Về vấn đề của Lâm Yên, Khúc Mặc Thương cũng đã thương lượng với Lâm Thanh Hàm, mặc dù Lâm Thanh Hàm vẫn có nút thắt trong lòng, nhưng dưới an ủi cùng hướng dẫn của Khúc Mặc Thương, nàng không còn tiêu cực tránh né nữa.

Dưới sự thúc đẩy của Khúc Mặc Thương, Thiên Thịnh đã khai triển nhiều hoạt động công ích, quỹ xoá đói giảm nghèo cũng được tiến hành nhiều lần. Đây vốn là điều mà một công ty cần làm, Khúc Thịnh cũng là dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, trong lòng ông vẫn còn thiện ý ban đầu, ông không ngần ngại giúp đỡ những người còn đang gặp khó khăn để tồn tại. Điều này cũng được Thiên Thịnh đưa vào văn hóa doanh nghiệp nên mọi việc đều diễn ra thuận lợi.

Phạm vi xóa đói giảm nghèo rất rộng, mà các khu vực giáp ranh với thành phố Yến Kinh đương nhiên nằm trong phạm vi lựa chọn. Khúc Mặc Thương đã thu thập thông tin về những hào tử ở thôn Phi Hồ Lĩnh, đệ trình lên bộ phận chuyên môn để phê duyệt, việc này nhanh chóng được chấp thuận.

Theo quan điểm của Khúc Thịnh, trợ giúp tốt nhất chính là đóng góp vào giáo dục, những trợ giúp khác có thể chỉ là tạm thời, nhưng việc nâng cao giáo dục cho hài từ ở những vùng nghèo đói, giúp chúng có một khởi đầu thuận lợi, tiếp cận với giáo dục đại học là lợi ích cả đời.

Khi kinh phí của thôn Phi Hồ Lĩnh được chấp thuận, Khúc Mặc Thương đã tiếp nhận việc mua các vật tư và đề nghị vận chuyển vật tư đến tận thôn. Ban đầu Khúc Thịnh cảm thấy kỳ quái, nhưng Khúc Mặc Thương giải thích với ông là cô muốn đi thăm những nơi xa đô thị, cuối cùng Khúc Thịnh cũng đồng ý.

Từ khi hẹn hò với Lâm Thanh Hàm, hai người đều bận rộn, cho nên Chu Văn Kỳ đã điều tra nửa tháng, ngoại trừ Lâm Thanh Hàm và Khúc Mặc Thương thực sự sống cùng nhau cũng không phát hiện ra cái gì. Nhưng mặc dù không tra được hai người họ đang thảo luận về công việc, nhưng không thể hiểu được, hai người dọn đến ở cùng nhau rất có vấn đề.

Nửa tháng không có tiến triển, Chu Văn Kỳ không thể nhịn được nữa, cô ta định đến tìm Khổng Ích Tường thăm dò, hẳn là hắn không biết rằng Lâm Thanh Hàm và Khúc Mặc Thương thân mật đến vậy.

Nhưng bởi vì gần đây Khổng Ích Tường đã ra nước ngoài nên cô ta không tìm được cơ hội, mà đột nhiên Lâm Thanh Hàm nói sẽ nghỉ phép, tin tức bên kia truyền đến là nàng cùng Khúc Mặc Thương đến Đồng Hương.

Chu Văn Kỳ nghe xong lời này thì sững sờ, sau đó trầm mặc một lát lại tiếp tục dặn dò đối phương: "Anh đi theo bọn họ, nơi đó hẻo lánh, bọn họ sẽ không cảnh giác. Nói không chừng có thể lấy được tin tức khác, nếu như phát hiện được gì đặc biệt cho tôi biết ngay."

"Đồng Hương? Nơi đó quá hẻo lánh, tôi nghe nói là rất nghèo, giao thông đi lại bất tiện. Ban đầu chúng tôi đã đồng ý chỉ giúp ngài theo dõi bọn họ ở thành phố Yến Kinh. Chúng tôi đã theo dõi bọn họ nửa tháng, hiện tại phải đi đến nơi đó, thật sự không thể được... Chu tiểu thư, ngài nói có đúng không?"

Chu Văn Kỳ hít vào một hơi: "Tôi sẽ trả giá gấp đôi, nếu tra được thứ gì đó quan trọng, tôi sẽ trả thêm thù lao, có thể chứ?"

