đến khám bệnh sao?" Y tá rời bàn tay khỏi người Lục Minh Viễn, bị khí thế của cô dọa, dè dặt hỏi.
"Tôi là bạn gái của trưởng khoa Lục." Hạ Thiên Hoa hất cằm. "Cô nên rời khỏi phòng trước khi tôi tức giận đấy."
Hai chữ "bạn gái" lọt vào tai khiến y tá cảm thấy hụt hẫng. Cô ta nói một câu "tôi xin phép" với Lục Minh Viễn, sau đó cúi đầu lách qua người Hạ Thiên Hoa rời đi, trên mặt toàn là bi thương cùng buồn bã.
Lục Minh Viễn đứng dậy bước đến chỗ Hạ Thiên Hoa ôm cô vào lòng.
"Công chúa của anh sao lại đến đây?"
"Anh còn hỏi sao?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, trách móc. "Nếu em tới chậm hơn một chút có lẽ anh đã lén em đi hẹn hò với cô ta rồi."
"Nào có chứ?" Anh cười dịu dàng, hôn lên môi cô một cái. "Trong lòng anh chỉ có em thôi. Không gặp em mấy gần nửa tháng rồi, nhớ em chết đi được."
Hành động của anh khiến Hạ Thiên Hoa vô thức mỉm cười, giơ hộp cơm trong tay lên, nói: "Biểu hiện rất tốt, bổn công chúa sẽ thưởng cho anh một hộp cơm do chính tay bổn công chúa làm."
"Đa tạ công chúa." Anh nhéo má cô cưng chiều.
Hộp cơm mà Hạ Thiên Hoa chuẩn bị không quá phong phú nhưng rất thanh đạm, đầy đủ dinh dưỡng. Đây không phải là lần đầu cô nấu ăn cho Lục Minh Viễn, nhưng là lần đầu chuẩn bị cơm hộp mang đến chỗ làm việc cho anh.
"Tìm được phòng của anh có khó không?" Anh vừa gắp thức ăn vừa hỏi.
"Không khó lắm. Có khó thì cũng phải tìm, nếu em không đến tìm anh thì đến bao giờ anh mới đến tìm em đây?"
"Anh xin lỗi mà." Lục Minh Viễn xoa đầu cô. "Bệnh viện có nhiều việc phải làm, anh không sắp xếp đến thăm em được."
"Không sao, công việc quan trọng." Cô nở nụ cười với anh, cầm đũa gắp một ít thịt luộc vào chén. "Anh ăn nhiều vào."
"Cuộc thi của em vẫn ổn chứ? Có ai bắt nạt em không?"
"Em đã vào top 4 bảng nữ rồi, không có gì thay đổi thì chưa đầy 1 tuần nữa là đêm chung kết. Anh nhất định phải đến đó."
"Đêm quan trọng của em thì phải đến chứ."
"Phải rồi, Phó giám đốc Hoa Ảnh có vẻ rất thích em, bà ấy gặp riêng em nói rằng nếu cuộc thi kết thúc mà em không giành chiến thắng, bà ấy sẽ mời em ký hợp đồng."
"Là đàn ông* sao?" Lục Minh Viễn cau mày.
(*) Trong tiếng Trung gọi giới tính nữ và nam mặc dù viết khác nhau, nhưng khi phát âm vẫn là "tā".
"Là phụ nữ, anh yên tâm." Cô cười tươi. "Em làm sao có thể để cho người đàn ông khác ngoài anh tiếp cận chứ?"
Lục Minh Vũ giống như khẽ thở phào, tiếp tục cầm đũa ăn.
"Phụ nữ thì tốt rồi. Làm trong ngành này có một mối quan hệ tốt mới an toàn, em nhớ đừng để bị người khác dụ dỗ đấy."
Cô bĩu môi, kề sát mặt anh. "Em biết rồi mà. Hơn nữa trưởng khoa Lục đây đã là vị kim chủ đắt giá nhất của em rồi còn gì?"
Vẻ mặt của cô khiến anh không khỏi buồn cười, nhẹ búng trán cô một cái. "Em đó."
Dưới màn đêm tĩnh mịch, tiếng cười của hai người phá tan không gian im lặng, khiến cho bệnh viện lạnh lẽo cũng trở nên ấm áp hơn.
Mà cùng lúc đó, Sở Lập Thành sau khi kết thúc công việc, trở về căn hộ riêng, lại tiếp tục nhận điện thoại từ thuộc hạ.
"Sở thiếu, tư liệu về phu nhân không đủ để tìm ra người thân của bà ấy. Tất cả những gì chúng tôi tìm được chỉ là một vài người bạn lúc phu nhân còn sống."
"Có liên lạc được với họ không?"
"Bọn họ đều là gái bán hoa ở chỗ phu nhân làm, giám đốc ở đó nói bọn họ sau khi "hết hạn" đều rời đi, không biết hiện giờ sống lang bạt ở đâu."
Sở Lập Thành nhíu mi tâm, suy nghĩ một lúc.
"Cứ lấy hết thông tin của họ rồi đem đi điều tra kĩ lưỡng. Tìm được ai thì cứ theo đó mà dò tìm thông tin của phu nhân."
"Dạ rõ. Sở thiếu còn gì dặn dò không ạ?"
