Chu Văn Kỳ đứng đó nhìn hồi lâu, nam nhân đi cùng cũng nhìn theo ánh mắt cô ta, hoài nghi hỏi: "Làm sao vậy, đang nhìn cái gì?" Vừa dứt lời, liền nhìn thấy hai mỹ nhân mang phong cách khác nhau đang ngồi ở đó, lập tức có chút không thể dời mắt.

Vốn dĩ Chu Văn Kỳ đã có chút tâm phiền ý loạn, nhưng khi nghe thấy lời nói của nam nhân, quay đầu lại thì thấy hắn đang nhìn hai người Lâm Thanh Hàm không chớp mắt, lập tức giận dữ, dùng sức nhéo hắn một cái: "Thôi Hạo, anh đang nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua nữ nhân xinh đẹp à!"

Nam nhân tên Thôi Hạo có chút xấu hổ, trong mắt có chút không kiên nhẫn cùng chán ghét, nhưng hắn vẫn cười nói: "Nói gì vậy a, em còn đẹp hơn bọn họ, chỉ là anh thấy em nhìn chằm chằm nên có chút tò mò, tới đây hẹn hò không cần phá hư bầu không khí, đừng tức giận."

Chu Văn Kỳ oán hận nghiến răng nghiến lợi, Lâm Thanh Hàm ở đằng bên kia nghe thấy động tĩnh đã nhìn thấy Chu Văn Kỳ, nàng lập tức ngưng cười, sắc mặt trầm xuống.

Khúc Mặc Thương đang bỏ cua đã bóc vào đĩa của Lâm Thanh Hàm, thấy sắc mặt nàng không đúng, cô nói: "Sao vậy?"

Lâm Thanh Hàm lắc đầu, ngăn cản cô tiếp tục bóc cua: "Chỉ là gặp người không muốn gặp, không sao. Chị tự ăn đi, đừng đưa cho em."

Khúc Mặc Thương nghe xong thì dừng lại, nhìn lên nam nhân và nữ nhân đang tranh cãi: "Ai vậy?"

Lâm Thanh Hàm liếc mắt nhìn một cái: "Con gái của Chu gia, Chu Văn Kỳ."

Khúc Mặc Thương nhướng mày, nhìn nữ nhân lúc này đang đỏ mặt vì tức giận, trang điểm hơi đậm, tướng mạo cũng tương đối khó ở chung, Khúc Mặc Thương dừng hành động gắp đồ ăn thân mật vừa rồi, nhẹ giọng nói, "Hẳn là cô ta cũng nhìn thấy chúng ta."

Lâm Thanh Hàm ngước mắt lên nhìn cô: "Không sao, ngoại trừ chị véo mặt em cũng không làm hành động gì quá phận, lại nói con gái ôm hôn là chuyện bình thường, kệ cô ta đi, chỉ cần không làm phiền chúng ta là được rồi."

Khúc Mặc Thương nghe xong lại nheo mắt: "Con gái ôm hôn là chuyện bình thường? Vậy em ôm hôn bình thường với ai?"

Lâm Thanh Hàm sững sờ một hồi, sau đó vẻ mặt bất lực: "Chị nói xem em ôm hôn với ai?"

Khúc Mặc Thương trêu chọc nàng xong cũng bật cười, hai người không để ý đến Chu Văn Kỳ nữa, tiếp tục ăn. Lúc này Chu Văn Kỳ cũng thực sự cảm thấy hai người đã phát hiện ra mình, nhưng Lâm Thanh Hàm coi như không thấy hay một tiếng chào hỏi, cô ta lại cảm thấy không thoải mái.

Nhìn Khúc Mặc Thương đối diện nàng, cô ta không nhịn được tò mò, nghĩ xong liền nói với Thôi Hạo bên cạnh: "Anh đi gọi đồ ăn trước đi, gặp người quen, đi qua chào hỏi trước."

Thôi Hạo muốn đi theo, nhưng nghĩ đến thái độ lúc nãy của Chu Văn Kỳ, hắn không còn cách nào khác đành phải đồng ý.

Hai người đang thấp giọng nói chuyện thì thấy Chu Văn Kỳ đi tới, Khúc Mặc Thương nhướng mắt nhìn Lâm Thanh Hàm, hai người bình tĩnh quay đầu lại.

"Thanh Hàm, thật trùng hợp, cư nhiên lại gặp cô ở đây, đến đây ăn cơm với bạn sao?" Nói xong, ánh mắt cô ta rơi vào trên người Khúc Mặc Thương, Khúc Mặc Thương chỉ đặt đũa xuống cũng không chào hỏi cô ta, vẻ mặt khác với ôn nhu sủng nịch trước đó, lộ ra xa cách cùng có chút lãnh đạm.

Cho dù là người xa lạ, nhưng cô ta và Lâm Thanh Hàm có quen biết nhau, người bình thường sẽ không thất lễ như vậy. Mà Lâm Thanh Hàm nhìn thấy cô ta cũng lãnh đạm ừ một tiếng, không nói nhiều. Trong lòng Chu Văn Kỳ tràn đầy tức giận, nhưng vẫn cười nói: "Cô luôn độc lai độc vãng, hiếm có người bạn tốt như vậy, sao lại không giới thiệu với biểu dì?"

Sắc mặt Lâm Thanh Hàm tối sầm lại: "Chị ấy tương đối sợ người lạ, không thích giao tiếp với người, sợ làm hỏng hứng thú của người ta. Thời gian không còn sớm, bạn của dì đã đợi rất lâu, biểu dì vẫn nên ăn cơm đi."

Nàng cắn hai chữ biểu dì rất rõ ràng, nếu thích đề cập đến thân phận như vậy, nàng nên thỏa mãn ước nguyện của cô ta.

Khúc Mặc Thương nghẹn cười, nhưng trên mặt vẫn giả vờ nghe theo lời vợ nói, giống như không thích giao tiếp với người khác, trên mặt không chút biểu cảm ngồi ở kia.

Chu Văn Kỳ bị chặn đến mức không nói được lời nào, sắc mặt tối sầm lại, xoay người rời đi. Khúc Mặc Thương thấy người rời đi mới thấp giọng bật cười: "Thật là xấu xa."

Lâm Thanh Hàm vô tội nhìn cô: "Sao có thể trách em được."

"Cô ta là con gái của Chu Bác Thao sao? Cảm thấy không được thông minh cho lắm." Khúc Mặc Thương nhàn nhạt cười, thong thả ung dung ăn.

"Vừa ngốc vừa xấu, không phải là người tốt. Không nhắc đến cô ta nữa, sẽ ảnh hưởng đến tâm tình." Lâm Thanh Hàm không muốn nói với Khúc Mặc Thương về người bên kia. Hai người ăn cơm thảo luận về an bài tiếp theo, rất nhanh ném bản nhạc đệm vừa rồi ra sau đầu.

Mà Chu Văn Kỳ đang ở trên tầng hai mặt tái xanh, gửi bức ảnh cô ta vừa lén chụp cho một người, đồng thời gửi một tin nhắn: "Giúp tôi tra một chút, nữ nhân này là ai."

Năm phút sau tin nhắn bên kia trả lời: "Tổng tài mới của tập đoàn Thiên Thịnh, Khúc Mặc Thương."

Chu Văn Kỳ sửng sốt rồi hít vào một hơi, cúi đầu ăn cơm, nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ đến hình ảnh thân mật của Lâm Thanh Hàm và Khúc Mặc Thương, tổng tài mới của Thiên Thịnh sao? Nhưng Thiên Thịnh và Cảnh Thái là đối thủ cạnh tranh, không chút khoa trương mà nói mấy năm nay đối thủ lớn nhất của Cảnh Thái chính là Thiên Thịnh. Trước khi Lâm Thanh Hàm trở thành tổng giám đốc, chiến lược của Khổng Ích Tường chính là tấn công Thiên Thịnh, sao Lâm Thanh Hàm và Khúc Mặc Thương lại có quan hệ tốt như vậy, lén ăn cơm cùng nói chuyện phiếm, thân mật đến quá phận.

Bị vấn đề này nhiễu đến tâm phiền ý loạn, trực giác của Chu Văn Kỳ cho cô ta biết mình đã phát hiện ra một sự thật nào đó. Mặc dù Lâm Thanh Hàm là người Khổng gia, nhưng năm đó nàng đã bị Khổng gia ruồng bỏ, hơn nữa Lâm Yên rời đi cũng là kiệt tác của Khổng gia, cho nên giữa Lâm Thanh Hàm và Khúc Mặc Thương có thể sẽ có một bí mật nào đó.

Nghĩ đến đây, cô ta không còn tâm tình ăn uống nữa, hoàn toàn hủy bỏ những gì đã định, sau khi nói chuyện với Thôi Hạo, cũng mặc kệ thần sắc không tốt của hắn mà rời đi, cô ta tìm người vừa rồi để điều tra mối quan hệ giữa Lâm Thanh Hàm và Khúc Mặc Thương một lần nữa.

Lâm Thanh Hàm và Khúc Mặc Thương không bị quấy rầy, sau khi ăn xong, hai người đi dạo bên ngoài một lúc mới đi xem phim. Bộ phim hot nhất năm 2017 là <Tầm Mộng Hoàn Du Ký>, đến đời này vẫn có tiếng vang, năm đó Khúc Mặc Thương đã xem rồi, khi nhận thấy những bộ phim tình cảm phù hợp với các cặp đôi nên liền chọn <Tầm Mộng Hoàn Du Ký>. Hai người ngồi tựa vào nhau, Khúc Mặc Thương đưa tay ra ôm Lâm Thanh Hàm, trộm nhìn vẻ mặt người yêu.

Diễn biến phim đến cao trào, ban đầu cười ra nước mắt cho đến sau đều hóa thành nước mắt, đối lập không phải chết mà là quên đi, ngay cả Lâm Thanh Hàm cũng không kìm được đỏ mắt. Nhìn nàng cố kìm nước mắt, Khúc Mặc Thương đột nhiên có chút hối hận.

Đề tài thân tình đối với Lâm Thanh Hàm quá trầm trọng, thiếu quá nhiều, cũng vô cùng trân quý, cô nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Thanh Hàm, nhìn lại lần nữa cũng có chút không nhịn được, lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho nàng, nhẹ nhàng vỗ về, thấp giọng nói vào tai nàng: "Cho dù có bỏ lỡ, có rất nhiều tiếc nuối cùng sai lầm, nhưng kết thúc chung quy vẫn tốt đẹp, lại còn có rất nhiều chuyện không có hồi kết."

Lâm Thanh Hàm nhìn cô, hiểu lời cô nói, nàng không hận Lâm Yên, nhưng nàng chỉ sợ, sợ lại là một bên tình nguyện. Lúc trước sau khi vứt bỏ nàng, nàng cũng không biết gặp mặt phải đối mặt với bà như thế nào, thậm chí nghĩ đến cảnh tượng đó càng khiến nàng càng thêm nhút nhát, nàng cũng không kiên cường, có thể không sợ hãi chỉ vì nàng không có kỳ vọng, mà khi có kỳ vọng, một chút khả năng đều sẽ chùn bước.

Sau khi bước ra khỏi rạp chiếu phim, Khúc Mặc Thương dẫn Lâm Thanh Hàm đi xuống con phố đang bắt đầu tối, đèn của các cửa hàng xung quanh đã sáng lên, ánh đèn vàng mờ ảo của đèn đường, còn có đèn trang trí trên vỉa hè đều bắt đầu sáng. Đêm ở Yến Kinh, phồn hoa lộng lẫy.

Sau khi ra khỏi rạp phim, Lâm Thanh Hàm không nói chuyện, Khúc Mặc Thương cũng không nhiều lời mà chỉ nắm tay nàng, cùng nàng chậm rãi bước đi. Một lúc lâu sau, Lâm Thanh Hàm mới định thần lại, cảm thấy có chút áy náy: "Thực xin lỗi."

"Sao tự nhiên lại nói vậy?" Khúc Mặc Thương kéo bàn tay lạnh lẽo của nàng vào trong túi xoa xoa, thần sắc nhu hòa nghiêng đầu nhìn về phía nàng.

"Thật vất vả mới có thể ra ngoài, nói hẹn hò mà em lại làm ảnh hưởng đến bầu không khí."

Khúc Mặc Thương đưa tay gãi mũi nàng: "Ngốc, rõ ràng là chị đã làm cho em buồn, tại sao lại tự trách mình."

Lâm Thanh Hàm mím môi lắc đầu, thấy nàng như vậy, Khúc Mặc Thương xoay người đối mặt với nàng: "Thanh Hàm, em đừng lo lắng những cái đó. Dù em có làm gì hay nghĩ gì đi nữa, hết thảy đều có chị ở đây."

Lâm Thanh Hàm nhìn nữ nhân đứng phía trước mang vẻ mặt nghiêm túc, đèn xanh treo phía sau chói mắt, ánh sáng lạnh lẽo màu xanh lam rơi xuống trên người cô có chút không rõ ràng, nhưng trong mắt nàng lại là mềm mại làm Lâm Thanh Hàm thấy rất rõ ràng.

Cô nhẹ nhàng nghiêng người, vươn tay ôm lấy nàng, vẻ mặt vui vẻ: "Chị đói rồi, đi phố nhỏ kia ăn đi, hương vị tương ớt của bà ấy ăn rất ngon."

Lâm Thanh Hàm có chút oán trách nhìn cô: "Ăn ngon cũng không được ăn nhiều, trước đó dì ấy cho em một vại chị ăn sạch trong hai tuần, nào có ai trộn cơm với tương ớt a."

Khúc Mặc Thương không chịu: "Không cho ăn nhiều cũng có thể, vậy em mua dì Lâm cho chị một vại, về chị sẽ ăn từ từ."

Lâm Thanh Hàm bất lực liếc nhìn cô: "Sao chị lại tham ăn như vậy."

Nói thì nói vậy, sau khi ăn cơm ở đó xong, Lâm Thanh Hàm hỏi mua tương ớt của vợ chồng bọn họ, nàng có chút ngượng ngùng thấp giọng hỏi: "Không biết dì có thuận tiện tiết lộ cách làm tương ớt không, chị ấy thật sự rất thích ăn, con về tự mình làm thử xem. Nếu là công thức bí mật thì con đường đột quá rồi."

Dì Lâm cười rất vui vẻ: "Tự làm ở nhà, có thêm nhiều kinh nghiệm, nơi nào có công thức bí mật, tương ớt này a, trước hết phải chọn ớt đỏ, sau đó phải kiểm soát tỷ lệ nước khi trộn với ớt..."

Bà nhiệt tình giải thích chi tiết cho Lâm Thanh Hàm, Khúc Mặc Thương ở một bên nhìn nàng chuyên chú lắng nghe, còn thường dò hỏi, bộ dáng giống như đang làm việc, trong lòng không thể kìm nén được ấm áp cùng hạnh phúc. Đời trước cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể nếm được cảm giác ngọt ngào cùng hạnh phúc trong tình yêu, nhưng trên thực tế cô lại có được điều đó ở người con gái nhỏ hơn cô cả chục tuổi này.

Buổi hẹn hò cuối tuần thật vui sướng, ban đêm triền miên ôm nhau đi vào giấc ngủ, tốt đẹp không chút sương mù.

Mà bên kia Chu Văn Kỳ phát hiện Lâm Thanh Hàm và Khúc Mặc Thương đều là bạn học thời sơ trung và cao trung, có quan hệ rất tốt. Thời gian đầu, vì tài chính eo hẹp, Lâm Thanh Hàm gần như không thể vào trường trung học trực thuộc Yến Kinh, tất cả đều là sự giúp đỡ của Khúc Mặc Thương, càng ngày cô ta càng cảm thấy hai người họ có chút mờ ám.

Lâm Thanh Hàm và Khổng gia có mối quan hệ đạm mạc, nhưng ngược lại có mối quan hệ rất tốt với Khúc Mặc Thương, Khúc gia có ân với nàng, cho nên Lâm Thanh Hàm cũng sẽ dùng khuỷu tay để giúp Thiên Thịnh chống Cảnh Thái. Cô đến hỏi Chu Văn Xương, dự án xanh hóa ban đầu là của Cảnh Thái và HW, nhưng cuối cùng Thiên Thịnh đã giành được dự án xanh hóa. Nghe nói Thiên Thịnh nắm lấy cơ hội, Lâm Thanh Hàm phải tốn rất nhiều tinh lực mới có được một phần, bây giờ đối với Chu Văn Kỳ xem ra Lâm Thanh Hàm cố ý nhường cho Thiên Thịnh.

Càng nghĩ càng thấy đúng, Chu Văn Kỳ có chút kích động nên tìm đến một công ty thám tử tư, nhờ họ điều tra hai người ngầm lui tới. Lâm Thanh Hàm không nghĩ tới Chu Văn Kỳ lại nhàn rỗi như vậy, cũng không nghĩ tới cô ta sẽ làm như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play