"Được rồi, nếu Chu tiểu thư tin tưởng tôi, vậy tôi đây sẽ không từ chối, có tin tức nhất định sẽ báo cho ngài ngay." Hiển nhiên đối phương rất vui vẻ, mặc dù quả thật Đồng Hương là một nơi thâm sơn cùng cốc, nhưng lại làm việc dễ hơn ở thành phố Yến Kinh.

Bên kia, sáng sớm Khúc Mặc Thương đã thương lượng với Lâm Thanh Hàm, cùng đến thôn Phi Hồ Lĩnh ở Đồng Hương để giao văn phòng phẩm và sách cho hài tử trong thôn đó. Đồng thời, Lâm Thanh Hàm đã tài trợ tư nhân để xây dựng trường học mới cùng tòa nhà ký túc xá.

Trước kia nàng đã nghe Khúc Mặc Thương nói nhiều hài tử cần phải đi học trước bình minh để không bị muộn lớp, còn đi bộ một hai giờ để đến trường. Sau khi có ký túc xá, những hài tử phải đi cả chặng đường dài có thể chọn ở lại, chỉ cần nhà ăn hỗ trợ được chuẩn bị tốt là có thể giúp chúng cải thiện rất nhiều về chất lượng cuộc sống.

Thời tiết cuối tháng 11 lạnh lẽo, vừa lúc hai người lên đường đến Đồng Hương thì nhiệt độ hạ, trên đường đi, hai người ngồi trong xe nhìn những chiếc lá ngô đồng và lá bạch quả vàng ươm bị gió lạnh thổi rụng, Khúc Mặc Thương thở dài: “Rời khỏi Yến Kinh chị đột nhiên cảm thấy rất thoải mái, dạo này em mệt lắm phải không?”

Lâm Thanh Hàm dựa vào vai cô: “Đúng vậy, bất quá hiện tại cuối cũng cũng có thể rảnh rỗi.”

Khúc Mặc Thương cười: "Không nhất định nha, chúng tôi chỉ có thể lái xe đến thị trấn Đồng Hương, vẫn còn cách Phi Hồ Lĩnh mấy ngọn đồi, nghe nói còn đi mười dặm, đến lúc đó chỉ sợ là kiệt sức."

Lâm Thanh Hàm có chút kinh ngạc, "Chúng ta nên làm sao với mấy thứ mang tới bây giờ?"

Khúc Mặc Thương lấy ra một phần bản đồ, ở trong núi non miên man tìm thấy một đường nhỏ làm dấu: "Xe ô tô không vào được, lúc bình thường cần mua hàng hóa, chỉ có thể khuân vác thủ công, có thể có xe máy, mỗi lần mang một ít. Nhưng cũng chỉ có thể đi tới con đường trong thôn, ở một số nơi chỉ có thể vận chuyển bằng sức người hoặc là gia súc.”

Mặc dù Lâm Thanh Hàm sống một cuộc sống khó khăn, nhưng nàng đã sống ở Yến Kinh từ khi còn bé, chưa từng gặp phải loại tình huống như vậy. Từ Yến Kinh đến Đồng Hương chạy với tốc độ cao phải mất hơn ba giờ. Sau khi nghỉ ngơi một lát, cho xe đổ xăng rồi tiếp tục chạy xe về phía thị trấn.

Đường vào thị trấn kỳ thực khá tốt, đều được tráng xi măng, nhưng đường núi có gần mười tám khúc quanh co, đường núi quanh co cứ ngoằn ngoèo, thỉnh thoảng có vài khúc cua gấp liên tiếp. Hơn nữa khung cảnh xung quanh thay đổi từ những ngôi nhà lợp tôn gọn gàng hai bên đường thành khu rừng rậm rạp.

Lâm Thanh Hàm rất không thoải mái với loại đường ngoằn ngoèo này, nửa tiếng sau nàng đã cảm thấy say xe. Nhưng nàng không nói gì cho đến khi Khúc Mặc Thương nhìn thấy sắc mặt nàng không tốt, đưa tay sờ nàng mới phát hiện có cái gì không đúng. Rõ ràng là nàng đang ở trong xe, nhưng tay lại rất lạnh, cho nên Khúc Mặc Thương có chút lo lắng: “Có phải lúc qua cua quá nhanh nên em bị say xe không?”

Lâm Thanh Hàm lắc đầu: “Không sao, em nhắm mắt ngủ một lát là tốt rồi."

Khúc Mặc Thương lấy trong ba lô ra một chiếc cốc giữ nhiệt, trong lúc xe ổn định đưa cho Lâm Thanh Hàm: "Uống chút nước đi." Nói xong, cô nói với tài xế, "Tiểu Lý, lái xe chậm một chút.”

Tài xế gật gật đầu, giảm tốc độ.

Cuối cùng hai người cũng đến được đường phố Đồng Hương, đường phố Đồng Hương rộng thênh thang, nhưng hai bên đường có thể nhìn thấy mấy ngôi nhà thấp dột nát, hai bên đường chỉ có vài cửa hàng bán lẻ, thoạt nhìn tòa nhà đẹp nhất chính là hợp tác xã tín dụng nông thôn.

Sau khi vào thị trấn, Khúc Mặc Thương và người phụ trách công ty cùng đến chính quyền thị trấn, giải thích ý định của bọn họ với các cán bộ thị trấn. Vừa vặn bí thư của thôn Phi Hồ Lĩnh đang mở hợp, nghe hai người nói liền vui mừng khôn xiết. Ông khoảng chừng năm mươi sáu mươi tuổi, mặc áo màu xanh lam đã bạc màu, khuôn mặt nhăn nheo, thoạt nhìn như là nông dân.

"Hoan nghênh Khúc tổng, lúc trước tôi nhận được tin, không nghĩ tới ngài lại đến nhanh như vậy, hẳn là ngồi xe rất lâu a. Vất vả rồi, khẳng định vẫn chưa kịp ăn cơm, tôi mang mọi người đến nhà hàng trên phố ăn cơm, ăn no chúng ta lại trở về."

"Khúc Mặc Thương nở nụ cười: "Bí thư ngài khách khí rồi, chờ lát nữa còn phải phiền ngài dẫn tôi đi tới thôn. Chúng tôi vừa nhìn không tìm được nơi ăn cơm, nhà hàng ở nơi nào?"

Thấy lãnh đạo đến quyên góp tiền, còn đặc biệt yêu cầu bí thư đưa đến nhà hàng trong thôn ăn cơm. Nghe Khúc Mặc Thương nói, bí thư thôn Ngô Nguyên Bình liền dẫn đường.

Nói là nhà hàng, nhưng kỳ thực tương tự như quán cơm nhỏ, Khúc Mặc Thương cầm thực đơn đưa cho bí thư thôn: "Chúng tôi mới đến đây, còn chưa biết món nào ngon, ngài cùng thư ký giúp tôi đề cử một chút."

Sau khi gọi món, Khúc Mặc Thương giới thiệu Lâm Thanh Hàm và vài người đi cùng cô, lại phân phó bọn họ đặt sách và văn phòng phẩm tặng cho chính quyền thị trấn trước. Theo Bí thư nói, con đường còn có thể đi được 5km là đến thôn khác, sau đó còn gần mười dặm nữa xe không thể đi lên, cho nên chỉ có thể đi bộ hoặc đi xe máy.

Sau khi ăn xong, cả đoàn tiếp tục chạy xe vài km dưới chỉ dẫn của Bí thư, quả nhiên sau khi đến một thôn, đoạn đường còn lại là đường núi do nhân công mở qua loa. Mặc dù bề rộng có thể thông xe nhưng toàn là bùn và sỏi, rất dốc, xe thấp không thể lên được.

Hơn nữa nhiệt độ ở đây thấp hơn so với trong thành phố, Khúc Mặc Thương cảm thấy dừng lại cái lạnh rất rõ ràng.

Theo kiến nghị của Bí thư thôn, đoàn xe đậu xe dưới chân núi, Khúc Mặc Thương hỏi Bí thư: "Không biết nơi này cách thôn bao xa? Đoàn người chúng tôi đi lên có bất tiện hay không?”

Bí thư thôn nhìn về phía sau bọn họ, đoàn có bảy người, bốn nam ba nữ. Ngoại trừ trợ lý Trương Tiêu Quân đi cùng, Thiên Thịnh đều cử nhân viên nam.