"Cậu đi nghỉ đi. Nói với anh em chú ý sức khỏe."
Đầu dây bên kia "dạ" một tiếng xong thì anh cúp máy.
Từ trong túi quần anh rút ra một bao thuốc lá, lấy một điếu rồi châm lửa. Cặp chân thon dài bắt chéo vào nhau, anh nhả khói ra, chăm chú nhìn vào làn khói lượn lờ trước mắt.
Không gian im lặng này rất dễ khiến cho con người ta chìm vào thế giới vọng tưởng. Sở Lập Thành cũng không ngoại lệ.
Mọi cảm xúc thầm kín nhất của anh, những lúc trống trải như thế này đều bị bại lộ.
Anh yêu Hạ Thường Hi.
Hạ Thường Hi 18 tuổi. Sở Lập Thành 28 tuổi.
Một người trải qua biết bao nhiêu thứ khó khăn trong cuộc sống như anh không ngờ lại có thể nảy sinh ra tình cảm với một cô gái nhỏ hơn anh 10 tuổi. Mà cô lại còn là chủ của anh, người mà theo đúng quy củ anh không được phép mơ mộng tới.
Cô khác với những cô gái đồng trang lứa. Cô không mơ mộng, không vui chơi, bởi vì cả tuổi thơ của cô chỉ toàn là tăm tối.
Anh đã ở bên cạnh cô trong những ngày tháng đen tối đó, nhìn cô lớn lên, nhìn đôi mắt cô càng ngày càng lạnh đi, nhìn cô biến từ một thiếu nữ thành một người phụ nữ.
Anh đã nghĩ đây chỉ là tình cảm của một người anh đối với em gái, hoặc một người quản gia đối với chủ nhân.
Nhưng không phải.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô trần trụi, nhơ nhớt dưới thân đàn ông, đầu anh giống như nổ tung. Đến hiện tại chỉ cần nghĩ đến những bàn tay dơ bẩn đã chạm vào cô, anh đã cảm thấy muốn giết người. Lúc đó anh chỉ muốn lao vào giết chết từng người một. Anh nhớ rõ, khi đó đôi mắt của cô sưng phồng, trên cơ thể toàn là vết bầm xanh tím chói mắt, từ sâu dưới đáy lòng anh liền nổi lên một cảm giác đau đớn.
Đó chính là lúc anh biết: Mình đã yêu người con gái này rồi.
Anh tình nguyện ở bên cạnh làm quản gia của cô, tình nguyện vì cô mà thức thâu đêm giúp cô xây dựng công ty, tình nguyện rút cạn sức lực tìm kiếm người thân cho cô, không phải vì nghĩa vụ của một kẻ hầu. Mà bởi vì anh muốn cô hạnh phúc, muốn nhìn thấy nụ cười của cô, muốn cô có thể vứt bỏ được lạnh giá trong ánh mắt. Bởi vì anh yêu cô.
Điếu thuốc cháy đến ngón tay, Sở Lập Thành mới giật mình trở lại hiện thực. Anh vứt điếu thuốc vào thùng rác, sau đó nâng ly rượu trên bàn uống cạn.
Ngón tay bị bỏng nhẹ đỏ lên, anh đưa lên nhìn, tâm tư lại rơi vào đêm hôm đó.
Đêm đó là đêm hạnh phúc nhất cuộc đời anh. Cô chủ động hôn anh, chủ động muốn cùng anh lên giường.
Sở Lập Thành mãi mãi cũng không quên được cảm giác đó. Da thịt cô mềm mại, ngọt ngào như kẹo bông. Cơ thể cô mang theo một mùi hương quyến rũ, khiến anh say mê không lối thoát. Chính ngón tay này đã đưa cô lên đỉnh cao của nhục dục, anh vẫn còn thoáng ngửi được mùi vị dục vọng mà anh và cô đã tạo ra đêm hôn đó.
Cả đêm cô giống như cá mắc cạn bám chặt lấy anh, xin anh nhẹ lại, chậm lại. Miệng cô rên rỉ đầy kích thích, cả cơ thể vặn vẹo, siết chặt lấy anh. Hai người trong đêm tối tận hưởng niềm vui sướng của sự trần tục nhất của nhân gian, cùng nhau trầm luân vào bể dục vọng đen tối.
Nhưng cuối cùng...
Sở Lập Thành cảm nhận trái tim mình co thắt lại đau đớn, anh cầm chai rượu nốc một hơi dài, mạnh bạo để xuống bàn, thở hắt ra vì lửa nóng trong cơ thể.
Cô đã ở bên cạnh người đàn ông khác, đồng ý trở thành người phụ nữ của anh ta. Cùng anh ta hòa thành một, ở dưới thân anh ta, gọi tên một cách quyến rũ, say đắm.
Mà bản thân anh, lại không có tư cách nói cô dừng lại.
Nghĩ đến đây, trong đầu anh lại hiện lên khuôn mặt Hạ Thường Hi. Lạnh lùng, vô cảm, nhưng lại bi thương.
Hạ Thường Hi, anh yêu em.
Yêu đến mức, anh sợ một lúc nào đó, sẽ không kiềm chế được mà tổn thương em.
Nếu anh nói anh yêu em, em liệu có vì anh mà rời khỏi người đàn ông kia không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT