Chu Tư Cầm nghe Chu Tư Kỳ nói xong liền ngây người, sau đó nhíu mày: "Tính tình nó lãnh đạm, vẫn luôn độc lai độc vãng, rất bận việc công ty, lấy đâu ra bạn trai. Ngay cả con trai của Lục Chấn Sinh cũng đều chướng mắt, còn có ai nó có thể xem ở trong mắt?"
Nói xong, bà có chút hoài nghi nhìn Chu Văn Kỳ: "Sao tự nhiên lại hỏi vậy?"
Chu Văn Kỳ cười: "Hôm qua con nhìn thấy cô ấy lên xe đậu ở cửa công ty, hơn nữa nhìn có vẻ như cô ấy biết rất rõ người trong xe. Người cũng biết Thanh Hàm rất ít khi nói cười, tan tầm liền lên xe của người khác, chuyện làm con kinh ngạc nhất chính là cô ấy cười, cho nên con nghĩ là bạn trai của cô ấy."
Chu Tư Cầm nghe xong liền trầm mặc, bà ít khi giao tiếp với Lâm Thanh Hàm, Khổng Ích Tường cũng vậy. Ngoài công việc ra, hắn cũng không để ý quá nhiều, cho nên chẳng lẽ Lâm Thanh Hàm thật sự yêu đương, nhưng đối phương là ai?
Bà không quan tâm đến đời sống tình cảm của Lâm Thanh Hàm, nhưng với tư cách là người thừa kế của Khổng gia, không phải chó mèo nào cũng đủ tư cách làm con rể Khổng gia, ngoài ra nếu chỉ là một tiểu nhân vật, về sau ngoại trự dựa vào Khổng gia cũng sẽ không giúp được gì.
Chu Văn Kỳ nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của lão thái thái, không nói lời nào, bỗng nhiên không dấu vết cười cười, trong mắt lộ ra khói mù dày đặc. Chu gia của cô gặp khó khăn, Lâm Thanh Hàm cũng đừng nghĩ sẽ sống tốt, lần này cô đến chủ yếu là vì Chu Bác Thao, tuy bất mãn với cha mình nhưng cô không thể mặc kệ. Vấn đề của sai lầm này thực ra là to hay nhỏ, chỉ cần bù lỗ 200 vạn, hội đồng quản trị cảnh cáo một chút cũng sẽ không phạt.
Nhưng một khi trực tiếp chọc đến hội đồng quản trị, người nào đó trong công ty quyết tâm chấn chỉnh, e rằng Chu Bác Thao sẽ trực tiếp bị cách chức. Nhưng cô biết rất rõ Lâm Thanh Hàm không thích gia đình bọn họ, thậm chí Khổng Ích Tường còn bất mãn khá nhiều.
Thấy Chu Tư Cầm còn đang suy nghĩ về chuyện của Lâm Thanh Hàm, cô thò người tới nói: "Cô cô đừng nghĩ nhiều, nói không chừng chỉ là bạn bè bình thường thôi. Quay đầu nhờ cửu cửu hỏi thăm một chút không phải là tốt hơn sao, người không cần hao tâm với loại chuyện này."
Chu Tư Cầm gật gật đầu nhìn Chu Văn Kỳ, cười nói: "Dạo này con với ca ca con đều bận rộn, đã lâu không về, sao lần này lại có thời gian trở về vậy?"
Chu Văn Kỳ ôm lấy cánh tay của bà: "Đã lâu không tới, cho nên lần này cuối tuần dành một chút thời gian tới đây."
Chu Tư Cầm liếc cô một cái rồi cười mắng: "Hay là lại gặp rắc rối đây?"
Trong lòng Chu Văn Kỳ có chút xấu hổ, nhưng vẫn cười nói: "Con không có gặp rắc rối, ca ca thì càng không cần phải nói. Aiz, là ba con a, lần này lại bị người bẫy."
"Chuyện gì?" Chu Tư Cầm có chút kinh ngạc.