"Đi lên mất gần hai tiếng đồng hồ, đường đi không khó, nhưng đi đường núi có thể bị đau chân. Tôi sẽ thu xếp chỗ ở, khẳng định có thể ở lại thôn. Chỉ là thôn đều là người già phụ nữ và trẻ em, điều kiện rất gian khổ, sợ mọi người không chịu được uỷ khuất." Lão bí thư có chút ngượng ngùng nói, lại có chút lo lắng bọn họ đi không được, đặc biệt là Lâm Thanh Hàm và Khúc Mặc Thương đều là nữ oa trong thành phố, nghe nói đều là phú quý, chắc hẳn chưa bao giờ đi xa như vậy.

Một vài người khác nghe vậy không khỏi hít vào một hơi, bất quá nam nhân đi cùng lại có chút nóng lòng muốn thử: “Tôi muốn xem rốt cuộc có xa lắm không.”

Khúc Mặc Thương đưa tay ra chạm vào mu bàn tay của Lâm Thanh Hàm, nghĩ nghĩ rồi xoay người nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta mau lên đường thôi, đem đồ sẽ dùng theo, đừng quá tham lam, lấy những thứ quan trọng trước, lần sau lại mang những thứ khác, nếu không gánh nặng sẽ quá nặng."

"Được, Khúc tổng."

Mấy người vội vàng đi lấy hành lý, Khúc Mặc Thương mở cốp xe, lấy ra hai chiếc ba lô bên trong, lại tìm tìm, hẳn là quần áo để thay đã đủ, hơn nữa nhìn quần áo Lâm Thanh Hàm đang mặc, cô để áo len lại, đưa đồ thừa ra ngoài rồi nhét vào trong túi.

Lâm Thanh Hàm thấy túi cô tràn đầy liền đưa tay ra: “Cho em cầm vài thứ.”

Khúc Mặc Thương không chịu, đeo túi lên lưng, nhẹ giọng nói: “Chị thường xuyên tập thể dục, hơn nữa đều là quần áo để thay nên không nặng.”

Lâm Thanh Hàm nhíu mày, một bộ quần áo mùa đông không nhẹ, như vậy một đống cũng rất nặng, nhưng Khúc Mặc Thương không cho nàng cơ hội từ chối, liền dẫn đầu đi ở phía trước.

Lão bí thư nhìn mấy người rất vui vẻ, ba cô gái đều mang theo đồ đạc, trong mắt lộ ra vài phần ngưỡng mộ cùng kinh ngạc, còn tưởng bọn họ nhất định sẽ than thở một chút.

Cũng có những người đến từ Đồng Hương để quyên góp từ thiện, nhưng lần nào cũng là các phóng viên báo đài, khi nghe nói phải đi bộ đường núi mất hai tiếng đồng hồ, nhiều người trong số họ liền không muốn đi.

Khúc Mặc Thương và Lâm Thanh Hàm trò chuyện với lão bí thư, xác nhận lại tình hình trường học và bọn trẻ trong làng. Gần nói xong Khúc Mặc Thương mới hỏi lão bí thư: "Ngô bí thư, ở trường tiểu học trong thôn có lão sư nào họ Lâm không?"

Ngô bí thư có chút kinh ngạc: "Đúng vậy, hiện tại trường tiểu học của thôn chúng tôi chỉ có hai lão sư. Lâm lão sư a, thực sự là người tốt, đã dạy ở thôn chúng tôi được 5 năm, dạy tiếng Anh và ngữ văn, rất vất vả." Nói xong, lão bí thư nhìn Lâm Thanh Hàm, đột nhiên ngập ngừng nói: "Lại nói, Lâm tiểu thư cùng Lâm lão sư nhìn vẫn có chút giống nhau, đôi mắt kia rất giống.”

Tim Lâm Thanh Hàm run lên, môi mấp máy, nhưng lại không nói gì. Mặc dù thời gian tiếp xúc không lâu nhưng Ngô bí thư đã quen Lâm Thanh Hàm trầm mặc ít lời. Chỉ là khi nói đến Lâm Yên, máy hát của ông bắt đầu mở ra, trò chuyện cùng mấy người Khúc Mặc Thương.

Đường núi vẫn luôn lên dốc, đi không được bao lâu, hô hấp của Lâm Thanh Hàm có chút nặng nề, ban đầu cả đoàn nói chuyện phiếm, nhưng sau đó chỉ có giọng nói của lão bí thư, thỉnh thoảng Khúc Mặc Thương hỏi vài câu.

Một đoàn người đi trên đường núi, thở dốc, mùa đông thở ra nhiệt khí biến thành sương mù trắng xóa, càng lên cao nhiệt độ càng giảm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play