Cho nên Chu Tư Kỳ kể lại thất bại trong khoản đầu tư của Chu Bác Thao, khiến công ty lỗ 200 vạn. Đương nhiên, cô ta hoàn toàn không nói thật: "Lúc đó, kế hoạch đầu tư đã được công ty phê duyệt, cô cô người cũng biết. Nhưng vì bị đối tác lừa gạt nên tiền vốn bị đứt gãy, càng lỗ vốn. Hiện tại lỗ hết 200 vạn, Thanh Hàm rất tức giận, họ gọi cho cả bộ trưởng tài vụ cùng giám đốc đi qua. Nhưng bọn họ nói là ba con cố tình thay đổi kế hoạch dẫn đến tính toán sai lầm, theo tính tình của Thanh Hàm, có thể lần này ba con bị hội đồng quản trị trừng phạt."
Chu Tư Cầm cau mày nhăn mặt: "Nó không rõ đầu tư sao? Đầu tư có rủi ro, lỗ lãi luôn luôn có thể, một lần đầu tư sai lầm sao lại trừng phạt? Biểu ca của con đâu, có biết chuyện này không?"
Chu Văn Kỳ lắc đầu: "Con không biết, bất quá hẳn là Thanh Hàm đã nói với biểu ca. Có lẽ hội đồng quản trị đều biết, con không biết phải làm thế nào."
Chu Tư Cầm trầm mặc một lúc: "Ta sẽ nói chuyện với Ích Tường, nhưng sắp tới hai đứa phải kêu ba an phận chút, đừng lăn lộn, mấy năm nay như vậy là đủ rồi."
Sắc mặc Chu Văn Kỳ cứng lại, nhanh chóng cười nói đồng ý.
Sau khi Khổng Ích Tường trở về, Chu Tư Cầm nói với hắn về Chu Bác Thao, sắc mặt Khổng Ích Tường hơi tối sầm lại: "Mẹ, mẹ nên biết sự việc lần này nhất định không phải là đầu tư sai lầm, trước đó ông ta đã trộm gạt con làm một số hành động nhỏ, con để mặt mũi cho mẹ nên không nói toạc. Nhưng ông ta lại trắng trợn lấy danh nghĩa của mẹ trực tiếp dùng tài chính của công ty, lần này là 200 vạn, lần sau thì sao? 400 vạn, 1 ngàn vạn?"
Sắc mặc Chu Tư Cầm trắng bệch: "Ích Tường, sao con lại nói cửu cửu con như vậy? Ông ấy không biết cố gắng, nhưng nhiều năm như vậy cũng là ông ấy chạy trước chạy sau, Văn Xương cũng đã có rất nhiều đóng góp cho công ty, con không nhìn công lao cũng phải nhìn khổ lao, chẳng lẽ thật sự để hội đồng quản trị trừng phạt ông ấy? Vậy mặt mũi con thế nào?"
Khổng Ích Tường trầm mặt, nhìn Chu Tư Cầm. Thấy hắn có vẻ dao động, Chu Tư Cầm lại kiên cường lên: "Thật sự là không được, ta sẽ lấy 200 vạn trong tay ta bù lỗ thủng này, hội đồng quản trị cũng không còn gì để nói."
Khổng Ích Tường hít một hơi, xoay người lên lầu: "Tùy người quyết định, nhưng vị trí giám đốc thiết kế không thích hợp với ông ta, để ông ta đến bộ phận hành chính đi."
Trong lòng Chu Tư Cầm bực bội nhưng không biết nên phát tiết thế nào, ngồi trong phòng khách hờn dỗi.
Lâm Thanh Hàm cũng biết nàng không xử lý Chu Bác Thao không được, cho nên nhận được tin tức của Khổng Ích Tường xong chỉ cười lạnh, nàng đã chuẩn bị thu thập tâm tình sạch sẽ, buổi tối thứ sáu Khúc Mặc Thương về nhà, nói chiều thứ 7 tới đây, hai người có thể ở nhà nghỉ ngơi, sau đó đi ăn cơm và xem phim.
Nghĩ đến an bài tiếp theo, chuyện râu ria ảo nảo của Lâm Thanh Hàm cũng biến mất.
Buổi sáng giặt sạch ga trải giường, lại dọn dẹp nhà cửa, nhìn căn nhà sáng sủa sạch sẽ, tâm tình Lâm Thanh Hàm rất tốt, ăn cơm trưa xong đọc sách một lát liền cảm thấy buồn ngủ. Sau khi kiểm tra thời gian, nàng lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn Khúc Mặc Thương gửi đến: "Buổi chiều chị sẽ về muộn một chút, giúp dì Hoàng mua vài thứ, em có muốn ăn điểm tâm ngọt không?"
Lâm Thanh Hàm nằm trên giường, động ngón tay: "Có điểm tâm ngọt gì?"
"Ở đây có cửa hàng nhỏ bán bánh su kem và nho khô, chị nếm thử ăn rất ngon, hẳn là em cũng thích, chị mang về một ít nhé?"
Lâm Thanh Hàm câu môi cười, trả lời, "Được."
"Chờ chị." Khúc Mặc Thương ra hiệu cho nhân viên bán hàng gói cho cô một ít nho khô, chuẩn bị lái xe về.
Lâm Thanh Hàm xem qua điện thoại, sau đó không nhịn được híp mắt một cái liền ngủ ở trên giường. Lái xe đến nhà Lâm Thanh Hàm, Khúc Mặc Thương vừa mở cửa đã nhìn thấy nhà cửa sạch sẽ, cong mày cười, trong phòng khách không có ai. Khúc Mặc Thương theo bản năng mở cửa thư phòng, bên trong có một cuốn sách đang mở, nhưng không có ai ở đó.
Sau đó cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, trong phòng ngủ có người đang nằm nghiêng trên giường, hơi cuộn người lại ngủ. Tóc nàng vương vãi trên ga trải giường, lông mi cong vút theo nhịp thở đều đều, cơ thể khẽ phập phồng.
Khóe mắt Khúc Mặc Thương không khỏi lộ ra ý cười, khi nhìn thấy nàng không đắp chăn, cô khẽ cau mày. Lặng lẽ đi tới, kéo chăn bông ra, nhẹ nhàng đắp cho nàng, nghĩ nghĩ lại cởi áo nằm bên cạnh Lâm Thanh Hàm.
Khúc Mặc Thương sờ sờ tay nàng, mềm mại lại mát lạnh. Có lẽ là cảm nhận được nhiệt độ, Lâm Thanh Hàm cử động thân thể, sau đó quay người sang bên cạnh vùi vào trong ngực của Khúc Mặc Thương, lại ngoan ngoãn nằm yên, thấy vậy khóe môi Khúc Mặc Thương nhếch lên, ôm nàng nhắm mắt lại.
Lâm Thanh Hàm ngủ rất thoải mái, lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại cảm thấy toàn thân ấm áp, vừa mở mắt liền bị một cái cằm xinh đẹp trắng nõn đập vào mi mắt, ngẩn người phản ứng lại đây là Khúc Mặc Thương.
Còn chưa động, một giọng nói có chút lười biếng vang lên: "Dậy rồi, ngủ đủ chưa?"
Lâm Thanh Hàm ngửa đầu ra sau: "Chị đến khi nào, sao không gọi em?"
Khúc Mặc Thương hôn nàng: "Hơn một giờ, thấy em ngủ rất ngon, chị không nỡ gọi dậy."
Lâm Thanh Hàm nhìn cô không nói, lười biếng duỗi eo, Khúc Mặc Thương vẫn ôm nàng: "Không dậy sao?"
Lâm Thanh Hàm lắc đầu rồi lại lăn: "Quá thoải mái." Khúc Mặc Thương chỉ sủng nịch cười, để nàng nằm một lúc.
Khi nàng rời giường, Khúc Mặc Thương gấp chăn lại, nhẹ nhàng vòng lấy Lâm Thanh Hàm: "Thanh Hàm, chị đã tra được tung tích của dì Lâm, em nghĩ thế nào?"
Lâm Thanh Hàm sững người, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: "Vậy... bà ấy đang ở đâu? Có sống tốt không?"
Khúc Mặc Thương nhẫn nại nói với nàng: "Từ bên kia tra được, tương đối thanh nhàn, dạy học trong một làng nhỏ, đó là nơi thâm sơn cùng cốc, bất quá sức khỏe của bà ấy còn tốt, em đừng lo lắng."
Lâm Thanh Hàm không nói gì, nhưng Khúc Mặc Thương có thể hiểu được nàng, nhẹ giọng nói: "Chị đã phái người đến kiểm tra thông tin của ngôi làng đó, quả nhiên là một khu nghèo khó, chị định cùng ba chị thảo luận làm một ít hoạt động công ích, tốt nhất là quyên góp cho làng nghèo. Một là thực hiện nghĩa vụ xã hội, mở rộng ảnh hưởng của Thiên Thịnh, mặt khác cũng là thuận tiện cho bọn họ, em nghĩ thế nào?"
"Ừm, em cũng đi an bài."
"Được, dì Lâm rất hòa nhập với bọn trẻ nơi đó, chờ em chuẩn bị tốt, chị sẽ đi cùng em đến gặp bà ấy, được không?"
Lâm Thanh Hàm quay lại nhìn cô, gật gật đầu. Mặc dù Lâm Yên không lấy được bằng đại học nhưng tốt xấu gì bà vẫn là sinh viên ưu tú của Đại học Yến Kinh, cho nên bà có thể giảng dạy.
Khúc Mặc Thương thấy có vẻ tâm tình nàng không tốt, lại lôi kéo nàng đi xem mấy tấm ảnh bên kia, Lâm Thanh Hàm nhìn Lâm Yên trong ảnh, đôi mắt từ từ đỏ lên: "Bà ấy rất vui vẻ, kỳ thực không có em, bà ấy càng sống tốt phải không?"
Khúc Mặc Thương cau mày: "Ngốc, Thanh Hàm, tin chị đi, bà ấy yêu em hơn bất cứ ai khác. Chỉ là lúc trước phương pháp bà ấy yêu em quá hèn mọn cùng bất lực."
Ôm người dỗ thật lâu, cuối cùng Khúc Mặc Thương không muốn nàng quá chìm đắm trong bầu không khí nặng nề này. Nói an bài ngày mai.
"Ngày mai chúng ta sẽ đi mua sắm trước, thay đổi mùa, cần mua một vài bộ quần áo cho em. Sau đó chúng ta sẽ ăn trưa, đi xem phim, chúng ta sẽ đến con phố bên kia gặp chú Lâm bọn họ, em có nghĩ ngày mai ăn gì chưa, cơm Tây hay là cơm Trung?"
Lâm Thanh Hàm chỉ gật đầu, "Đều được, chị an bài đi, em cùng chị đi liền tốt rồi."
Cuối tuần này thật sự quá thanh thản, buổi chiều thứ 7 hai người cùng nhau nghe hát, đọc sách, ăn nho khô Khúc Mặc Thương mua, vừa mềm vừa ngon, lúc nghỉ ngơi thỉnh thoảng nhìn đối phương cười làm người thật ấm áp, đây là cuộc sống là Lâm Thanh Hàm mơ ước tha thiết. Sáng chủ nhật, hai người cùng nhau chạy buổi sáng, ăn điểm tâm xong liền chuẩn bị đi ra ngoài.
Hai người đều rất bận rộn, không thích mua sắm nên càng ít có cơ hội đi cùng nhau. Có lẽ vì đi cùng người bên cạnh, cho nên cả hai đều rất vui vẻ. Đương nhiên, nếu không phải gặp oan gia ngõ hẹp gặp Chu Tư Kỳ trong nhà hàng Michelin.
Lúc đó, hai người ngồi bên cửa sổ gọi món, Khúc Mặc Thương nói chuyện chọc Lâm Thanh Hàm cười, mà Chu Tư Kỳ ôm một nam nhân đi vào nhà hàng. Cô liếc nhìn sang, tình cờ nhìn thấy Lâm Thanh Hàm đang cúi đầu cười nhẹ, mà đối diện mơ hồ có một người.
Trong mắt cô thoáng hiện lên một tia hứng thú, tiến lên vài bước, nhìn thấy một nữ nhân mặc áo len màu xám, áo khoác ngoài màu trắng ở đối diện. Tóc dài buông xõa, sườn mặt thanh tú mềm mại, khi nói giọng nhẹ nhàng dễ nghe, khí chất làm người rất thoải mái.
Không phải là bạn trai? Chu Văn Kỳ hơi kinh ngạc, nữ nhân kia là ai, sao lại có quan hệ tốt với Lâm Thanh Hàm như vậy.
Cô cau mày, lúc này nhìn thấy nữ nhân kia giơ tay nhẹ nhàng véo má Lâm Thanh Hàm, vẻ mặt mềm mại sủng nịch. Mà Lâm Thanh Hàm chỉ oán trách liếc mắt một cái, nhưng Chu Văn Kỳ nhìn đến lại cảm thấy có chút kỳ quái.